"Cẩm Văn?"
Trên mặt nàng ấy gân xanh bắt đầu nổi lên nhiều, biểu hiện rất là dữ tợn. Nhưng mà một lát sau, lại chậm rãi lắc đầu, một dòng lệ trong suốt từ hai mắt nhắm chặt chảy xuống, hình thành một đường cong trong suốt ở trên mặt.
"Bọn họ là ai?" Bích Thanh Thần Quân lớn tiếng quát: "Nói mau."
Cẩm Văn bỗng nhiên trợn mắt, nhưng chưa nhìn Bích Thanh một cái, nàng ấy nâng một bàn tay lên, hướng tới phía ta, ta cuống quít nắm lấy bàn tay nàng ấy."Miêu Miêu."
"Ta ở đây, ta ở đây."
"Giúp ta tìm con của ta. Nó còn sống, nó khẳng định còn sống, trên vai nó có một nốt ruồi son, bị yêu ma mang đi ..." Cẩm Văn liều mạng lay động tay của ta, nàng ấy tựa hồ đã dùng hết toàn bộ khí lực.
"Được được." Ta quay đầu, "Bích Thanh Thần Quân, người mau cầm máu cho nàng ấy đi, chỉ cần còn một tia hồn phách chưa tan, có thể tụ tập linh khí của trời đất tái tạo lại một lần nữa không?"
Tuy rằng, người kiếp sau, không nhất định còn có thể có trí nhớ lúc trước.
Vừa dứt lời, chỉ thấy chất lỏng trong hồ thuốc cuồn cuộn như đun sôi, trên mặt nước cuồn cuộn nổi lên những bọt nước lớn. Mà tay của Cẩm Văn bỗng nhiên biến mất, trong tay ta trống rỗng, mãi ngây ngẩn tại chỗ, sau một lúc lâu mới nói: "Cẩm Văn đâu?"
Sau một lát, trên mặt nước hiện lên một con cá ngửa bụng chết.
Bụng cá, bị xé ra .
Nước mắt của ta rơi xuống không ngừng.
"‘Bọn họ’ trong lời nói của Cẩm Văn, có lẽ là tiên nhân cấu kết cùng yêu ma." Vẻ mặt của Bích Thanh ngưng trọng, "Chúng ta phải lập tức chạy về chính điện thương nghị cùng Thiên Quân việc này."
"Người đi đi, ta không đi."
Ngay cả pháp thuật ta cũng không chịu thi triển, lập tức nhảy vào trong hồ thuốc, hai tay nâng thi thể của Cẩm Văn lên.
"Thủy Dạng, nàng là thượng thần..." Bích Thanh nói nhỏ, ta quay đầu nhìn hắn, hai mắt đẫm lệ mơ hồ.
Vẻ mặt Bích Thanh Thần Quân ngưng đọng, "Nàng nghỉ ngơi cho tốt đi."
Sau khi nói xong, Bích Thanh Thần Quân phi thân mà đi.
Ta chậm rãi đi lên khỏi hồ thuốc, bước về hướng Nguyên Hoàng cung.
Mới ra khỏi hồ thuốc, liền nhìn thấy Tử Tô cùng Hồ Phỉ đi đến cửa.
Hồ Phỉ gào to: "Nàng nâng con cá chết làm chi."
Ta không để ý hắn.
Tử Tô cũng cả kinh, "Là Cẩm Văn?"
Ta cắn môi, chậm rãi gật đầu một cái.
Trong đôi mắt của Tử Tô cũng chảy xuống giọt lệ, "Làm thế nào mà có thể tàn nhẫn như vậy..." Nàng lấy ra một chiếc khăn phủ lên trên người của Cẩm Văn.
Sau khi trở lại Nguyên Hoàng cung, chúng ta chôn Cẩm Văn dưới gốc cây hoa quế trong hoa viên.
Tử Tô hỏi ta những chuyện đã xảy ra, lòng ta nặng nề kể lại cho nàng ấy nghe.
"Cẩm Văn có thai? Cũng đúng, thời gian dài không nhìn kỹ người của nàng ấy, thường ngày quấn lụa cũng rất dày, trong lòng ta còn có nghi ngờ, chỉ là không nghĩ đến chuyện đó."
"Ngốc!" Đang nghe đến chỗ tiên nhân cấu kết, Tử Tô bỗng nhiên mắng một tiếng, "Bích Thanh Thần Quân thật không biết rõ chữ tình, người thế nhưng quả thật không hiểu rõ nữ nhi, chẳng lẽ không phát hiện vì sao Cẩm Văn không nói bọn họ là ai?"
Ta hơi hơi sửng sốt.
"Ta đoán có liên quan đến phụ thân của đứa nhỏ, nàng ấy đến chết cũng không nói, khẳng định là vì sợ bại lộ phụ thân của đứa nhỏ."
"Ý của ngươi là?"
"Bọn họ, nếu không là phụ thân đứa nhỏ, thì chính là người có liên quan đến phụ thân của đứa nhỏ. Ngươi có biết Cẩm Văn từng tiếp cận với ai không? Nàng ấy luôn luôn che giấu rất kín, ta chưa bao giờ thấy nàng ấy thân cận với ai." Tử Tô cau mày suy tư, mà ta cũng bắt đầu từ từ nhớ lại.
"Đúng rồi!" Trong đầu ta chợt lóe sáng, nhớ mang máng có lần về Nguyên Hoàng cung, nghe được tiếng động trong phòng của Cẩm Văn, ngay sau đó nhìn thấy một bóng màu trắng thoáng lướt qua, hay là người kia, chính là phụ thân của đứa nhỏ?
"Ngươi nhớ thử coi, sau này Cẩm Văn có rất nhiều pháp bảo trân quý, ngay cả bộ lông chồn tía nàng ấy từng yêu thích cũng đưa cho ta, lúc trước ngươi không phải nói nàng ấy lượn quanh các vị thượng tiên, cụ thể là mấy vị nào vậy?"
Tử Tô ho khan hai tiếng, "Khụ khụ, lúc trước cũng chỉ là tin vỉa hè, cụ thể là thật hay không thì không rõ ràng."
Ta nắm chặt tay áo mình, "Thiên giới ai thích mặc bạch y?"
Tử Tô sửng sốt, thuận miệng nói: "Nào có vị thần tiên nào không thích bạch y..."
Ít nhất Viêm Hoàng không thích, ta thở dài, "Quên đi, Cẩm Văn không muốn chúng ta biết, nàng ấy chỉ hi vọng ta tìm được con trai của nàng ấy." Ta tựa vào bàn, "Nhưng mà ta nên đi nơi nào tìm đây?"
Đó là đứa trẻ sơ sinh, giờ phút này cuối cùng sống hay chết?
Yêu ma bế nó đi, cuối cùng là muốn làm gì?
Ta tiếp tục thở dài, bỗng nhiên nhớ lại một chuyện. Lần trước Viêm Hoàng mang ta đi nơi băng tuyết, là vì tìm kiếm một thần vật thượng cổ thiên địa Hiên Viên kính, biến hết nơi tụ lại của hồn phách khắp trên trời hay dưới đất. Nếu tìm được thần vật kia, tất nhiên có thể tìm ra đứa con thất lạc của Cẩm Văn. Chỉ tiếc, thần vật kia Viêm Hoàng tìm hồi lâu cũng không tìm ra tung tích, ta làm cách nào tìm được đây?
Nhưng mà linh vật có linh khí trời đất xuất hiện, cũng cần có cơ duyên, có lẽ Viêm Hoàng không có cơ duyên kia, mà ta có?
Ta thật sự nghĩ không ra cách khác để đi tìm đứa nhỏ kia, chỉ có thể thử một lần, chỉ cần nói cho Viêm Hoàng, nếu người có thể theo giúp ta thì không gì tốt bằng, nếu người không muốn, cũng báo cho người một tiếng, đỡ phải làm người lo lắng cho ta.
Nghĩ đến đây, ta liền quyết định không rời khỏi Nguyên Hoàng cung, chờ Viêm Hoàng trở về. Không ngờ không chờ được Viêm Hoàng, mà là một cọng lông vũ của người.
Đó là một cọng lông phượng hoàng màu đỏ rực, vòng quanh ta nhẹ nhàng bay bay.
Cuối cùng, lông chim kia đừng lại ở phía trước ta, giọng nói của Viêm Hoàng truyền đến, "Ta đã hạ phàm điều tra tung tích yêu ma, nàng ở thiên cung cũng phải đề cao cảnh giác, đừng đi lại khắp nơi, ngoan ngoãn ở lại Thủy Phán Cư."
Ta vươn tay, nắm lấy cọng lông chim trong tay.
Đây là phương pháp truyền âm, cần phải biết vị trí cơ bản của đối phương.
Viêm Hoàng biết ta ở thiên cung, đương nhiên có thể chuyển cọng lông vũ đến tay ta, mà lúc này ta lại không biết người đi đâu, muốn trả lời lại cũng là không thể. Chẳng lẽ ta phải luôn luôn ở Thủy Phán Cư?
Nghĩ đến biểu hiện của Cẩm Văn trước khi chết, đột nhiên tim của ta đập nhanh.
Thời gian càng kéo dài, đứa trẻ mới sinh kia có lẽ càng tăng thêm phần nguy hiểm.
Ta ít nhất phải thử một lần, bằng không tất nhiên lương tâm sẽ bất an.
"Tử Tô, ta muốn đi nơi băng tuyết. Nơi đó có một thần vật, có bản lĩnh biết hết mọi chuyện trên trời dưới đất, nếu có thể tìm được, nhất định có thể tìm được đứa con của Cẩm Văn." Ta thận trọng nói.
"Viêm Hoàng Thần Quân cứ cách một thời gian lại đi tìm vật đó? Ngay cả Viêm Hoàng Thần Quân cũng tìm không được, ngươi làm thế nào có thể tìm được đây?"
"Mà ta cũng là Thủy Dạng thượng thần chuyển thế. Thần vật xuất hiện đều dựa vào cơ duyên, một cây lúa nước như ta cũng có thể là thượng thần chuyển thế, nói không chừng cơ duyên còn lớn hơn so với người nhiều đấy!"
"Nhưng mà..." Tử Tô còn muốn nói tiếp, ta cau mày đánh gãy lời của nàng ấy.
"Tâm nguyện trước khi chết của Cẩm Văn, nếu cái gì ta cũng không làm, chỉ sợ lương tâm bất an. Ngươi còn có thể nghĩ ra biện pháp gì, tìm được con của nàng ấy không?"
Tử Tô hơi hơi hé miệng, lại chậm rãi ngậm lại, cuối cùng lắc lắc đầu.
Sau một lúc lâu, nàng ấy mới nhẹ giọng nói: "Miêu Miêu, ngươi thay đổi rất nhiều."
Ta yên lặng cúi đầu, nhìn mảnh đất dưới gốc cây hoa quế.
Đó là nơi chôn cất của Cẩm Văn.
Nếu như có thể, ta vẫn mong muốn mọi chuyện sẽ không thay đổi đến thế này.