Như vậy coi như mọi người đều vui?
Nhưng kẻ đầu sỏ biến Kiều Yến thành như vậy bản cương thi nhất định sẽ không bỏ qua, hắn phải thảm hơn thế này nghìn lần, vạn lần mới trả đủ.
Gần cả một tháng, tui không động tý nào, chờ Kiều Yến tỉnh lại.
Bỗng nhiên tui nhận thấy có người tiến vào nhà trọ, nhìn về phía sĩ quan zombie canh ở ngoài cửa theo thói quen, phát hiện anh ta chẳng động đậy gì, cứ ngây ngốc canh ở ngoài cửa.
Kỳ lạ, lúc trước chỉ cần có sinh vật đến gần anh ta sẽ phát ra tiếng gầm gừ cảnh cáo, hôm nay bị câm rồi à?
Nhưng khi người đó ngày càng gần, tui liền hiểu.
Lúc Kiều Yến bước vào phòng, tầm mắt dừng lại trên người sĩ quan zombie chừng một cái chớp mắt, sau đó bị Kiều Yến đang nằm mê man trên giường hấp dẫn.
“…”
Dừng một lát, Kiều Úc ném cho tui một bản báo cáo nhuốm máu rách tả tơi: “Không tìm được thứ cô muốn, xem ra cô cũng không cần nữa, nhưng tôi tìm được cái này…”
Tui cầm lấy tờ giấy rách kia, đọc lướt qua:
“… Hách… Rất quan trọng đối với nghiên cứu, một khi phát hiện xin…giam giữ…**… Vắc- xin phòng bệnh…”
Máu là do anh làm?
Tui ném bản báo cáo, hỏi.
“Cô không nói là không thể giết người.” Kiều Úc cười yếu ớt.
Được rồi, tui chưa nói, tùy anh thôi.
“Anh hai bị cô cắn?” Anh ta nhìn Kiều Yến, hỏi: “Còn tên ngoài cửa nữa, cô định thành lập một binh đoàn à?”
Binh đoàn? Cái này nghe có vẻ hay. ๖ۣۜD ๖ۣۜD ๖ۣۜLQuyツ๖ۣۜD
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tên ngoài cửa bản cương thi đâu có cắn, chỉ có anh ta chút thịt vụn mà thôi…
“Trước đây anh hai bị sao vậy?”
… Mất một cánh tay và một con mắt.
Kiều Úc ngẩn người, dời mắt lên người Kiều Yến: “Không phải vẫn còn à?”
“…Là Hách Hách đã cứu anh.”
Một giọng nói bỗng chen vào, Kiều Yến mở đôi mắt mệt mỏi ra.
Một tháng lẻ ba ngày, dậy rồi, cuối cùng cũng tỉnh rồi.
Kiều Yến giơ cánh tay lên nhìn thoáng qua, sau đó năm ngón tay lại áp lên trên mắt phải.
“Hách Hách… Đây là thế giới mà chị nhìn thấy à?”
Tui gật gật đầu.
“…!”
Kiều Úc ở bên một trừng to mắt, nhìn tui chằm chằm.
Kiều Yến ngồi trên giường, lặp đi lặp lại hành động mở ra nắm lại năm ngón tay trái của mình: “Chẳng lẽ… bây giờ em cũng giống chị rồi?”
Hàng nhái và bản chính sẽ khác nhau chăng…?
Kiều Úc nhìn thấy vậy nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nói lời nào bước nhanh ra khỏi phòng.
Kiều Yến nhìn hướng Kiều Úc rời đi: “… Không phải nó nên ở thủ đô à?”
Không còn cách nào, chuyện đã đến nước này cũng không thể nói dối được nữa, tui chỉ có thể nói ra chuyện bản cương thi lấy em trai của nhóc ra làm thí nghiệm.
Tui còn tưởng sẽ bị mắng cho một trận, kết quả Kiều Yến lại không nói gì rất lâu.
“Nó tự nguyện?” Sau đó nhóc hỏi.
Tui vội vàng gật đầu.
Khụ, không phản kháng… tức là tự nguyện nhỉ?
“Kệ nó đi…” Kiều Yến đặt tay lên đầu tui: “Hách Hách, em không muốn chị hy sinh bản thân mình.”
Tui đánh tay nhóc xuống, D ๖ۣۜD ๖ۣۜLQuyツ๖ۣۜD đổi lại tui đặt tay lên đầu nhóc.
….Ăn đường hả?
Nhìn tui thật lâu, đôi mắt sáng như sao trời đầy ắp những tình cảm phức tạp, những tình cảm đó không có từ ngữ nào để diễn tả, nên Kiều Yến dùng hành động để thể hiện, sau khi ôm tui thật chặt, nhóc khàn giọng nói: “... Lúc trước may mà kẻ bị vứt bỏ là em… Em yêu chị…”
Oa…lại muốn “yêu” tui?
Tui nổi sắc tâm, thình lình đẩy ngã Kiều Yến.
“….Cái gì?” Kiều Yến trừng to đôi mắt vô tội, nhất thời không theo kịp tiến triển quá nhanh.
Đến yêu chị đi! A không đúng, chị đến yêu cưng!
Tui bắt đầu hùng hổ cởi quần Kiều Yến.
Yo yo Check it out, come on, baby~
“Chờ đã… Hách…a…”
Bây giờ năng lực khôi phục của Kiều Yến rất mạnh, đêm đến nhóc đã có thể tùy ý đi lại. Nhóc đang muốn nhanh chóng thích ứng cơ thể mới thì tui lại muốn kéo nhóc đến thăm nơi tui sinh ra.
D ๖ۣۜD ๖ۣۜLQuyツ๖ۣۜD
Thang máy đã sớm không thể dùng được nữa, sau khi tui và Kiều Yến lần lượt nhảy xuống, nhóc thử dùng tay phải của mình đập thủng đỉnh thang máy.
Nhìn vẻ mặt vừa mừng vừa sợ của Kiều Yến, tui vội vã ra sức vỗ tay.
“Hách Hách, sau này em đã có tư cách che chở chị rồi phải không?”
Đây là câu đầu tiên Kiều Yến nói khi quay đầu lại, tui nghe không hiểu lắm, nhưng dù không hiểu vẫn ra sức vỗ tay.
“Gừ gừ…”
“Cái gì đó?” Kiều Yến cau mày nhìn thoáng qua phía trên.
Tui nhíu mày, phát huy khí thế của Bá Vương, hù sĩ quan zombie đang đưa đầu rình coi phải rụt đầu lại.
Nói đi cũng phải nói lại, mấy ngày nay sĩ quan zombie chắc đã tiêu hóa hết thịt đã ăn rồi. Những nơi thịt anh ta bị hư thối đã lần nữa tái sinh bắp thịt và da mới, ngoại trừ vẻ bẩn thỉu dơ dáy và chỉ biết phát ra mấy từ “Gào” và “Gừ gừ” thì vẻ ngoài xem ra vẫn là một con người bình thường.
Khai thông thang máy đã hỏng, tui và Kiều Yến tiến vào tòa kiến trúc dưới đất mà rất lâu rồi chưa có con người đặt chân đến.
Zombie có bị chết già không?
Tui nhìn Kiều Yến.
“Trên lý thuyết, nếu zombie không ăn, chỉ có thể sống từ 3 đến 7 năm.” Kiều Yến trả lời.
Xem ra làm zombie cũng không an toàn, vậy bản cương thi có thể sống được bao lâu? Họa báo nói tui cùng thọ với trời đất…
Kiều Yến nhìn hàng loạt máy tính và máy móc tinh vi, ngờ vực hỏi: “Tại sao dưới nhà trọ bình thường lại có phòng thí nghiệm?”
Đây là nơi chị sinh ra. Tui tự hào khoe với nhóc.
“Nơi chị sinh ra?” Kiều Yến khó hiểu nhìn tui.
Tui kéo tay nhóc, kéo nhóc đến căn phòng mà tui đã sinh ra.
Tuy đã phủ kín tro bụi, nhưng không có gì thay đổi, miểng thủy tinh trên đất cũng được bảo tồn vô cùng hoàn mỹ.