• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sư phụ và Bích Thanh Thần Quân cùng nhau đi tới. Lúc trước trong mắt chỉ có sư phụ, bây giờ hai người bọn họ đứng cùng một chỗ, ngược lại ta nhìn ra có chút không giống nhau.



Tu vi thần tiên không giống, khí thế phát ra quanh thân cũng không giống. Thần tiên, tán tiên bình thường ở trong mắt người phàm, đó là quanh thân vương vấn tiên khí nhàn nhạt, ở thiên cung là chuyện bình thường không có gì kỳ lạ. Mà thượng tiên, chung quanh sẽ có ánh sáng màu bạc nhàn nhạt, thượng thần đó là hào quang màu vàng nhàn nhạt. Đương nhiên, ánh sáng này thu ẩn ẩn bên trong rất mỏng manh, tiểu tiên không đủ tu vi thì sẽ không phân biệt được.



Bây giờ hai người bọn họ đứng ở trước mặt ta, thần quang trên người bọn họ đó là một vàng một bạc. Trong lòng ta kinh hãi, thần quang trên sư phụ làm sao có thể biến thành ánh sáng màu bạc? Mặc dù ta nghi ngờ, nhưng không lên tiếng, đợi đến khi Bích Thanh Thần Quân kia đứng ở trước mặt ta, ánh mắt hắn thoáng lướt qua trên người ta, liền xoay qua nói ‘không đáng ngại’.



Sư phụ nhướng mày, trên mặt thế nhưng còn một phần u sầu hơn."Nàng ấy mất trí nhớ rồi. Ta dùng chân hỏa bản mạng nấu thuốc cho người không phải để cho ngươi chỉ nhìn lướt qua một cái."



Bích Thanh Thần Quân lại nhìn ta một cái, ánh mắt kia giống như một luồng ánh sáng lạnh phóng tới, khiến cho ta hơi hơi có chút run sợ. Dù sao cùng lắm chỉ là một thân cây, quả thật không biết là hắn có thể nhìn ra biểu cảm gì từ lá cây nhánh cây, dứt khoát run run nhánh cây, rơi xuống mấy đóa hoa hồng nhạt trên vai Tử Tô.



Bích Thanh Thần Quân lần này lại nở nụ cười, hắn đưa ta phất rơi cánh hoa trên vai Tử Tô nói: "Vốn là không đáng ngại, về phần những chuyện trong quá khứ, đã quên thì cũng chẳng sao." Sau khi nói xong, giọng của hắn đột nhiên nghiêm túc hẳn, "Tử Tô, cây cỏ trong vườn thuốc hôm nay đều được cuốc xới chưa?"



Tử Tô hơi ngây ngẩn một chút lập tức cúi đầu nói: "Xin sư phụ trách phạt."



"Về thôi!"



Bích Thanh Thần Quân phất tay áo mà đi, Tử Tô theo sát phía sau hắn, thỉnh thoảng dè dặt cẩn trọng quay đầu nhìn ta một cái, ta run run cành lá về phía nàng ấy, ý bảo không cần lo lắng cho ta.



Sư phụ nhìn theo hai người bọn họ đi xa, bởi vì đưa lưng về phía ta, ta nhìn không thấy nét mặt bây giờ của người, chỉ cảm thấy lưng người thẳng đứng, bây giờ ta lại là một cây đào xiêu xiêu vẹo vẹo, còn người là một cây bách tùng cao ngất. Ta có chút ngơ ngác nhìn chăm chú vào phía sau lưng người, thẳng đến khi người xoay người lại cũng không dời mắt. Người tùy ý ngồi xuống mảnh đất bên cạnh ta, thân mình dựa vào thân cây của ta, ta chỉ cảm thấy toàn thân đều có chút phát run, ngay cả rễ cây dưới lòng bàn chân cũng run.



Người hơi hơi ngẩng đầu hỏi: "Nàng làm sao vậy?"



Ta nhất thời khẩn trương, liền run run cánh hoa nhỏ ở trên mặt người, cũng có một cánh bay tới bên môi người.



Sau đó, ta nhìn thấy sư phụ thế nhưng đem cánh hoa bên khóe môi kia nuốt vào trong miệng, động tác này quyến rũ đến cực điểm, khiến cho ta lập tức run run.



Người hơi nhíu mày nói: "Miêu Miêu có phải nàng nhớ ra chuyện gì hay không?"



Ta lắc đầu, "Ngươi nói cái gì? Miêu Miêu là gọi ta sao? Cô nương vừa rồi cũng gọi ta là Miêu Miêu."



Ánh mắt người sáng quắc nhìn ta, hơn nửa ngày cũng không tiếp tục nói nữa. Đột nhiên ta cảm thấy làm một gốc cây đào vĩnh viễn không có hình người cũng không tệ, ít nhất hiện tại bị người nhìn như vậy, mặc dù ta xấu hổ người cũng không nhìn ra có gì không ổn. Trong lòng ta thầm thở dài.



Nhưng vào lúc này, sư phụ đột nhiên mở miệng, "Những cánh hoa này nở càng lúc càng đỏ."



Ta nhìn cành hoa đào hồng nhạt, không hiểu được có phải ảo giác hay không, mấy đóa hoa kia quả thật trở nên xinh tươi hơn rất nhiều, đặc biệt trên những đóa hoa kia, từ phấn hồng biến thành đỏ ửng, chẳng lẽ là bị sư phụ nhìn thấy sự xấu hổ của ta? Trong lòng ta giật mình, sau đó lại vội vàng cố gắng thông thuận mấy hơi thở.



Người cười khổ một chút, "Kỳ thực, đã quên cũng thế."



Nụ cười kia khiến cho ta có vài phần khó chịu, cũng không ngờ trong nháy mắt gương mặt người lại dãn ra, như là nghĩ tới chuyện vui gì đó. Ta nhìn biểu cảm hay thay đổi của người, chỉ cảm thấy lúc trước sư phụ chẳng phải như vậy, chẳng lẽ là bị sự ảnh hưởng của Thủy Dạng thượng thần, làm cho đầu óc bị tâm bệnh?



"Có lẽ bắt đầu lại một lần nữa cũng không tệ." Sư phụ nhẹ giọng nói.



Sau khi người nói xong thì xoay người rời đi, ta nhìn theo bóng lưng của người mà tâm tình phiền muộn, ngay cả lá cây cũng úa vàng khô trụi vài phiến. Chẳng qua còn chưa thương cảm bao lâu, lại nhìn thấy người vòng trở về, cầm trong tay giấy và bút mực.



Người đang mài mực trên bàn đá trước mặt ta, sau đó lại trải trang giấy Tuyên Thành ra bắt đầu vẽ tranh.



Trong lòng ta vui mừng, trong nháy mắt liền nở hoa đầy cành, nghiêng đầu nhìn người vẽ tranh, thời gian trôi qua không bao lâu, liền nhớ tới lúc trước cũng tình cảnh như vậy, người nhìn ta, vẽ Thủy Dạng thượng thần.



Vui mừng này đột nhiên biến thành nguội lạnh, chỉ là hoa nở rồi không thể thu hồi lại. Ta thu lại tâm thần đang phần chấn, không nhìn người nữa.



Ước chừng bởi vì vừa tỉnh dậy lại là cây cối, hiện tại bản thân ta cũng là cực kì thích ngủ, lúc tận lực kiềm chế cơn buồn ngủ, không mất bao lâu ta liền mơ mơ mang mang ngủ đi. Đợi đến ban đêm tỉnh lại, trăng đã sáng tỏ trên đỉnh đầu, ta nhìn thấy trên bàn đá còn bức họa đang được chèn đè bởi nghiên mực.



Dưới tàng cây hoa đào, một nữ tử cười ngây ngô dựa vào ở nơi đó. Ta sửng sốt thật lâu, mới bỗng nhiên ý thức được, sư phụ họa vẽ ta lúc trước.



Đó cũng là dưới tàng cây hoa đào.



Nếu là thời gian quay trở ngược lại, bức họa này xuất hiện khi đó, ta sẽ vui mừng biết bao?



Nhìn thấy bức tranh kia vẽ mình, bỗng nhiên ta lại muốn biết, nếu như hóa thành hình người, ta sẽ có dáng vẻ như thế nào? Giống với trước đây? Nếu giống với trước đây chẳng phải là giống với Thủy Dạng thượng thần? Ta nhìn xung quanh không có người, dứt khoát nhắm mắt niệm khẩu quyết, đợi đến khi hóa thành người trực tiếp dùng cánh hoa biến thành một tầng áo lụa, sau đó đi chân trần chạy tới bờ hồ. Đợi đến bên bờ hồ, tuy rằng bây giờ có ánh trăng, cũng chiếu không rõ dáng vẻ của ta, trong lòng ta vừa động, niệm một lần khẩu quyết pháp thuật thủy hệ quen thuộc lúc trước, một gương thủy kính đột ngột xuất hiện ở trước mặt ta.



Ta vẫn còn tu vi? Tựa hồ còn lợi hại hơn so với trước...



Ta hơi hơi kinh ngạc sau liền nhìn vào gương thủy kính kia, đợi đến khi thấy rõ gương mặt bên trong, lập tức trong lòng hồi hợp một chút.



Đây là gương mặt lúc trước của ta...



Tức là nói, bây giờ ta và Thủy Dạng thượng thần phong ấn trong Tỏa Yêu Tháp có gương mặt giống nhau.



Ta sờ chóp mũi với tâm trạng cực kỳ nặng nề, đang lúc thầm thở dài, chợt nghe một tiếng gọi từ phía sau.



"Miêu Miêu..."



Trong lòng ta sợ hãi, sau đó quay đầu nở nụ cười về phía người, vẫn như cũ chỉ vào chóp mũi của mình mà hỏi người, "Ngươi gọi ta sao?"



Ánh trăng mông lung, nụ cười của người cũng mông lung như phủ một tầng sương, ẩn ở bên môi, rồi lại dừng ở đáy lòng. Ta làm bộ như bình tĩnh, chớp chớp mắt, "Lúc trước chúng ta có quen biết nhau sao? Ngươi là ai?"



Người đưa tay chạm nhẹ vào mái tóc của ta, ta lập tức lui về phía sau, kết quả thiếu chút nữa rơi vào trong hồ, may mắn được người kéo lại.



Chẳng qua lôi kéo như vậy, liền lập tức kéo ta vào trong lòng của người.



Ta nghĩ muốn tránh thoát, chỉ thấy vẻ mặt người khác thường, môi vừa mới hé ra thì lại ngậm lại, sau khi làm đôi ba lần như vậy, người ôn nhu nói: "Ta là tướng công của nàng."



Ta lập tức giống như bị sét đánh, trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ, đến cuối cùng chỉ biến thành ba chữ, "Đăng đồ tử!" Vẻ mặt người hơi hơi ngây ngẩn, hơi buông lỏng bàn tay siết chặt tay ta, ta lập tức đẩy ra, sau đó liên tục lui về phía sau mấy bước.



Cuối cùng là sư phụ muốn làm cái gì đây? Trong đầu ta suy nghĩ ngàn vạn lần, cuối cùng quả thật cảm thấy mơ hồ, bản thân liếc nhìn cửa vài lần. Hay là người lại nghĩ đến biện pháp gì? Có thể lợi dụng ta đi cứu Thủy Dạng thượng thần đang bị phong ấn trong Tỏa Yêu Tháp ra? Nghĩ đến đây, lập tức lòng ta nảy sinh cảnh giác, ánh mắt quan sát sư phụ đương nhiên cũng thận trọng hơn rất nhiều.



Ta sợ đau lại sợ chết, thật sự không có ôm ấp nhiều tình cảm cao thượng như vậy.



Cốc Miêu Miêu lúc trước đã chết rồi. Đối với Thủy Dạng thượng thần, những gì nên trả ta đã trả hết.



Mà ta bây giờ, cũng không muốn trải qua chuyện cũ một lần nữa, cho dù ta từng thật sự yêu người như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK