Những người vốn là nghiên cứu viên đã bị tui hành hạ mấy ngày nay, bây giờ người phục vụ ra ngoài, đổi một người đeo kính vào, hình như là một người đàn ông trung niên lịch sự.
“Akishino tiên sinh.” Ông ta cung kính chào Akishino.
Akishino hừ một tiếng, nói ra thì tui cũng không biết Akishino này có địa vị gì. Nhưng xem ra cũng là người có địa vị nha, nhưng phụ trách cái gì thì tui không hỏi.
Ishida ngồi trên ghế sofa đối diện tui, im lặng nhìn, không có chút cảm giác uy hiếp nào, cả người tản ra loại cảm giác của một người điềm tĩnh.
“Mời cô nằm xuống ghế sofa, cứ nằm kiểu cô thích là được… Cần chăn mỏng không?” Ishida cười hỏi, ông ta trực tiếp nói chuyện với tui bằng tiếng Trung, tiếng Trung của ông ta rất lưu loát.
“Bây giờ, điều chỉnh cơ thể cô thành tư thế thoải mái nhất, sau đó nhắm mắt lại.”
Nhắm mắt lại? Ông cho rằng bản cương thi ngu lắm à?
“Cô biết, tôi không tổn thương được cô mà.” Ishida cười với tui.
“Hách Hách, đừng quên chuyện cô đã hứa với tôi.” Akishino bất mãn lên tiếng.
“Vậy anh ra ngoài đi.” Tui liếc mắt nhìn Akishino.
“Cô mơ đi…”
“Akishino tiên sinh, tôi tin Hách Hách tiểu thư sẽ không vô duyên vô cớ công kích tôi, anh ra ngoài đi.” Ishida nói.
“… Hừ.” Akishino đành buông tha, xoay người ra ngoài.
“Bây giờ có thể nhắm mắt lại chưa?” Ishida ôn hòa hỏi tui.
Được rồi, thấy thương cho ông, bản cương thi phối hợp một lần.
“Chú ý cảm giác của cô, để tâm linh cô như như một luồng khí, từ từ quét từ đầu đến chân… Tâm linh cô quét đến đâu, nơi đó liền an tĩnh lại.” Ishida dùng giọng trầm ổn hướng dẫn.
… Nửa tiếng sau, Ishida hỏi: “Bây giờ cơ thể và tâm trạng cô thế nào?”
Hử? Như thế nào ấy à?
“Không tốt lắm.” Tui trả lời ông ta rõ ràng.
Người đối diện tạm dừng hô hấp, sau đó bất đắc dĩ nói: “… Tôi xin lỗi, có thể còn chưa thả lỏng đủ, chúng ta làm lại lần nữa.”
…
2 tiếng sau.
“Bây giờ, cơ thể và tâm trạng cô thế nào?” Ishida lại hỏi.
“… Ông điếc à?” Tiếp tục trả lời rành mạch.
Hơi thở của người đối diện hơi hỗn loạn.
“Khụ… Chúng ta làm lại…” dien...dan... LQD
Lại 3 tiếng sau.
“Bây giờ, nói cho tôi biết, tâm trạng cô thế nào?”
Bản cương thi chẳng muốn trả lời ông ta nữa.
“Được rồi, cuối cùng… Bây giờ, xin hãy trả lời tôi, trong tiềm thức của thân thể này, cô là ai?”
“… Tui?”
“Đúng, nói cho tôi biết, cô là ai?”
“Bà nội của ông.”
“…”
Tui ngáp một cái, mở mắt ra: “Ngồi với ông cả nữa ngày trời, đủ chưa vậy? Dừng được rồi.”
“Cô cô cô cô cô cô cô cô cô…. Không bị thôi miên?!” Ishida bị kinh hoảng rồi.
Tui quay đầu nhìn Akishino đang quan sát tình hình ngoài tấm kính: “Ê, cho người phục vụ vào đây mở Hồ Lô Biến cho tui coi!”
“Không thể nào… điều đó là không thể nào! Ý thức sao có thể mạnh mẽ như vậy, không thể nào…”
“Ishida! Đồ phế vật!” Akishino tức giận bước tới, mắng xối xả.
“Không… Akishino tiên sinh, xin hãy nghe tôi nói! Không thể nào có chuyện tôi không thôi miên được tiềm thức!”
“Nhưng chuyện này đang xảy ra trước mắt tôi, Ishida, ông muốn bị đuổi khỏi công ty hả?”
“Không! Chuyện này chỉ có một loại khả năng… Đó chính là… Đó chính là… cô ấy vốn không có tiềm thức!” Ishida gào ầm lên.
Trời ơi, ồn muốn chết.
“Cút, tôi không muốn nghe ông nói nhảm, hãy cầu nguyện cho lý do thoái thác của ông được cấp trên chấp nhận đi.” Akishino lạnh lùng nói.
“Này, Akishino, anh là ai trong này thế?” Tui đột nhiên mở miệng hỏi.
Akishino lạnh lùng liếc nhìn tui: “Tìm hiểu tình hình địch? Định đánh ra?”
“Cuộc sống này thật nhàm chán, tui chỉ là…”
“Người phụ trách phân bộ châu Á của Chiến Phủ.” Akishino bại trận.
Ồ, nhìn không ra nha, là quan lớn đó.
“Nói thẳng đi, cho tôi 3000cc máu của cô, cô muốn gì?” Akishino hỏi.
3000? Anh định giết tui à?
“Thả Lạc Trạch và Khương Kiến.”
“Không thể nào.” Đối phương lập tức từ chối. “Nói chuyện thực tế chút đi.”
Anh cũng nói chuyện thực tế chút đi.
“300cc máu đổi lấy một tin tình báo.” Tui mặc cả.
“… Tình báo gì?” Akishino đã dao động.
“Yên tâm, không phải tin tuyệt mật, tin tình báo tui muốn…” Tui nhìn chằm chằm vào mắt anh ta, chậm rãi nói: “Cha của kế hoạch X đang nằm trong tay Chiến Phủ có đúng không?”
“… Sao lại hỏi cái này?”
“Bây giờ tui đang hỏi anh.”
“… Thành giao.” Akishino gật đầu.
dien...dan... LQD 300cc máu, đủ để chứa đầy một bình nước uống đã bị rút khỏi người tui.
“Bây giờ anh nên thực hiện lời hứa rồi.” Tui ném bông thấm máu xuống đất.
“Vấn đề mà cô hỏi là: Cha của kế hoạch X có trong tay Chiến Phủ hay không? Bây giờ tôi sẽ nói rõ ràng cho cô biết-- Không có.” Dừng một lát, anh ta lại nói thêm: “Những việc này nói cho cô biết cũng không sao, cha của kế hoạch X tên là Quách Hoa, là người Trung Quốc các người, bệnh độc X do ông ta phát minh không tệ, nhưng nếu cô muốn tìm ông ta thì đừng cố gắng làm gì cho phí sức. Bởi vì từ hai mươi mấy năm trước, ông ta đã không rõ tung tích, tuy không tìm thấy thi thể, nhưng được khẳng định là đã chết.”
“… Đã chết?”
“Chết rồi. Ông ta là kẻ phản bội của công ty.” Akishino cười lạnh.
“Là sao?” Tui nhìn Akishino.
“Cuộc trao đổi dừng ở đây, tôi không muốn nói với cô.” Akishino tự tiện bỏ dở đề tài.
… Nói chuyện lấp lửng kiếp sau bị tửng nhé.
Đến buổi tối, bản cương thi đang nằm trên giường ngủ, không ngờ Akishino mặt mày hớn hở xông vào.
Gì đây?
“…” Anh ta ý cười đầy mặt nhìn tui, nhưng không nói gì, nhìn bản cương thi như đang nhìn bệnh nhân tâm thần.
“Thị tẩm à?” Tui hỏi.
“Nói cho cô biết một tin tốt và một tin xấu, cô muốn nghe tin nào trước?”
… Tui cảm thấy hai tin này chẳng có tin nào tốt.
“Không hứng thú.” Tui trừng anh ta.
“Tôi sẽ nói về tin tốt trước, tin tốt là… cô…” Anh ta dừng một lát, nói tiếp: “Thụ thai rồi.”
Điếc à? Bản cương thi đã nói là tui không có hứng thú, còn nữa, thụ thai? Bản cương thi là heo gà bò chó à? Lại còn…
… Gì?
Thụ-- Thai--?!
Tui?! Tui, thụ thai?! Có nhầm không vậy? Có lấy nhầm kết quả có thai của Kiều Yến thành của bản cương thi không vậy?!
“Tin xấu là, đời sau do cô sinh ra sẽ là của Chiến Phủ.”