Chương 46
“Chúc cô – đám – cưới – vui – vẻ!”
Mộ Đan Nhan trở mặt nhanh như lật sách, mỉm cười tao nhã, tư thái cao quý như chim công. Nhưng cô ta và Tô Tú Song coi như đã kết thù.
“Cảm ơn” Tô Tú Song cũng mỉm cười lễ phép khách khí.
Mộ Đan Nhan xoay người rời đi.
Không có trò hay để xem, đám khách quý đương nhiên cũng giải tán, phòng yến tiệc lại khôi phục náo nhiệt như trước.
“Phù..” Tô Tú Song thở dài một hơi, nhấc làn váy, bưng ly rượu bước vào phòng yến tiệc.
Bên lan can tầng hai, ông Gia sờ gậy chống, từ trên cao nhìn xuống cảnh tượng trong phòng yến tiệc. Hoắc Lăng Tùng đứng bên cạnh ông ta, trên tay còn bưng ly nước trái cây mà Mộ Đan Nhan yêu cầu.
“Cũng coi như là có chút năng lực, không phải là bình hoa” Ông Gia lộ vẻ hài lòng, nhẹ nhàng gõ gậy chống lên mặt đất.
Nghe thấy tiếng động này, Hoắc Lăng Tùng hơi giật mình, hoàn hồn lại cười khẽ. Phản ứng của cô thực sự nằm ngoài dự đoán của anh.
“Cứ thế kết thúc à? Không đã ghiền gì cả. Cô vợ nhỏ của anh đúng là không phải dạng vừa đâu” Hàn Văn Thiên nhún vai, vẻ mặt còn lưu luyến: “Đúng rồi, khi nào anh mới về nước?”
“Tạm thời chưa quyết định” Hoắc Dung Thành trả lời ngắn gọn.
“Tiếc quá, đêm nay là đêm động phòng hoa chúc, e rằng cô dâu phải trông phòng một mình mất rồi” Hàn Văn Thiên híp mắt: “Hay là để em đi thay anh?”
“Đi đi” Hoắc Dung Thành nhướng mày, đôi mắt lạnh lùng, mặt không biểu cảm.
“Thôi, cắm sừng cho anh, em ngại mình sống lâu quá hay là chán sống rồi?” Hàn Văn Thiên vừa há miệng ngáp vừa lười biếng vươn vai: “Em nhắc trước nhé, ông cụ bị anh chọc giận lắm đấy, nghe nói suýt nữa phát bệnh tim luôn, anh chuẩn bị tâm lý trước đi.
Chờ đến khi bữa tiệc kết thúc đã là ba giờ chiều. Tối hôm qua mất ngủ cả đêm, hôm nay cũng không ăn gì, thể lực của Tô Tú Song đã cạn kiệt, không còn chút sức lực nào.
Ông Gia và Hoắc Lăng Tùng đã ngồi lên xe rời đi trước. Còn Tô Tú Song và quản gia thì ngồi trên một chiếc xe khác đi theo sau.
Vừa lên xe, Tô Tú Song đã mơ màng thiếp đi. Đến nhà họ Hoắc, cô bị quản gia nhẹ giọng đánh thức: “Mợ hai, xuống „ xe.
Cô mở mắt ra, còn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Vừa ngước mắt đã thấy năm con tuấn mã vươn mình trên suối phun, lập tức cảm nhận được áp lực. Quản gia dẫn cô về phòng: “Mợ hai, cô sẽ ở trong phòng này.”
Tô Tú Song đưa mắt nhìn khắp phòng. Cả căn phòng chỉ có gam màu lạnh đen và xám, nhưng mỗi chỉ tiết đều xa hoa đến cực hạn, ngay cả bức tranh trên tường cũng là hàng bán đấu giá trị giá cả chục tỷ.
“Mợ hai, có nhu cầu gì cứ việc nói với tôi. Cô nghỉ ngơi trước đi” Quản gia lễ phép cung kính nói.
“Cảm ơn” Tô Tú Song mỉm cười, có ấn tượng rất tốt về quản gia, vừa hiền lành vừa lương thiện.
Quản gia gật đầu rời đi. Trong căn phòng rộng lớn chỉ còn lại mình Tô Tú Song.
Cô nhìn rương hành lý bên chân, đi qua mở tủ quần áo. Áo choàng, tây trang của đàn ông được treo thành một hàng chỉnh tề, chất vải cực kỳ cao cấp. Ngăn tủ bên dưới đặt quần lót của đàn ông, đều là mới tỉnh, còn chưa mở bao bì, bên trên đánh dấu !
- Tô Tú Song lập tức tỉnh ngủ, khiếp sợ mở to mắt.
Đây… là phòng của Hoắc Dung Thành? Cô sắp phải ở chung với Hoắc Dung Thành ư?
Tô Tú Song hô hấp dồn dập, không thể bình tĩnh lại được, lập tức đóng tủ quần áo, đi qua đi lại trong phòng. Một lát sau, cô mệt mỏi ngồi xuống sofa, vùi mặt vào đầu gối.