Tửu lượng của Hạ Thanh Hòa chỉ bé bằng cái móng tay, đừng nói một chén, có lẽ cậu ấy chỉ uống một ngụm thôi cũng đã chóng mặt rồi.
Lớn thế này tôi chưa từng thấy ai uống rượu kém như cậu ấy, không thể uống nhưng lại không biết từ chối.
Sau khi uống rượu, Hạ Thanh Hòa sẽ thay đổi rất nhiều, có đôi khi tôi nghi ngờ đến bản thân cậu ấy còn không biết mình đang nói gì.
Cậu ấy nói:
– Ngày nào tôi cũng bình luận cho anh, anh xem này, tôi còn có cả huy hiệu fan cứng.
Cậu ấy nói:
– Tôi còn lưu tranh anh vẽ, cài đặt làm hình nền điện thoại.
Cậu ấy nói:
– Đây là tài khoản Weibo tôi đăng kí vì anh.
Hạ Thanh Hòa uống nhiều rồi, tôi nhìn qua, rượu trong chén của cậu ấy vẫn còn một nửa.
Lần này cậu ấy không khóc, cũng coi như có tiến bộ.
Có một số người uống say rồi rất dễ gây rắc rối cho người khác nhưng có một số người uống say rồi sẽ dễ thương hơn gấp bội. Rất rõ ràng, Hạ Thanh Hòa thuộc kiểu thứ hai.
Một tay cậu ấy cầm rượu, một tay bóp vuốt Công Chúa rồi lẩm bẩm, không rõ cậu ấy nói gì, có vẻ rất tủi thân.
Tôi ngồi đó, mỉm cười nhìn cậu ấy, giống như nhìn một cậu bé đáng yêu đang tự chơi một mình.
Ngoài kia mưa vẫn lớn, không khí trong phòng chỉ có thể dùng một từ để hình dung – “Mập mờ”.
Đã từng rất nhiều lần tôi vẽ những khung hình “mập mờ” trong truyện tranh, nhưng chưa từng có cảnh tượng nào chân thực hơn giờ phút này.
Cậu ấy ngồi đó thở dài:
– Anh đều không trả lời tôi.
Có chút oán thán, tựa nói cho tôi nghe, cũng tựa nói cho cậu ấy nghe.
Tôi lấy điện thoại ra, tìm một lúc lâu mới thấy bình luận của cậu ấy.
Cậu ấy bình luận dưới bức tranh hai chúng tôi dắt chó đi dạo thế này: Oa!
Chỉ một từ, một dấu chấm than.
Ngốc nghếch đáng yêu.
Tôi trả lời cậu ấy: Thích không?
Chờ khi tôi ấn gửi, màn hình của cậu ấy sáng lên. Cậu ấy ngơ ngác nhìn điện thoại, sau đó ngơ ngác nhìn tôi.
Trước giờ mặt tôi vẫn luôn rất dày, nhưng bỗng dưng cảm thấy có chút ngại ngùng.
Hành động của bản thân khiến tôi thẹn thùng, ánh nhìn chăm chú của cậu ấy khiến tôi ngại không dám ngẩng đầu.
Tôi nâng chén rượu:
– Cạn chén.
Chúng tôi khẽ cụng chén phát ra tiếng vang.
Cậu ấy và tôi cùng uống, cuối cùng cũng uống hết rượu còn lại trong chén.
Uống xong, cậu ấy cau mày quệt môi.
Chúng tôi đều không nhắc đến chuyện Weibo nữa, quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhìn mưa to không ngớt cùng với ngày hạ dài miên man.
Hạ Thanh Hòa dựa vào tường ngủ mất, không khóc cũng không làm ồn, ngoan ngoãn giống như một vật trang trí xinh đẹp trong nhà.
Tôi nhìn chằm chằm cậu ấy một hồi, sau đó lấy điện thoại ra chụp lén một tấm.
Không chụp mặt cậu ấy, không hay, không thích hợp, chỉ chụp cánh tay cậu ấy đặt trên đầu Công Chúa. Sau đó tôi đăng lên Weibo, giả vờ chia sẻ hình ảnh chú chó với mọi người, nhưng thực ra là cho bọn họ biết tôi đang ở bên một chàng đẹp trai.
Tôi phát hiện, có đôi khi tôi rất mưu mô.
Đăng Weibo xong, tôi vừa uống rượu vừa đọc bình luận.
Bây giờ người dùng 1274879345 còn đang ngủ, không thể lên xem Weibo của tôi.
Cảm giác này thật kỳ diệu, không thể biểu đạt chính xác bằng ngôn ngữ, chỉ có thể dùng cách ngốc nghếch để hình dung nó tựa một viên kẹo nấp trong đám mây. Tôi nói mọi người đều là những đám mây, cậu ấy là viên kẹo nấp trong đám mây.
Viên kẹo uống say rượu rồi, đang mơ màng ngủ.
Cậu ấy ngủ không ngon, cau mày, méo miệng, dường như mơ thấy gì đó tủi thân lắm.
Một tiếng sấm vang lên dọa cậu ấy giật mình tỉnh giấc, hoang mang nhìn tôi.
Tôi kéo cậu ấy dậy, để cậu ấy dựa vào người tôi.
Tôi nói:
– Không sao, sấm mà thôi. Buồn ngủ thì ngủ đi, tôi ở đây với cậu.
Ai ở với ai cơ?
Rõ ràng là tôi nằm ì ra ở nhà người ta, dán sát bên cạnh người ta.
Hết chương 50