Hoắc Trân Mông còn tưởng bản thân đang mơ, nhớ đến giấc mơ hồi tối cùng anh lăn lộn trên giường, gương mặt bắt đầu đỏ lên, cô quay người lại miệng lẩm bẩm để bản thân mau chóng thoát khỏi giấc mơ này đi. Lương Tình nhìn hành động của cô thì bật cười. Tiếng cười làm cho cô có hơi hoài nghi, anh không nói mà trực tiếp đè lên người của cô mặt đối mặt. Cô lại khẩn trương hơn, còn nhéo mạnh bản thân mau tỉnh lại.
" Đây không phải giấc mơ."
" Hả???"
Lương Tình nhìn gương mặt đang ngơ ngác kia lại nhịn không được mà cúi xuống hôn lên, cảm giác mềm mại ngọt ngào, trước kia bản thân thật ngu ngốc đã bỏ lỡ cô ngốc này. Lần này anh nhất định sẽ nắm thật chặt, để cô muốn thoát cũng chẳng xong.
Hoắc Trân Mông hốt hoảng đẩy người anh ra nhưng khác biệt sức lực nên không đẩy được. Cảm nhận lưỡi của anh đang trêu đùa mình, cô nghĩ chẳng lẽ giấc mơ lại chân thật như vậy sao? bởi nghĩ đó là giấc mơ nên cô có dũng khí hơn, tay choàng qua cổ anh mà nhiệt tình đáp trả. Tiếng hôn nhanh chóng vang ra, cả hai nghe được cơ thể càng nóng hơn, thân dưới của anh có biểu hiện ngẩng đầu. Đang hôn cô cảm nhận được cái gì đó rất cứng đang chạm lên bụng thon của cô.
" Tình."
Hoắc Trân Mông bắt chước tên gọi giống như mơ hồi tối cô luôn gọi anh, nhưng cô nào hay biết chính điều đó lại khiến anh mất kiềm chế mà muốn cô ngay lúc này. Nhìn gương mặt ngây thơ kia, anh đoán chắc cô còn chưa tin đây là sự thật, như vậy anh sẽ chứng minh cho biết chuyện xảy ra giữa hai người hoàn toàn là sự thật.
Chỉ trong chốc lát Hoắc Trân Mông cảm nhận được sự chân thật này, tiếng rên rỉ cùng với tiếng thở dốc vang lên khắp phòng, anh biết cô còn đang đau nên chỉ làm một lần, nhưng một lần của anh lại mất 1 tiếng đồng hồ. Sau khi được anh bế ra khỏi phòng tắm cô vẫn chưa tin được chuyện của hai người, cô lắp bắp hỏi lại.
" G… giữa chúng ta…"
" Em không muốn ở bên anh."
" Muốn. Nhưng anh có thật sự yêu em không?"
" Trước kia là do mắt anh mù nên mới không thấy tình yêu của em dành cho anh, cho nên bây giờ anh sẽ bù đắp mọi thứ cho em. Anh yêu em."
Cuối cùng mối tình đơn phương của cô cũng có kết quả viên mãn rồi, cô vui mừng ôm chặt lấy anh, đôi mắt ửng đỏ vì xúc động. Anh dịu dàng ôm lấy cô, vuốt nhẹ mái tóc mềm an ủi. Cô chỉ cần như vậy là đủ rồi!
Đến tận giữa trưa Bạch Ngữ Ninh mới mơ màng tỉnh dậy, bây giờ chỉ cử động nhỏ thôi cả người đều đau đớn, cô nhìn trần nhà mà trong đầu không ngừng chửi Hoắc Mạc Niên, như vậy còn chưa hả giận. Khi nhìn thấy anh bước vào, chạm ngay ánh mắt hung dữ của cô, trong lòng có chút chột dạ.
" Bảo bối để anh đưa em đi tắm."
" Cầm thú, rốt cuộc anh muốn em liệt luôn sao?"
“Xin lỗi!”
Bạch Ngữ Ninh thật muốn chửi thề, vì để làm nguôi cơn giận của cô, nguyên ngày hôm nay anh giống như thê nô của cô, mặc kệ cô sai bảo thứ gì vẫn chuyên tâm giúp cô làm mọi thứ. Sau khi dùng bữa xong, anh lại bế cô ra phòng khách để xem phim, được ngồi ở trong lòng anh, cô vô cùng thoải mái mà dựa dẫm.
" Thật ra tối đó có người giở trò bỏ thuốc vào ly rượu của anh."
" Thật sao? Anh đã điều tra chưa?"
" Rồi."
" Chẳng lẽ là…"
" Ừm là Lương Ái Nhu và một người bạn của cô ấy tên là Trình Nhiệt Bối, kế hoạch của cô ấy còn bỏ thuốc em nhưng tên phục vụ kia quá ngu dốt lại nhầm lẫn đưa ly rượu không cho em, còn ly kia thì không biết ai đã uống."
Bạch Ngữ Ninh nghe xong càng dại ra, không nghĩ nữ chính lại hắc hoá đến mức này, thậm chí còn thuê đàn ông lạ mặt tiếp cận cô, chỉ cần nghĩ đến vế sau cô liền sợ hãi rùng mình.
" Yên tâm chuyện này sẽ không có lần sau, anh nhất định bảo vệ em."
Bạch Ngữ Ninh vẫn không nói, ánh mắt nhìn vào màn hình ti vi nhưng trong đầu là một mớ hỗn độn. Cô nghĩ chắc có lẽ mấy ngày tới Trương Mịch Lam sẽ đến tìm cô để uy hiếp cô rời khỏi anh.
Nhưng hiện tại cô lại vướng vào khúc tình cảm của anh, cô không biết bản thân có muốn rời khỏi anh hay không, ở bên anh rất an toàn và ấm áp, nhưng cô lại sợ bản thân sẽ tổn thương trong mối tình này. Tiểu thuyết cũng chỉ là tiểu thuyết, bất luận thế nào nó cũng trở về theo quỹ đạo vốn có của nó, và cô chỉ là nhân vật phụ cũng sẽ không có kết cục tốt.
Không bao lâu nữa tiệc đính hôn của hai người sẽ diễn ra, cô có nên bỏ đi trước đó hay không, nếu cô đi rồi thì anh có tìm cô hay không? Suy nghĩ liên tiếp ùa về trong đầu, cô lắc mạnh đầu không cho suy nghĩ nữa.
" Sao vậy? Em đau ở đâu sao?"
Bạch Ngữ Ninh nhìn chằm chằm anh, trong đầu lại có suy nghĩ riêng, mỗi hành động dịu dàng của anh thật sự là xuất phát từ lòng hay chỉ là xem cô là người bạn tình quan tâm như vậy chỉ cho có lệ.
" Hửm sao không trả lời."
" Anh có…không gì cả."
Bạch Ngữ Ninh thật muốn hỏi rõ mọi thứ, nhưng lời muốn thốt ra lại không thể nói ra được, Hoắc Mạc Niên đoán chắc cô đang giấu anh điều gì đó, anh chỉ nhíu mày và ôm chặt cô hơn, cảm giác giống như cô muốn bỏ anh đi mất vậy. Cánh tay rắn chắc càng ôm chặt cô hơn, trong lòng nghĩ nếu cô dám trốn nhất định anh sẽ bắt cô lại và nhốt ở nhà anh, mãi mãi không cho ra ngoài.