• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Mang thai mười tháng, Giang Miểu thuận lợi sinh ra một bé trai khỏe mạnh, nặng 3.9 kg, gọi là Kỷ Lâm.
Bé con trắng hồng, gương mặt nhỏ tròn, môi hồng đáng yêu, mắt to trong veo như quả nho đen, cười lên có hai má lúm đồng tiền ngọt ngào.
Đứa bé mấy tháng tuổi rất ỷ lại, rời khỏi vòng tay Giang Miểu là lập tức khóc lớn, không ai dỗ được.
Đội trưởng Kỷ vô cùng không hài lòng với việc thằng nhóc con này cướp hết sự chú ý của vợ mình, anh thường xuyên dùng ánh mắt sắc bén lạnh lùng liếc bé con đáng yêu đang gặm tay.
Làm mẹ, Giang Miểu thương con vô bờ bến, nhìn thấy bé con toét miệng cười thì lòng cô cũng mềm nhũn, nhìn thế nào cũng không đủ, thỉnh thoảng sẽ còn trách cứ Kỷ Viêm không thân thiện với con trai.
Có một hôm, Kỷ Viêm nghỉ phép, lại trùng hợp trúng vào sinh nhật của Chính uỷ Chu.

Vốn dĩ anh định mang Giang Miểu cùng tham gia, nhưng ai ngờ bé con vừa tròn nửa tuổi bị bệnh, Giang Miểu lo nếu dẫn con ra ngoài thì bệnh nặng thêm, thế là đội trưởng Kỷ chỉ có thể thê thảm đi dự tiệc một mình.
Mãi đến mười giờ đêm, Giang Miểu mới dỗ được nhóc con ồn ào đi ngủ.

Ngoài cửa chính vang lên tiếng động rất nhỏ, cô đứng dậy đi ra ngoài, trên người chỉ mặc chiếc váy ngủ trễ ngực mỏng.
Ánh đèn phòng khách mờ ảo, cô bước đến gần thì thấy có người đang nằm trên ghế sô pha.

Bàn tay anh che mắt, áo đã cởi, những đường cong cơ bắp hiện lên rõ ràng, thắt lưng cũng cởi nốt, quần kéo xuống nơi xương chậu, có thể nhìn thấy viền quần lót màu đen.
Mặt Giang Miểu nóng lên, cô nuốt cảm giác sốt ruột xuống cổ họng, mất tự nhiên lấy tay che mắt.
Ngẫm nghĩ lại, sau khi sinh con xong, hai người rất ít khi làm tình, hơn nữa lần nào cô cũng mất bình tĩnh, khó mà đưa hết vào trong.

Kỷ Viêm thương cô sinh con vất vả nên không giày vò cô suốt đêm như trước kia nữa, lần nào cũng miễn cưỡng ăn no rồi vội vã kết thúc.
Nghĩ đến đây, hình như cô đã lạnh nhạt với anh một khoảng thời gian rồi.
Cô rón rén bước về phía anh, lúc lại gần đã ngửi được mùi rượu trên người anh.

Cô không biết có phải anh uống say hay không nên lắc vai anh hỏi: “Kỷ Viêm?”
Người đàn ông yên lặng không lên tiếng, cô dịu giọng, kiên nhẫn gọi mấy lần.
“Ừ…”
Người đàn ông mơ hồ đáp lại, giống như bị người ta đánh thức khỏi giấc mơ, lúc lâu sau mới tỉnh tảo.

Anh lảo đảo ngồi dậy, tối nay uống quá nhiều rượu, huyệt thái dương căng muốn nứt ra.
Giang Miểu thân mật sờ mái tóc cứng của anh, động tác giông với lúc vuốt ve bé con nhà mình.
Người đàn ông không lên tiếng, cô nghĩ là anh thầm đồng ý, nhưng vừa mới xoay người đã bị người đàn ông kéo cổ tay, ngồi lên trên đùi anh.

Cô không tránh, yên lặng cúi đầu nhìn anh.
“Em pha cho anh ly nước mật ong nhé?”

Đội trưởng Kỷ nhìn vào đôi mắt to long lanh của cô, khó chịu mở miệng: “Thằng nhóc kia đâu?”
Giang Miểu mím môi cười, nào có ai gọi con trai mình như vậy chứ.
“Ngủ rồi.”
Người đàn ông không vui, nhỏ giọng oán trách: “Nó phiền muốn chết…”
Giang Miểu tốt bụng nhắc nhở: “Anh đừng như vậy, con trai cũng có phần của anh.”
Đội trưởng Kỷ uống rượu xong thì buồn bực thổ lộ: “Nó cứ quấn lấy em, không chừa cho anh chút thời gian nào.”
Cô vợ nhỏ bị chọc cười, cô luôn cảm thấy Kỷ Viêm lúc này giống như đứa trẻ đang tủi thân vì bị cướp mất kẹo, cần cô dịu giọng dỗ dành.
“Là em lơ là anh, anh đừng giận mà.”
Kỷ Viêm đỏ mắt lên, bàn tay đầy vết chai âm thầm chui vào váy của cô, giọng nói khàn khàn: “Vậy bây giờ có thể chú ý đến anh không?”
Giang Miểu thấy ham muốn cuộn trào trong ánh mắt anh.

Đôi mắt cô nhìn về phòng ngủ đang im lặng, cô nhích lại gần, cắn lỗ tai anh: “Anh có khát không, em rót cho anh ly nước.”
Người đàn ông nhìn cô đầy thâm ý, một lúc sau, anh buông cô ra: “Được.”
Anh thả cô ra rất dễ dàng, ngay cả Giang Miểu cũng nghi ngờ có phải mình nghe nhầm hay không.

Cô đi về phòng bếp, người đàn ông để trần theo sát phía sau, không biết xấu hổ mà dính lấy cô.
“Cạch.” Tiếng khoá cửa vô cùng nhẹ.
Giang Miểu đang cầm ly rót nước thì bỗng nhiên được một cơ thể nóng bỏng áp vào, nóng như nhiệt độ của lò nướng.
Cô không thoải mái ưỡn người tránh thoát khỏi anh, cánh tay dài ngăm đen của người đàn ông vòng qua eo cô, dùng sức giam cầm cô trước ngực.
Anh cúi đầu hôn lên phần gáy trắng nõn của cô, mùi rượu phả ra từ kẽ răng môi, bàn tay không đứng đắn xoa nắn hai quả đào vừa lớn vừa mềm thông qua lớp áo.
Qua hai lần phát triển, Giang Miểu đã thành công thăng cấp từ quả cầu thịt nhỏ thành bánh bao lớn.

Bộ ngực trơn bóng, nặng trĩu, cầm trong tay vô cùng mềm mại.
“Kỷ Viêm…” Cô gái yêu kiều gọi tên anh.
Dây áo ngủ bị anh cắn đứt, lỏng lẻo treo trên khuỷu tay, nửa người trên của cô hoàn toàn lộ diện.

Bàn tay người đàn ông sảng khoái xoa bóp, từ ngoài vào trong rãnh sâu.
Anh cao hơn cô rất nhiều, vừa cúi đầu đã nhìn thấy nơi mê hoặc lòng người.
Người đàn ông hôn lên dái tai đỏ bừng của cô: “Đào chín rồi, anh cầm không nổi nữa.”
Phương thức xoa ngực của anh quá mức sắc tình, hiếm khi nào Giang Miễu bị anh khiêu khích kiên nhẫn như thế này, giống y chang nước ấm nấu ếch (*), tuỳ ý khiêu khích con sâu thèm ăn trong bụng cô.

Hai chân cô mềm nhũn, tựa vào người anh như người mất hồn.
*Nước ấm nấu ếch: là câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc.


Khi bỏ con ếch thẳng vào nước nóng, nó sẽ lập tức nhảy ra.

Nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên, con ếch sẽ ở yên mà… chết từ từ
Ngụ ý: con người sống trong an nhàn quen rồi có thể khiến tinh thần sa đọa mà hại đến bản thân.

Ngược lại, nếu đang ở “thiên đường” (điều kiện bình thường) mà bị ném xuống “địa ngục” (nước nóng), phản ứng sẽ rất mạnh, từ đó nhanh chóng đưa ra lựa chọn, không đến nỗi chết lúc nào không hay.
Đội trưởng Kỷ đang phấn khích trêu chọc cô thì cảm giác được dòng chất lỏng nóng hổi chảy lên mu bàn tay.

Người đàn ông nín thở một lát.
Cô gái nhỏ cúi đầu, nhìn thấy sữa trắng chảy khỏi đầu v* thì đỏ mặt né tránh khỏi anh.

Cơ thể người đàn ông vững chắc như ngọn núi, cô đẩy không được, còn bị anh mạnh bạo xoay người lại.
Bộ ngực đầy dấu tay của cô được phô bày, đầu v* hồng hào còn đang chảy sữa.

Đôi mắt anh nhìn chằm chằm, thân dưới căng chặt.
Giang Miểu vô cùng thẹn thùng: “Anh… Anh đừng nhìn…”
Ánh mắt của người đàn ông quá mức lộ liễu, ham muốn nồng đậm, yết hầu của anh liên tục trượt lên trượt xuống.

Giang Miểu thật không thể chịu nổi cái nhìn chăm chú đó, đang định mở miệng nói gì đó, chưa kịp gì hết, cô đã ngẩng cao đầu kêu thành tiếng: “A ưm!”
Đội trưởng Kỷ khom người, miệng lưỡi nóng bỏng chạm vào, ngậm chặt đầu v* đang chảy sữa, không kiềm chế được mà mạnh bạo mút lấy.
Người đàn ông giữ chặt eo cô, vừa dùng tay xoa bóp vừa nhiệt liệt thưởng thức.

Giang Miểu hoảng hốt che miệng lại, sợ mình hưng phấn kêu lên, đánh thức nhóc con.
Người đàn ông chôn đầu trước ngực, liên tục liếm mút.

Âm thanh mập mờ không ngừng vang lên.
Cảm giác này khác xa với lúc bé con bú sữa mẹ.

Miệng của trẻ sơ sinh mềm mại, còn đầu lưỡi người đàn ông vừa thô vừa nóng, vừa dài vừa mạnh mẽ, hút xong lại lượn quanh đầu v* mà liếm láp.
Cô bị mút đến nổi da đầu tê dại, bên dưới vô cùng ướt át, cô chịu không được nữa bèn cọ xát hai chân.

Cô run rẩy rên rỉ: “Anh… A… Được rồi…”
Một lúc lâu sau, người đàn ông mới chậm rãi ngẩng đầu lên, mắt anh đỏ lên, khoé miệng còn vươn chút sữa.

Anh liếm khóe môi, chưa thoả mãn nói: “Thật là ngọt.”
“Đâu có ai như anh chứ…”
Cô thẹn thùng trừng mắt nhìn anh: “Giành ăn với con trai, không biết xấu hổ à?”
Người đàn ông bị nói vậy cũng không tức giận, ngoài miệng cười tươi, lòng bàn tay thì luồn vào kẽ hở giữa hai chân cô.

Dâm dịch tưới ướt cả bàn tay.
“Miểu Miểu.” Kỷ Viêm cúi đầu nhìn cô, anh sắp bùng nổ đến nơi rồi.
Giang Miểu biết anh khó chịu nên cắn môi nói: “Anh nhẹ chút nha.”
Người đàn ông nhướng mày: “Chỉ thị này anh khó lòng mà thực hiện được.”
Anh ôm người yêu đặt lên kệ bếp, kiên nhẫn cởi quần lót của cô ra, đôi chân trắng nõn thẳng tắp quyến rũ được lộ ra.
Kỷ Viêm vội vàng cởi khoá quần thả côn th*t nóng bỏng ra ngoài.

Anh tiến lại gần, quy đầu tròn chọc vào hoa huy*t dính đầy dâm dịch, cánh hoa mềm mại bao lấy, miệng huyệt được mở ra.
Người đàn ông híp mắt lại, sự quyến rũ vô hình của cô kích anh muốn nổ tung.

Vốn dĩ định chờ cô thích ứng, ai dè vừa mới miễn cưỡng cắm quy đầu vào, cái miệng nhỏ lập tức căn chặt anh.

Cô gái nhỏ đáng thương ngẩng đầu, gò má đỏ ứng, ánh mắt mất đi tiêu cực, đôi môi rên rỉ đầy quyến rũ.
Hơi thở của anh càng thêm nặng nề, Kỷ Viêm nắm chặt eo cô, đưa nguyên cây đi vào.

Cô gái nhỏ hét lên, còn chưa kịp thích ứng thì người đàn ông nhịn không được nữa, thế là hung hăng đâm chọc.
Giang Miểu bị lấp đầy, mặt mũi cô trắng bệch.

Cây gậy lớn khuấy đảo trong đầm lầy nhiều nước, vách tường bên trong chịu quá nhiều kích thích, cho nên kịch liệt co rút lại.
Đội trưởng Kỷ bị kẹp đến độ sướng muốn nổ tung.

Anh cúi đầu lần mò đến đôi môi của cô, trong miệng mùi sữa hoà lẫn với mùi rượu, ngọt ngọt ngấy ngấy.
Lưỡi cô rất mềm, cô ngoan ngoãn đáp lại nụ hôn của anh, suýt chút nữa đã bị mùi hương đó làm mê mẩn.
“Kỷ Viêm.”
Mặt cô gái đỏ ửng, năm ngón tay bắt lấy cánh tay cường tráng của anh, cô thở gấp nói: “Có phải em… Ưm a… Không được giỏi như trước kia không?”
“Không biết…”
Người đàn ông cúi đầu hôn lên gương mặt nóng bỏng của cô: “Chặt hơn trước kia… Biết hút hồn anh…”
Giang Miểu thẹn thùng chôn trong ngực anh, cô không thể nào đáp lại mấy lời không đứng đắn của anh.
Anh vươn tay tách rộng hai chân cô ra, chiếc đầm ngủ bị vén lên, xung quanh cô bé đỏ ửng là hoa dịch trong suốt, nơi đó đang cố gắng ngậm cắn đứa nhóc tim tím.


Hình ảnh này vô cùng dâm loạn.
Hơi thở ngọt ngào khiến cả người anh nóng ran lên.

Anh nhanh chóng biến thân thành động cơ chạy bằng điện, cắm mấy trăm cái không biết mệt mỏi.
Người đàn ông đỏ mắt giữ tần suất ra vào điên cuồng, cô gái nhỏ bị cắm mất hết cảm giác, nhiều lần muốn ngất đi.

Cô cố mở to miệng để thở, nhưng đều không thành.
Cô không chịu nổi tốc độ như vậy, thế là trước khi lên đỉnh, hai bàn tay cô ôm lấy anh, cầu xin anh mạnh hơn, nhanh hơn.
Đội trưởng Kỷ cúi đầu nhìn đôi gò bông lắc lư của cô, xấu xa cong môi lên: “Đút cho anh uống.”
“… Hả?”
Anh thở dốc, đôi mắt đỏ ửng: “Anh phải uống sạch của thằng nhãi kia.”
Cô gái nhỏ tin là thật, nhỏ giọng oán trách: “Không được.”
Người đàn ông lập tức dừng lại, vật cứng cắm vào một nửa vẫn còn để nguyên.

Anh nhướng mày, nhìn cô cười mà không nói gì.
Ngọn lửa sắp phun trào trong cơ thể bị dập tắt, Giang Miểu vô cùng khó chịu, nước mắt cũng trào ra.
Người đàn ông xấu xa vẫn không nhúc nhích, ánh mắt trêu chọc.

Cô gái nhỏ bị con sâu dục vọng trong cơ thể gặm nhắm mất hết lý trí.
Cô nhăn mặt lại, bàn tay ngượng ngùng nâng hai bầu vú tròn lên.

đầu v* ban nãy bị anh cắn mút còn đang chảy sữa nóng ra ngoài.
Đội trưởng Kỷ hài lòng cười, cúi đầu ngậm lấy, cột đình cắm trong cơ thể cô căng phồng lên.
Giang Miểu nghẹn ngào, động tác cắm rút thong thả của anh làm cho hơi thở của cô hỗn loạn, động tác cắm rút của anh ngày càng nhanh.

Người trên mải mê ăn hai bầu “thức ăn”, người dưới thì lại đứt quãng thở dốc, bị đưa lên đỉnh.
Cao trào quá mức mãnh liệt, cô thoải mái bật khóc thành tiếng.

Ngay lúc ấy, hồn cô như lìa khỏi xác, đầu óc trống rỗng.

Người đàn ông uống đủ rồi nhưng chưa ăn no, một tay ôm lấy cô xoay người đi ra ngoài.
Đêm đó, “thằng nhãi ranh” trong miệng đội trưởng Kỷ hiếm khi không giật mình lúc nửa đêm, cũng đã tạo cơ hội cho ba dạy vò mẹ cả đêm.
Tới gần sáng, người đàn ông đè cô gái nhỏ xuống sô pha chạy nước rút lần cuối cùng.

Cô gái nhỏ đã ngất đi mấy lần, hô hấp dần yếu đi, nhưng vẫn bị “hơi ấm” anh phun ra làm cho nóng bỏng, thế là lại run rẩy lên đỉnh một lần nữa.
Người đàn ông ôm cô gái mệt không nhấc nổi tay vào lòng, chóp mũi cà nhẹ vào môi cô.
“Sau này đêm nào anh cũng uống.”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang