Nhưng khi tui tỉnh thì Kiều Yến lại ngã xuống.
Lúc Kiều Yến ngất đã dọa cho tui nhảy dựng, bản cương thi còn chưa kịp bàn giao hậu sự, cưng đừng có chết nha…
Với cơ thể của người sống, tui thật sự không biết làm sao. Sau khi Kiều Úc xem qua: “… Không sao đâu, chỉ là ngủ thiếp đi thôi.”
Nhưng tại sao Kiều Yến lại ngất? Điều này không bình thường.
“… Tại sao?”
“Hách Hách, anh hai trông chừng cô một tháng rồi.” Kiều Úc cười với tui, nhưng nụ cười kia chứa đầy khổ sở: “Sau khi phát hiện cô bị ngất, anh hai không cho ai đến gần, canh giữ bên cạnh cô suốt cả ngày lẫn đêm, ai cũng không được phép đến gần cô. Người trong quân đội đã phái bác sĩ đến nhưng bị anh đuổi đi hết….”
Anh ta cúi đầu nhìn Kiều Yến đang nằm trên giường, bóng hàng mi dài phủ xuống.
“Một tháng… Giữa mẹ và cô, anh ấy đã chọn cô, cô hiểu chưa?”
Tui cái hiểu cái không. dien||dan||Lequydon
Kiều Úc cười chua xót, như đang tự giễu: “… Anh ấy thật sự không nhận chúng tôi, tôi… không còn gì nữa rồi.”
Kiều Úc bước ra cửa.
Tui bò lên giường gỗ, ngủ bên cạnh Kiều Yến.
Gương mặt mệt mỏi của Kiều Yến gần ngay trước mắt, tui sờ lên lông mi của nhóc.
Con người, là loại sinh vật yếu ớt biết bao, trông chừng tui một tháng sẽ gục ngã ư? Bản cương thi canh nhóc bảy năm rồi…
Hàng mi dưới tay tui khẽ run sau đó từ từ mở ra.
“Hách Hách…” Giọng nhóc rất khàn và trầm: “Em lại nằm mơ rồi…”
Mơ cái gì cơ?
“Đến cả trong mơ chị cũng không tỉnh lại… Em rất sợ…”
?
“Chị không có hô hấp… Không có nhịp tim… Lúc chị ngủ say… Không khác gì người chết cả… Chị cứ nằm im một chỗ… Mấy chục ngày không hề mở mắt… Chị đang ngủ… hay là…”
Nhóc run rẩy vươn tay ra, kéo tui vào lòng: “Em nghĩ đến đó… Rất sợ…”
“Nếu chị không còn… Nếu chị mất đi… Em…”
Câu nói kế tiếp của nhóc nghẹn trong họng, không nói ra được.
Nếu hôm nay tui không nghe thấy những lời này, tui không thể nào tưởng tượng được Kiều Yến sẽ nghĩ tới những thứ này.
Tui còn nhớ ngày hôm qua, vào khoảng khắc tui vừa mở mắt ra đã bị nhóc ôm chặt vào lòng, nhưng việc này rất là bình thường mà… Lúc Kiều Yến còn là một đứa bé, tui cũng hay ôm nhóc, sau này bé con biến thành “bé bự” thì đổi thành Kiều Yến luôn ôm tui.
Không ngờ hành động bình thường này lại là biểu hiện sợ hãi của Kiều Yến?
Nhưng mà….Tui sắp chết… Bản cương thi sắp chết rồi, Kiều Yến phải học được cách sống một mình mới được…
“Hách Hách… Hứa với em, đừng không nói tiếng nào mà ngủ như vậy nữa… Em sẽ sợ… Em rất rất sợ…”
Một nụ hôn run rẩy, nhẹ nhàng đặt lên tóc mái kiểu Lưu Hải của tui.
Ơ, cái này tui cũng biết nè.
Tui ngẩng đầu lên, trước khi Kiều Yến kịp phản ứng đã hôn lên môi nhóc.
“…”
Tui nghiêng đầu nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Kiều Yến.
Một giây sau, Kiều Yến bật lên khỏi giường, đầu đụng phải trần nhà vốn đã không cao một cái “cốp” sau đó ngã xuống giường rồi lăn luôn xuống đất.
Mặt nhóc hồng như đầu diêm.
“Không… Không được làm vậy với người khác!” dien||dan||Lequydon Kết quả, hành động bắt chước của tui đổi lấy một tiếng hét.
Được thôi.
“Chỉ… Chỉ được làm vậy… với em….”
Hả? Chị nghe không rõ?
Kiều Yến nghỉ ngơi ở nhà một ngày, sau đó bắt đầu việc chuyển nhà như một con thoi.
Bọn tui cũng không mang theo nhiều nhặn gì, chỉ toàn là vật tư, không có đồ gia dụng. Vốn chỉ có Hạ Du Sâm đến giúp hai đứa tui chuyển nhà, không biết tên tóc vàng nghe được từ đâu, sáng sớm đã thấy tóc vàng đã mang chiếc xe Limousine cao cấp của cậu ta tới đánh thức mọi người, người phụ chuyển nhà còn hưng phấn hơn cả người chuyển nhà.
Trước khi đi tui còn đến chơi với Hân Hân lần cuối, Kiều Yến bàn giao chuyện sau này với Trần Bội Tư, sau đó bọn tui mới khởi hành. Vì bọn tui đã đi nên cha con Hân Hân phải quay về ở khu E theo quy định. Bây giờ tui không còn lo lắng nếu họ trở về khu E sẽ bị ăn hiếp nữa, vì những kẻ có gan nhổ tăng cọp của Kiều Yến ở đó không nhiều lắm.
Kiều Úc cũng chuyển đến căn Tứ Hợp Viện bên cạnh căn cứ với bọn tui, tinh thần anh ta đã khá hơn rất nhiều.
Trên xe, tóc vàng vẫn luôn liếc mắt nhìn trộm Kiều Yến và Kiều Úc.
Cuối cùng Kiều Yến cũng mở miệng giới thiệu: “… Đây là em trai song sinh của tôi.”
“Xin chào, tôi là Kiều Úc.” Kiều Úc cười nhẹ.
“Hèn gì, thì ra là vậy! À, tôi tên là Đàm Tân Nam! Anh em song sinh… Chẳng lẽ cậu cũng có thể mạnh như anh hai của cậu? Wow, kĩ thuật bắn súng của anh cậu rất tốt, bách phát bách trúng đó, lợi hại lắm nha…” Tóc vàng đột nhiên hào hứng, quay đầu lại hỏi.
“… Lo lái xe đi.” Kiều Yến cau mày đẩy đầu tóc vàng lại.
“… Không, tôi rất yếu…”
“À… vậy cũng không sao, vậy mới bình thường chớ! Có rất ít người mạnh được như Kiều Yến… Đương nhiên, chị hại là tuyệt thế vô song trên cả nước rồi… Chị hai, nghe nói chị ngủ suốt 1 tháng hả? Chị làm Liên Trưởng Trương lo muốn chết, ông ấy đã đích thân dẫn bác sĩ đến đây nhiều lần nhưng lần nào cũng bị Kiều Yến đuổi về, ha ha ha ha… Chị hai không được thấy mặt Liên Trưởng Trương lúc đó, em muốn chụp một tấm làm kỷ niệm…” dien||dan||Lequydon Nói rồi anh ta lại quay đầu về phía tui, bắt chước giọng điệu của Liên Trưởng Trương, nhăn mặt nhíu mày, nói: “Kiều Yến! Cậu đang làm hại nhân tài của quốc gia đó!”
“Xấu chết được.” Tui ra vẻ ghét bỏ.
“Gì chứ?! Chị hai à!! Em có xấu đâu!!” Tóc vàng rên lên thảm thiết, tay lái cũng lệch đi.
“Cậu muốn bị đuổi xuống xe à?” Kiều Yến đen mặt, đẩy đầu tóc vàng về.
“Đương nhiên là… Í, nhưng mà đây là xe của ông chứ bộ? Mắc mớ gì…”
Kiều Yến tung tuyệt chiêu ánh sáng đóng băng, chíu chíu chíu chíu….
“… Em sẽ ngoan ngoãn lái mà…” Tóc vàng rụt vai lại.
Chiếc Limousine đã đến đích, tui vừa xuống xe, tóc vàng lại nhào về phía tui: “Chị hai… Em có xấu miếng nào đâu!!”
… Không nói cho cậu biết.
Tiếp tục ra vẻ ghét bỏ.
“Hu hu hu… Chị hai chê em xấu…”
“Hách Hách chọc cậu thôi.” Kiều Úc cười.
“Thật không?! Thật hả?! Kiều Úc, cậu anh tốt hơn anh trai của cậu nhiều! Cậu sẽ là bạn tốt của ông đây!” Tóc vàng đảo mắt, đầy máu sống lại.
Tui nhìn căn Tứ Hợp Viện trước mắt, dù tích đầy bụi nhưng nếu quét dọn sạch sẽ, 3 người ở vẫn rất rộng rãi.
“Đợi chút nha, em gọi người đến giúp mọi người dọn dẹp, nhiều bụi như vậy chị hai ở sao được chứ!” Tóc vàng bắt đầu gào thét, gọi điện thoại.
“Căn nhà này như thế nào?” Kiều Yến hỏi tui.
Thích hay không à…. Tui vẫn thích đào hầm ngủ dưới đất hơn.