Dường như mùa hạ rất thích hợp để phát sinh một số câu chuyện. Mặc dù thời tiết này rất dễ khiến người ta cảm thấy mệt mỏi uể oải, nhưng cũng rất dễ vì một người mà tinh thần phấn chấn gấp trăm lần.
Trước đây tôi nghĩ rằng mùa hạ rất thích hợp nằm ngủ trong phòng điều hòa. Bây giờ mới thấy, hai người ngồi bên cửa sổ vừa ăn kem vừa ngắm mưa cũng là một sự lựa chọn không tệ.
Ăn mì xong, tôi và Hạ Thanh Hòa cùng nhau dọn dẹp bếp. Xong xuôi tất cả, cậu ấy đứng đó nhìn tôi.
Tôi bị nhìn đến mức tim run lên, cứ cảm thấy bầu không khí thật kỳ lạ, dường như tôi phải nói gì đó song tôi lại không biết nên nói gì.
Cuối cùng, Hạ Thanh Hòa hỏi tôi:
– Khâu Dương, anh có muốn uống chút gì không?
Cậu ấy hỏi như vậy, tôi vô thức gật đầu nhưng bỗng nhớ ra tửu lượng kém của cậu ấy, cho nên hơi do dự.
Cậu ấy mỉm cười đi lấy rượu, tựa hồ đã đoán ra suy nghĩ của tôi:
– Yên tâm đi, tôi sẽ không uống nhiều đâu.
Cậu ấy chắc chắn không uống nhiều, bởi vì uống một chén đã say.
Cậu ấy lấy rượu ra, cùng một loại với trước đây tôi mang đến.
Cậu ấy nói:
– Lần trước sau khi anh mang đến tôi cũng mua.
Tôi liếc nhìn về phía tủ rượu của cậu ấy, cùng một loại rượu bày nguyên một hàng.
Mặc dù nói ra thì chẳng khác nào tưởng bở, nhưng tôi không khỏi nghĩ, phải chăng vì cậu ấy thấy tôi thích uống cho nên mới mua loại này? Phải chăng vì cậu ấy mong có một ngày nào đó tôi đến đây uống rượu cho nên mới mua nhiều vậy để ở nhà?
Tâm tư nhỏ bé của Hạ Thanh Hòa còn nhiều hơn so với tưởng tượng của tôi.
Chúng tôi cầm rượu và chén, ngồi xuống trước cửa sổ sát đất ở phòng khách.
Bên ngoài mưa to như tỏa sương trắng, trông về phía ấy chỉ thấy màn mưa mịt mờ.
Cậu ấy cầm chai rượu, một hồi lâu không biết phải khui chai kiểu gì. Dáng vẻ ấy cũng có chút buồn cười.
Tôi nhận lấy chai rượu từ cậu ấy, thành thạo mở ra, rót rượu cho cả hai.
Tôi nói:
– Cậu chỉ uống một ngụm là được rồi.
Cậu ấy nâng chén bằng hai tay, nhìn tôi cười:
– Anh sợ tôi say thế cơ à?
Không phải sợ, tôi chỉ cảm thấy sau khi uống say cơ thể sẽ rất khó chịu.
Huống hồ, tôi thực sự không mong nhìn thấy cậu ấy khóc thêm lần nào nữa.
Đẹp thì đẹp, nhưng tôi thực sự rất đau lòng.
Thật khó khăn để cuối cùng bản thân tôi cũng chấp nhận chuyện mình đau lòng vì cậu ấy.
Một người đàn ông gần ba chục tuổi như tôi bỗng dưng xuất hiện tâm tư không thể miêu tả với một người đàn ông khác. Bất cứ ai trong hoàn cảnh ấy đều rất khó chấp nhận.
Công Chúa nằm bên chân Hạ Thanh Hòa, nó ngẩng đầu nhìn tôi, sau đó lại thoải mái nằm xuống.
Hai chúng tôi ngồi bên cửa sổ uống rượu ngắm mưa rơi, thỉnh thoảng trò chuyện đôi ba câu.
Chủ đề cuộc nói chuyện xoay quanh mấy bộ truyện tranh của tôi. Cậu ấy nói cậu ấy đang xem bộ gần đây nhất, cũng đã đặt trước bản xuất bản.
Cậu ấy nói:
– Tôi có theo dõi Weibo của anh, còn từng bình luận, nhưng anh chưa bao giờ trả lời tôi.
Cậu ấy vừa nói câu này vừa cắn miệng chén rượu, dường như có chút tủi thân.
Chuyện này nằm ngoài dự đoán của tôi, tôi hoàn toàn không ngờ cậu ấy còn theo dõi tôi nữa.
Cậu ấy theo dõi Weibo của tôi, cũng có nghĩa là những tấm ảnh, những bức tranh trước đây tôi đăng lên cậu ấy đều đã xem. Còn cả tấm ảnh liên quan đến cậu ấy nữa, cậu ấy cũng biết cả rồi.
Tôi chột dạ mất mấy giây, sau đó hỏi cậu ấy;
– Cậu còn có cả Weibo nữa à? Tôi không biết đấy.
Cậu ấy đưa điện thoại ra, mở Weibo lên đưa trước mặt tôi.
Người dùng 1274879345, avatar là hình tự động có khi đăng kí.
Tài khoản kiểu này bình luận cho tôi chắc chắn tôi sẽ không trả lời, không bị coi thành fan ảo rồi xóa đi đã may mắn lắm rồi.
Tôi nói:
– Trông cậu giống fan ảo quá.
Cậu ấy mím môi cười, hai má cậu ấy khẽ ửng hồng sau khi uống say.
Cậu ấy nói:
– Vì tôi sợ bị anh nhận ra.
Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ấy, cậu ấy nhìn điện thoại cười:
– Cảm thấy rất ngại.
Hạ Thanh Hòa cụp mi, lông mi rất dài, còn đẹp hơn bất cứ nhân vật nào trong truyện tranh.