Tôi rất thích đọc bình luận, nhìn thấy bình luận nào khiến tôi vui, tôi sẽ thuận tay ấn like.
Trước đây khi vẽ một bộ truyện tranh liên quan đến tình đầu, tôi đã dùng mấy từ ngữ để dán mác cho mùa hạ – Cỏ xanh, nắng gắt và nước có ga.
– Anh là…
Ăn mì xong, tôi cũng đã like được gần năm mươi cái. Tôi hài lòng rồi đứng lên dọn dẹp, chuẩn bị ra ngoài sân hít thở không khí trong lành.
Tôi không biết do mình chạy nhanh hay cậu ấy chưa hề đi xa, tóm lại tôi nhanh chóng nhìn thấy cậu ấy dắt chú chó to tới mức có thể đẩy ngã cậu ấy, thảnh thơi đi trên con đường nhỏ.
Mặc dù đã trôi qua tận mấy năm, nhưng tôi vẫn còn nhớ rõ hình ảnh đầu tiên của cả bộ truyện là đặc tả một chai nước có ga. Để vẽ chai nước một cách thật chân thực, hè năm ấy tôi đã uống hết ba thùng nước có ga.
Nếu bây giờ bắt tôi định nghĩa lại mùa hạ, vậy thì đối với tôi nó chính là những cơn mưa bất chợt, hòm thư trước cổng và hương nước hoa tôi không biết phải hình dung thế nào.
Tôi nghe thấy Hạ Thanh Hòa cười, vươn tay ra nói:
Chờ tôi phản ứng lại, tôi đã cầm theo ô chạy ra khỏi nhà, đuổi theo hướng Hạ Thanh Hòa đang dắt chó đi dạo.
Dắt chó đi dạo trở về, tôi ngồi trước máy tính bắt đầu suy nghĩ đến một khả năng khác. Nửa tiếng sau, tôi mở khung chat với biên tập ra, hỏi cô ấy: “Nếu anh viết chuyện tình yêu nam nam thì em có đánh chết anh không?”
Giống đám mây có mặt cười mà hồi còn nhỏ tôi rất thích vẽ.
– Làm gì đấy? – Tôi nói – Đang ở nhà người ta mà dám bắt nạt người ta hả?
Đối phương trả lời tin rất nhanh: “Rất vui khi nghe tin này.”
– Hạ Hạ, nhà tôi cúp điện rồi.
Rất vui khi nghe tin này?
Cô ấy đang vui sao?
Cô ấy hỏi tôi: “Cho hỏi rốt cuộc thứ gì đã đả thông hai mạch Nhâm, Đốc của vị thiếu hiệp đây?”
– Tôi và Tiểu Hòa đang bàn chuyện riêng, không liên quan gì đến anh.
Tôi trả lời: “Phúc đến thì tâm cũng sáng ra.”
Đệt.
Tôi cầm cuốn sổ ghi chép bên cạnh lên, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ tính khả thi của chuyện này. Càng nghĩ tôi càng có khát vọng đặt bút, nhưng vẽ một bộ truyện tranh không phải một chuyện dễ dàng, cần phải chuẩn bị rất nhiều.
Chiếc lá luôn thuộc về cây.
Để tránh xúc động đào hố, để giải tỏa “sát khí” trong cơ thể. Tôi ngồi trước máy tính cả ngày, không ăn không uống, trong lúc ấy chỉ đi vệ sinh hai lần. Chạng vạng tối, tôi đăng một tấm hình lên Weibo.
– Thời tiết thế này sao anh còn đến đây?
Đường nhỏ, gạch đỏ, cây cối hoa cỏ bên đường tốt tươi, bóng lưng hai người đàn ông, một che ô, một dắt chó đi dạo.
Bức tranh này vẽ gì, chỉ có tôi và Hạ Thanh Hòa mới biết.
Hạ Thanh Hòa đứng đó ngơ ngác nhìn tôi, gió vẫn đang thổi, lá vẫn rơi xuống bóng râm, bươm bướm vỗ cánh dừng giữa không trung.
Tôi vẽ một chú bươm bướm trên ô của Hạ Thanh Hòa.
Tôi cầm cuốn sổ ghi chép bên cạnh lên, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ tính khả thi của chuyện này. Càng nghĩ tôi càng có khát vọng đặt bút, nhưng vẽ một bộ truyện tranh không phải một chuyện dễ dàng, cần phải chuẩn bị rất nhiều.
Bươm bướm không biết bản thân là mộng.
Chữ ký của bạn khiến tôi nhớ tới một bài thơ, bạn đã từng đọc nó chưa? Bài thơ “Anh có nên ví em với ngày mùa hạ?” của William Shakespeare. Có một câu trong bài thơ mà tôi vẫn thích cho đến tận bây giờ. Ông ấy đã viết “Nhưng mùa hạ của em sẽ vĩnh viễn không điêu tàn”. Mấy ngày trước tôi mua được một mẫu nước hoa rất thơm, tên của nước hoa là “Hạ của anh”, lúc ấy tôi đã nhớ đến bạn, cảm thấy nó thiết kế dành riêng cho bạn, hay nói đúng hơn, nó sinh ra vì bạn.
Khi vẽ chú bươm bướm này, tôi chợt hiểu ra, kỳ thực chính bản thân tôi mới là kẻ không biết mình đang ở trong giấc mộng.
Đăng bức tranh này xong, tôi đứng dậy giãn cơ. Lúc nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ, tôi phát hiện sắc trời chuyển màu hồng cam, mặt trời đã lặn xuống núi.
Tôi thực sự không cố ý nhằm vào ai, nhưng tôi cảm thấy cái tên Tiết Nhất Khải này không có ý tốt.
Tôi chạy bình bịch xuống tầng, cuối cùng mới cảm thấy đói. Tôi nấu cho mình một bát mì, cầm điện thoại vừa đọc bình luận vừa ăn mỳ Shim Ramyun của tôi.
Hạ Thanh Hòa nói:
Tôi đã nói tên này không được chào đón mà.
Tôi rất thích đọc bình luận, nhìn thấy bình luận nào khiến tôi vui, tôi sẽ thuận tay ấn like.
Ăn mì xong, tôi cũng đã like được gần năm mươi cái. Tôi hài lòng rồi đứng lên dọn dẹp, chuẩn bị ra ngoài sân hít thở không khí trong lành.
Tôi bước ra sân nhưng không nhìn thấy cậu hàng xóm. Tôi duỗi hông, vung cánh tay, đi hai vòng quanh sân, sau đó liếc nhìn hòm thư của mình.
Bất chợt, mùa hạ của tôi lại trải dài miên man.
Tôi bước ra sân nhưng không nhìn thấy cậu hàng xóm. Tôi duỗi hông, vung cánh tay, đi hai vòng quanh sân, sau đó liếc nhìn hòm thư của mình.
Chúng tôi thong thả đi về phía trước, cậu ấy che ô, tôi dắt chó giúp cậu ấy.
Tôi có cảm giác rằng bản thể của Hạ Thanh Hòa chính là cái hòm thư kia, suy nghĩ này khiến tôi không nhịn nổi cười.
Dẫu biết có thể sẽ chẳng có gì nhưng tôi vẫn mở hòm thư ra xem. Con người ấy mà, luôn phải có ý thức mạo hiểm, không nên sợ tổn thương.
Đúng lúc tôi mở hòm thư, Hạ Thanh Hòa cũng bước từ trong phòng ra ngoài. Cậu ấy cũng nhìn thấy tôi, còn chưa kịp nói gì đã xoay người đi vào trong phòng.
Bắt đầu rồi đấy.
– Tôi… – Tôi xoa đầu Alaska, nói với cậu ấy – Tôi nghe thấy tiếng sấm, cho nên mang ô tới cho cậu.
Cậu ấy lại bắt đầu tránh tôi rồi!
Chuyện gì mà không thể nói trước mặt tôi được? Cứ lén la lén lút, có cần thiết phải thế không?
Thực ra cho đến hiện tại tôi vẫn chưa hiểu rõ, hai người chúng tôi đều đã bại lộ hoàn toàn, cho dù trước đây không chắc chắn, nhưng sáng nay nhìn thấy tôi đặt nước hoa ở đó chắc hẳn cậu ấy cũng biết rồi.
Tôi trả lời: “Phúc đến thì tâm cũng sáng ra.”
Tôi chẳng có cách nào xử lý cậu ấy hết, cái con người này thật kỳ quái.
Tưởng tượng Hạ Thanh Hòa đang ngồi trước bàn viết thư cho tôi trong cảm xúc tủi thân hay kích động, sau đó suy nghĩ về từng phản ứng của tôi sau khi đọc được thư, dáng vẻ ấy thực sự rất thú vị.
Tôi dời mắt đi, nhìn về phía hòm thư, không ngờ trong hòm thư lại xuất hiện một phong thư quen thuộc.
Tôi biết tại sao cậu ấy phải chạy, chắc do cậu ấy xấu hổ.
Sau đó, cậu ấy dùng sức kéo Alaska, ép nó dừng lại.
Dứt lời tôi nghe thấy Tiết Nhất Khải bật cười, nhưng chờ khi tôi muốn nói gì đó, anh ta lại gọi Hạ Thanh Hòa sang một bên.
Không nhịn được, không thể nào nhịn nổi cười.
Lần này cậu ấy nói: Sáng sớm nếm một giọt sương, hóa ra nó có vị ngọt.
Gã tiểu nhân đắc chí là tôi lấy phong thư ra, đi vào trong sân nhà mình, ngồi ngay ngoài đó bóc thư đọc.
Tôi không nghĩ nhiều, chỉ không muốn cậu ấy phải dầm mưa.
Tôi đoán chắc cậu ấy đang trốn ở một góc nào đó nhìn trộm tôi. Vậy thì tôi hào phóng để cậu ấy nhìn.
Chương 36-40
Cậu ấy viết trong thư thế này: Em không biết nên hình dung tâm trạng của ngày hôm nay thế nào. Nó chẳng khác gì tàu lượn siêu tốc. Vốn dĩ rất buồn, nhưng sau đó lại rất vui. Anh đã từng thích một ai chưa? Anh đã từng nghĩ đến chuyện cùng người mình thích trải qua mùa hè này chưa? Nếu để em hình dung về mùa hè, có lẽ sẽ là một cơn mưa rào bất chợt, hòm thư trước cổng nhà và ánh mắt anh vô tình lướt qua em.
Vô tình lướt qua.
Để tránh xúc động đào hố, để giải tỏa “sát khí” trong cơ thể. Tôi ngồi trước máy tính cả ngày, không ăn không uống, trong lúc ấy chỉ đi vệ sinh hai lần. Chạng vạng tối, tôi đăng một tấm hình lên Weibo.
Tôi quay phắt lại, cứ thế “vô tình” nhìn thấy bóng người đứng sau rèm cửa sổ.
Cô ấy đang vui sao?
Cậu ấy sững sờ, sau đó lại chạy.