Chu Liên thượng thần cư ngụ tại cõi trời phía đông
Hỉ yến lần này có người nói là quy mô long trọng chưa từng có, tiên nhân được mời không một vạn thì cũng tám ngàn. Ta cầm thiệp mời vạn phần nghẹn khuất, Thủy Dạng thượng thần, Thủy Dạng thượng thần, đây thật sự nghĩ là ta sao?
Ta thở dài sau đó kêu thị nữ đứng ở sau ta : “Chu Liên thượng thần gả cháu gái chúng ta có cái gì phù hợp có thể đưa sao?”
Thanh Y vẫn đứng bất động
Ta xoa nhẹ cái trán nói: “ta trước đây có thu thập được vật phẩm gì quý hiếm không, đang để ở chỗ nào?”
Nàng ta gật đầu, bắt đầu đi phía trước dẫn đường
Nàng mang ta tới trước một hòn giả sơn, sau đó cũng không làm thêm động tác gì nữa.
Ta đi vòng vo quanh giả sơn vài vòng, vẫn không phát hiện ra cơ quan bí mật nào
Nghĩ đến kiếp trước ta thật có không ít thứ tốt, chỉ là hiện tại không nhớ được cơ quan bí mật của mật thất.
Ta thật chán nản.
Chờ Tử Tô hái mật hoa trở về, ta hỏi nàng nên làm cái gì bây giờ.
Tử Tô cũng khó xử: “Miêu Miêu, ngươi biết không, thượng thần a, dù tùy tiện đem ra vật gì đều là vật hiếm lạ độc nhất vô nhị, ngươi bây giờ không nhớ rõ chuyện kiếp trước, ngay lập tức tìm đâu ra lễ vật để đưa đây”
Ta gật đầu, trong lòng cũng sốt ruột không thôi.
Tận đến buổi chiều sư phụ đến, nhìn thấy ta cau mày hỏi ta chuyện gì, ta mới nói ra nguyên do, thật bất ngờ sư phụ cười ha ha: “ Ngốc, ta đã chuẩn bị tốt cả rồi, đến giờ nàng đi cùng ta là được.”
“ Vậy Tử Tô, Cẩm Văn có thể đi không?”
Nghe nói đến hỉ yến, Chu Liên thượng thần sẽ tặng nước linh tuyền đặc biệt của Thiên Thai tiên cảnh, có thể nâng cao một trăm năm tu vi, tuy đối với thần tiên đã đến cảnh giới thượng thần cũng không có gì đặc biệt, nhưng đối với Tử Tô, Cẩm Văn cũng là loại dược tốt hiếm có, Tử Tô gần đây thường nhắc cùng ta, nhưng nàng ấy là tiểu tiên chắc chắn sẽ không nhận được thiệp mời, ta lại không biết có thể mang thêm vài người theo, thế nên mới có việc hỏi.
“Nói nàng ngốc nàng còn không tin. Nếu là thượng thần mà ngay cả tư cách mang hai người thị nữ đi theo còn không có, thì còn gì là thượng thần nữa.”
Ta thở phào nhẹ nhõm, có thể mang hai nàng đi theo là hay nhất rồi.
Chỉ là từ lúc dọn đến Thủy Phán Cư, số lần nhìn thấy Cẩm Văn có vẻ ít đi, lúc trước còn có thể ba ngày gặp một lần, đến hôm nay đã nửa tháng cũng không nhìn thấy nàng ấy, cũng không biết là bận việc gì.
Thời gian lướt qua thật nhanh đảo mắt đã đến ngày tám.
Bởi vì Thiên Thai tiên cảnh cách thiên giới xa hơn một chút, chúng ta dự định xuất phát trước thời gian.
Cẩm Văn bảo rằng có việc không tới được, ta cũng không miễn cưỡng nàng ấy.
Lần này đi, ta, sư phụ, Tử Tô ba người cùng thẳng tiến Thiên Thai cảnh.
Pháp khí này của sư phụ như một chiếc thuyền màu đỏ. Mà ở trong thân thuyền chúng ta thấy thần tiên bay qua như lưu tinh, bọn họ lại hoàn toàn không thấy chúng ta, quả nhiên là một bảo vật, ta hiếu kì đưa tay vuốt phía trong thân thuyền, sờ vào thật ôn nhuận mang theo nhè nhẹ mát lạnh, thật muốn dán lên trên.
Sư phụ thấy ta thích, liền cười bảo: “Nếu nàng thích như thế thì tặng nàng.”
Lòng ta đầy vui mừng, không ngớt nói lời cảm tạ.
Sư phụ cười có chút bỡn cợt nói: "Nếu muốn cảm ơn ta như thế, thì nên có chút bày tỏ mới đúng.”
Ách. . .
Ta cái gì cũng không có.
Người vươn một ngón tay, chỉ chỉ má mình.
Ta: “ Viêm Hoàng, chàng ngày thường thực tuấn tú.”
Giống như khi người làm dáng, ta phải thổi phồng người, cũng không ngờ trong nháy mắt mặt người trầm xuống, nghiêm trang ngầm bảo: “ Hôn ta ở đây “
Gò má ta thoáng chốc đỏ bừng.
Ta lén nắm ngón tay, “Còn có Tử Tô mà”
“Ta làm thuật che mắt, nàng ta nhìn không thấy” Người cười tủm tỉm ngầm nói.
Như vậy a, vậy được rồi. . .
Ta tiến lại, tại cách gương mặt người không được một tấc thì nhắm mắt lại, hướng về phía má của người hôn nhẹ nhàng phớt qua một cái, sau đó nhanh chóng thẳng người dậy, làm một loạt động tác như mây bay nước chảy sinh động lưu loát, tự bản thân ta cảm thấy không tệ, Viêm Hoàng thoạt nhìn thần sắc ôn nhu dường như rất say sưa, làm ta thoả mãn vô cùng.
Cũng không đoán trước vừa ngồi thẳng lại quay đầu đã thấy Tử Tô trợn mắt há miệng, vẻ mặt khiếp sợ nhìn ta.
Sai, là nhìn chúng ta.
Ta diện vô biểu tình làm bộ rất trấn định mặt nổi bão: "Chàng không phải nói là đã làm thủ thuật che mắt rồi sao?"
Viêm Hoàng: "Lừa gạt nàng."
Ta: ". . .
Ai nha, cái này thực sự là ngượng chết người đi được.
Gò má ta nóng dọa người, phải dán vào mạn thuyền lạnh lẽo để hạ nhiệt.
Càng tiếp cận Thiên Thai tiên cảnh càng cảm thấy không khí vui mừng
Không biết bắt đầu từ đâu, toàn bộ bầu trời bay đầy thất sắc hồ điệp
(bươm bướm bảy màu), trong đó có một loại hồ điệp màu tím khi bay cánh sẽ rơi xuống hạt bụi vàng lấp lánh như hạt cát, phảng phất làm cho toàn bộ bầu trời đều đẹp lung linh.
Ở nơi đi vào Thiên Thai tiên cảnh có một hồ nước lớn, mà lúc này, trên mặt hồ tất cả đều là những cánh hoa đỏ, tầng tầng lớp lớp, thật là một biển hoa….
Ta rất là hưng phấn, lúc muốn cùng người khác thảo luận chuyện kết hôn, đương nhiên, có chút tâm sự khuê mật, tất nhiên không thể nào nói cùng sư phụ, ta chậm rãi đi lại cạnh Tử Tô.
Nàng ấy nhắm vào ta cười đến mờ ám.
Ta có chút thẹn thùng. Đợi ửng đỏ trên mặt bớt một chút, mới dám quay đầu tán gẫu với nàng ấy, “Tử Tô ngươi xem, ở đây bố trí thật đẹp, trang trí màu đỏ mười dặm, sai, đâu chỉ mười dặm, trăm dặm cũng không hết, thực sự phô trương”
“Ngốc”
Vì sao mà tất cả mọi người đánh giá ta cũng chỉ có chữ này, ta chịu đả kích to lớn.
“Đây chỉ là thượng thần gả cháu gái, đợi đến lúc ngươi cùng Viêm Hoàng Thần Quân thành thân, là hai thượng thần thành thân cũng không biết phô trương tới cỡ nào, ta cũng không nghĩ ra được”
Ách. . .
Ta ngượng ngùng muốn chết.
Ta hơi cúi đầu chăm chú nhìn Viêm Hoàng ở đầu thuyền đang nhìn ra nơi xa, tâm trạng cảm thấy vô cùng kỳ diệu.
Người đã từng là sư phụ ta, hiện tại, là người ta thích cũng là người thích ta.
Chỉ là, ta không biết rốt cuộc người có thích kiếp này của ta chút nào hay không.
Như là cảm thụ được ánh mắt của ta, người bỗng nhiên quay đầu lại, mỉm cười về hướng ta, một con bươm bướm tím đậu trên vai của người, hơi rung động hai cánh, bụi vàng bay lượn quanh người, đất trời thoáng chốc mất đi màu sắc.
Ta bỗng nhiên hiểu rõ, kiếp này của ta cho dù như thế nào đều không xứng với người.
May là, ta là Thủy Dạng thượng thần chuyển thế.
"Miêu miêu, đừng có đờ ra!" Tử Tô bỗng nhiên lôi kéo tay của ta, "Ta nói với ngươi, ngươi hiện tại là thượng thần, là người có thân phận."
Ta lấy lại tinh thần, nháy mắt với nàng ấy mấy cái: “Tới nơi chưa?”
“Sắp tới rồi, đến lúc đó cho dù ngươi bị người đến hỏi đông hỏi tây, đừng gặp ai cũng bày ra khuôn mặt tươi cười, Thủy Dạng thượng thần trước đây chính là người lạ chớ đến gần, nếu là bây giờ ngươi có thái độ hòa đồng với người khác, người khác sẽ xúm lấy ngươi không tha.”
"Thế nào xúm lấy ta?" Ta có chút mê hoặc.
“Có thể xin pháp bảo của ngươi a, xin ngươi chỉ cho … này tóm lại đều là chuyện phiền toái, ngươi phải có uy nghiêm, hiểu không!” Tử Tô ngiêm túc nói
Lúc đầu bị bọn họ xúm lại ta cảm thấy náo nhiệt, chẳng sao cả, thế nhưng nghe được muốn hỏi xin ta pháp bảo, muốn ta chỉ bảo, ta nhất thời không biết làm sao, ta cái gì cũng không có, có cũng không dư, đến lúc đó thật mất mặt a…..
Vì vậy ta khẩn cấp thỉnh giáo Tử Tô, "Ta đây nên làm như thế nào đây?"
"Giống như vậy!" Tử Tô ngồi thẳng người, "Ưỡn ngực, giơ cằm!"
"Đúng, cứ như vậy, còn có ánh mắt! Phải lãnh đạm, làm cho người ta đoán không ra, không biết ngươi đang có cảm xúc gì. . ."
Ách. .
Ta nghĩ cái này rất khó khăn, kết quả Tử Tô vỗ tay mấy cái, "Đúng ánh mắt như lúc bình thường ngươi đờ ra thất thần."
Ta bỗng nhiên hiểu ra.
"Còn nữa. . ."
Còn nữa a, ta vẻ mặt cầu xin.
"Ừ, người khác tìm ngươi hỏi, ngươi giữ khoảng cách, thỉnh thoảng gật đầu là được rồi."
"Thật phải như vậy?"
Ta nghĩ như vậy rất không lễ phép.
"Thủy Dạng thượng thần trước đây đối với ai cũng lạnh như băng nha,trước đây ta đứng xa liếc nhìn nàng ấy một cái, đã cảm thấy lạnh đến từng mảnh vụn luôn." Tử Tô nói xong, hoàn vô ý thức mà lấy tay chà xát cánh tay.
Ta nhàn nhạt nhìn Tử Tô một cái.
Nàng ấy cười khúc khích, "Miêu Miêu, ngươi còn kém xa lắm đó!"
Toàn bộ thiên giới, có lẽ chỉ có một mình Tử Tô, luôn có sự tách bạch khi đối đãi với Thủy Dạng thượng thần và Cốc Miêu Miêu.
Ta thật sự rất thích nàng ấy.