Gió đêm lạnh lẽo ẩm ướt bên ngoài thổi vào qua khe cửa sổ.
Từng tấc da thịt được vỗ về của cô đều nóng bừng như muốn bốc cháy.
Dưới lòng bàn tay dày rộng và hơi thở dốc nặng nề của anh, cơ thể cô hoàn toàn thoát khỏi quỹ đạo vốn có, nhẹ tựa lông hồng, phiêu đãng trên không trung.
Giang Miểu không nhìn thấy khuôn mặt anh, nhưng có thể cảm nhận được ánh mắt sâu thẳm của anh.
Cô ngẩng đầu lên hôn anh.
Đôi môi hai người chạm vào nhau, đầu lưỡi anh liếm láp khóe môi cô khiến cô run rẩy, huyệt nhỏ phía dưới khẩn trương siết chặt.
Người đàn ông bị hút đến cứng đờ cả lưng, lòng bàn tay chậm rãi xoa nắn vòng eo mềm mại của cô, dẫn dắt cô từng bước từng bước hút nhả vật lớn.
Lúc đâm vào chậm rãi, khi rút ra vướng phải quy đầu to mà lớn nhẹ nhàng ma sát.
Lúc đâm vào lần nữa lại dùng lực rất mạnh, thoáng cái đã đâm đến điểm sâu nhất.
Cô gái nhỏ chịu không nổi, chôn đầu vào cổ anh rầm rì rên rỉ.
Kỷ Viêm xoa đầu cô: “Em tự nhấp nhé?”
Cô đang định lên tiếng thì côn th*t bỗng nhiên đâm rút mạnh mẽ, đâm đến nỗi đáy lòng cô cũng muốn gào thét, mang đến một cơn tê dại mê hoặc.
Cô khóc nức nở, giọng mũi đặc sệt: “Không được, anh nặng quá…”
Người đàn ông cười, hôn lên tai cô, ôm lấy nửa phần trên đang ưỡn cao của cô.
Tư thế thay đổi vô tình khiến vật kia đâm vào sâu hơn, anh đè thắt lưng đang xoay loạn của cô gái, cúi đầu cắn mảnh thịt non trần trụi trước ngực cô.
Đầu lưỡi nóng bỏng nham nhám liếm qua viên thịt, cô gái ngẩng cao đầu, không tự chủ được ngâm ra một tiếng, hai tay quấn quanh cổ anh, tự mình dùng hoa huy*t dầm dề nước nuốt lấy vật cứng sưng nóng kia.
Ân ái chậm rãi tạo ra tiếng nước dâm mỹ.
Chuyển động của cô không có quy luật, mông nhỏ trơn mịn vẽ ra từng đường cong xinh đẹp trên không trung, huyệt nhỏ cắn nuốt càng lúc càng lưu loát, dần đuổi kịp cường độ cùng tiết tấu tấn công của anh.
Chút khô nóng cùng đau đớn trong cơ thể từng chút từng chút được thay thế bởi khoái cảm tận xương tủy, thân thể của cô bắt đầu mất khống chế, theo bản năng bắt đầu theo đuổi vận động vui sướng kia.
Mỗi lần hãm sâu vào đầm nước hoan ái, cảm giác sung sướng đều bùng nổ đến tê dại cả da đầu.
Người đàn ông hôn cổ cô, cắn cắn cái cằm nhỏ nhắn, thuận lợi hôn lên trán cô gái đang choáng váng.
Khắp phòng đều là tiếng nước dính nhớp lúc nặng lúc nhẹ, tựa như một bản nhạc giao hưởng.
Giang Miểu đưa đẩy thắt lưng tinh tế trước trước sau sau, được một lúc đã mệt mỏi, mồ hôi đầm đìa.
Cô thả chậm tốc độ, thổi khí bên tai anh như đang làm nũng: “Đến anh đấy…”
“Hết hơi hả?”
“Dạ…”
“Thể lực kém…”
Anh nghiêm túc nói: “Sau này phải dân em chạy bộ nhiều hơn thôi.”
Cô gái nhỏ không hiểu vì sao lại bị người ta dạy dỗ, đương nhiên là thấy bất mãn, chu miệng lẩm bẩm: “Rõ ràng là anh cũng lười…”
Kỷ Viêm nhếch môi: “Được, anh chăm chỉ cho em xem…”
“Hả?”
“… A a! … Ưm…”
Tiếng rên đang lên cao bỗng ngưng giữa chừng, cô vội vàng che miệng lại, huyệt thịt co rút từng đợt theo quy luật, phun ra một lượng lớn mật dịch.
Toàn thân cô mềm nhũn, một hồi lâu mới tìm lại được chút hơi thở yếu ớt.
Người đàn ông mạnh mẽ đưa cô từ bình nguyên lên đến đỉnh chỉ trong giây lát, linh hồn của cô như thoát khỏi lớp vỏ bọc, hoàn toàn bị nhục dục bắt làm tù binh.
Cô gái nhỏ đang ở bờ vực khoái cảm, có hơi không phân rõ hiện thực và mộng cảnh, cúi xuống bên tai anh, mềm mại rên rỉ: “Thật thoải mái… Ư…”
Đại đội trưởng Kỷ vốn tao nhã lại bị tiếng kêu mềm nhuyễn này kích thích đến máu nóng sôi sục.
Vốn định để cho cô chút thời gian thích ứng, nhưng sự tự chủ vốn đã sắp cạn lại bị một chiêu kia phá tan một cách dứt khoát không chút cố kị.
Anh ôm lấy cô gái đang sa vào tình triều nhục dục, giữ tư thế như vậy mà xâm nhập, đi chân trần đến chiếc ghế sopha gần đấy.
Rời khỏi giường lớn ấm áp mềm mại, chung quanh đều là nhiệt độ cơ thể của anh, cô mềm nhũn cả người mà ôm chặt anh, nhỏ giọng hỏi anh muốn đi đâu.
Người đàn ông trầm mặc không nói một lời.
Theo từng bước chân, tính khí sưng đỏ bị huyệt nhỏ đầy nước càng nuốt càng sâu.
Anh thở dốc, đặt cô gái đang nghi hoặc lên sopha, nắm hông lật người cô lại, để hai tay cô chống lên lưng ghế, dùng tư thế qùy mập mờ quay lưng lại với anh.
Cô quay đầu lại: “Kỷ Viêm?”
Ánh sáng mờ ảo ngoài cửa sổ len lỏi vào phòng, anh đỏ mắt nhìn mông nhỏ trần trụi trắng nõn đang đón nhận yêu thương của mình.
Cổ họng đội trưởng Kỷ dần khô nóng, cúi người dán lên lưng cô, tính khí lại sưng to thêm một vòng thuận thế đâm vào giữa hai chân, nhẹ nhàng ma sát miệng huyệt.
Cả người cô gái run bắn lên, theo bản năng kẹp chặt vật cứng đang mạnh mẽ xâm nhập.
Người đàn ông liếm láp vành tai trắng nõn của cô, giọng trầm xuống: “Kẹp vui vẻ đến vậy à?”
Giang Miểu khẽ khàng “ưm” một tiếng giống như đang trả lời, lại giống như đang rên rỉ vì vui sướng.
Anh cúi đầu, cắn thật mạnh lên gáy cô.
Cô gái nhỏ đau đớn hít vào một hơi, nhưng cảm giác đau đớn kia còn chưa kịp biến mất, người đàn ông đột nhiên hung ác đâm chọc, cái sau còn sâu hơn cái trước.
Cô gái nhất thời không nhịn được, đôi mắt hồng hồng.
Cô đáng thương hé miệng: “Đừng mà… ưm… như vậy…”
Người đàn ông thoải mái khép hờ đôi mắt, nơi ấy bao vây từng lớp chặt chẽ lại mềm như tơ, còn hơn cả vô số mỹ vị nhân gian.
Anh một tay ôm hông cô, kéo người yêu kề sát vào mình, ngoài miệng nhẹ giọng dỗ dành: “Ngoan, nhịn một chút, anh bắn ra là được rồi.”
Tư thế tiến vào từ phía sau giống như tách mông cánh hoa ra làm đôi, cho dù có nhẹ nhàng đưa đẩy thì cô cũng không chịu nổi.
Cô muốn xin tha, nhưng người đàn ông hiển nhiên không định bỏ qua cho cô.
côn th*t thô to của anh bắt đầu ra vào động nhỏ, vách trong vừa chặt chẽ vừa mềm mại ẩm ướt khiến xương cụt của anh tê dại.
Bụng dưới rắn chắc đánh lên mông thịt trắng nõn, da thịt bên dưới liền nhiễm lên màu hồng diễm lệ.
Kỷ Viêm cúi đầu hôn lên lưng cô, xúc cảm ôn hòa khiến cô thả lỏng toàn thân, có thể đón nhận sự xâm nhập sâu hơn của anh.
“Miểu Miểu…”
Giang Miểu thật uất ức: “Đau quá…”
Đội trưởng Kỷ liếm thịt non sau gáy cô: “Anh cũng vậy.”
Cô gái nhỏ thở dốc liên tục, tỏ vẻ không tin: “Anh… lừa người…”
Kỷ Viêm cười, cũng không phủ nhận.
Toàn thân của anh tựa như đang khiêu vũ trên mây, cho dù bây giờ cô sẵng giọng mắng chửi, anh cũng có thể cười tủm tỉm mà đón nhận.
Huống chi cô gái nhỏ cả trong lẫn ngoài đều mềm mại như vậy, thật khiến anh yêu thích không muốn buông tay, thầm nghĩ chỉ muốn ăn hết vào trong bụng, không để sót chút nào.
Ánh mắt anh đỏ lên, hai tay tách cánh mông của cô ra, lực độ đâm vào mạnh mẽ khó khống chế, đâm ra từng dòng hoa dịch, theo miệng huyệt chảy xuống dưới, hai bên chân dính đầy vệt nước ướt đẫm.
Người đàn ông thở dốc càng lúc càng nặng, tần suất đâm chọc như ngựa hoang thoát cương, thắt lưng cô bị đâm đến sắp đứt đoạn.
Giang Miểu đột nhiên nhớ đến một chuyện quan trọng, quay đầu nhắc nhở anh: “Không có… bao cao…”
Chữ “su” còn chưa ra khỏi miệng, cổ họng cô đột nhiên nghẹn tiếng.
Kèm theo tiếng gầm trầm thấp của người đàn ông, bên trong huyệt có một luồng dịch thể nóng rẫy bắn vào, tưới đẫm liên tục, bụng như phát chướng.
“Chậm rồi.” Người đàn ông khàn giọng.
Sau vài phút, Giang Miểu được người đàn ông ôm vào phòng tắm.
Nước nóng tưới lên thân dưới, cảm giác đau rát được hòa hoãn chút ít.
Đèn trong phòng rất sáng, cô giấu mình trong làn hơi nước trắng xóa, đỏ mặt nhìn chằm chặp thân thể trần trụi của người đàn ông, sửng sốt mất mấy giây.
Tay của người đàn ông theo làn nước nóng chui vào giữa hai chân cô, hơi thở của Giang Miểu dồn dập, tưởng rằng anh lại có tâm tư.
Còn chưa kịp từ chối thì ngón tay linh hoạt đã đâm vào trong huyệt, hai ngón tay tách ra, một lượng lớn dịch thể liền thuận thế chảy ra.
Thân thể cuối cùng cũng trống rỗng.
Kỷ Viêm nhẹ nhàng nâng khuôn mặt cô, cố ý đùa: “Làm sao bây giờ, thật muốn để em sinh con cho anh.”
Giang Miểu cúi đầu, má càng đỏ: “Được.”
Khóe miệng người đàn ông vương ý cười: “Cái gì được?”
Cô nhón chân, khẽ hôn lên má anh, nụ cười khiến đôi mắt sáng rỡ: “Em bằng lòng sinh con cho anh.”.
Danh Sách Chương: