• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Mạc Niên đứng bên ngoài nghe được toàn bộ câu chuyện, không nghĩ chính mình là nạn nhân, còn cô lại ung dung rời đi như vậy. Hoá ra là vì tiền mới không cần anh. Anh tự cười chính mình, anh bước chầm chậm vào nhà, gương mặt tức giận khiến hai người giật mình.

" Mạc Niên!"

" Niên, anh đã về rồi!"

Lương Ái Nhu không biết anh có nghe thấy không nhưng trong lòng có tật giật mình, muốn đến chỗ anh nhưng bị anh dạt ra. Nhìn biểu hiện này, cả người cô không ngừng run rẩy, nước mắt bắt đầu rơi xuống.

" Niên nghe em giải thích đã."

" Mẹ đã cho cô ấy tiền rồi bảo cô ấy rời khỏi con sao?"

" Phải, con cũng nhìn thấy đấy cô ta là loại hám tiền hám lợi nếu con cưới về chắc chắn sẽ phá sản vì nó mất!"

" Lương Ái Nhu cô xem tôi là đứa trẻ sao?"

" Không, Niên em sai rồi, làm ơn tha lỗi cho em được không?"

" Mẹ buổi hôn ước đó hủy đi!"

" Hủy là hủy được sao? Mọi thứ đã chuẩn bị xong cả rồi!"

" Con nói rồi, con sẽ không chấp nhận đính hôn với cô ta. Người con yêu chỉ có một mình Bạch Ngữ Ninh."

" Ha cái thằng nghịch tử này, chẳng phải ta cho con nhìn thấy bộ mặt thật của nó rồi sao? Ta sẽ không bao giờ chấp nhận nó đâu?"

" Kể cả cô ấy đang mang thai của con sao? Nhờ mẹ con mới không được làm cha đấy! Mẹ hài lòng rồi chứ, cô ấy mang con của con bỏ trốn rồi đấy!"

" C…cái gì?"

" Chẳng lẽ mẹ không muốn nhìn con hạnh phúc sao?"

Trương Mịch Lam và Lương Ái Nhu bất ngờ với những gì anh nói, Hoắc Kì Lâm bởi vì tiếng ồn cũng đi xuống, đúng lúc lại nghe được anh nói những lời này.

" Con vừa nói cái gì?"

" Cô ấy đã mang thai của con và bỏ đi rồi!"

Trương Mịch Lam ngồi phịch xuống sô pha với gương mặt thất thần, bà rất mong có cháu nội, bà khao khát cho nên mới ép buộc anh kết hôn với Lương Ái Nhu, không nghĩ chuyện này lại làm mất đi đứa cháu mà bà hằng mong ước muốn có, chính tay bà đã làm mất đi đứa cháu nội của mình.

Không nghĩ chuyện này lại đến tay của ba Lương nhanh như vậy, ông vừa đến Hoắc Gia đã thấy con gái của mình ngồi xổm xuống gương mặt nhem nhuốc và cũng nghe được những gì anh nói, ông không nghĩ con gái mình lại hạ thấp bản thân đến như vậy, ông đi vào kéo cô lên.

" Ba."

" Chúng ta đi về!"

" Bác trai chuyện đính hôn, cháu xin lỗi!"

" Không phải lỗi của cháu, là ta không dạy tốt con bé. Bọn ta đi trước."

" Ba à, không được!"

" Chúng ta đi về."

Hai ba con họ Lương đi về, Hoắc Mạc Niên cũng không ở lại anh lái xe về nhà của mình. Trong phòng khách lại im lặng hẳn, Trương Mịch Lam vẫn còn đang thất thần ngồi trên sô pha. Hoắc Kì Lâm vội đi ngồi bên cạnh bà, từ từ lên tiếng.

" Nếu lúc trước bà nghe lời tôi nói thì sẽ không mất đi cháu nội của mình đâu!"

" Mình ơi! Tôi sai rồi hức, tôi sai rồi!"

Hoắc Kì Lâm ôm lấy bà vào lòng vỗ về an ủi, dù sao cũng là vợ mình, chuyện bà làm ông cũng có lỗi trong đó. Tối hôm đó sau khi bình tĩnh lại và được ông ủng hộ nên bà đã gọi điện cho Hoắc Mạc Niên, nghe tiếng đỗ chuông, nhịp tim bà đập nhanh hơn, bà vô cùng hối hận vì đã làm tổn thương con trai mình, khi nghe giọng của anh thì những lời muốn nói lại nghẹn trong họng không phát ra được từ nào, Hoắc Kì Lâm ngồi bên cạnh hối thúc bà nói chuyện.

" Mạc Niên, mẹ con có chuyện muốn nói với con!"

" Chuyện gì vậy?"

" Mạc Niên! Mẹ x…xin lỗi! Là lỗi của mẹ."

Hoắc Mạc Niên nghe xong không kiềm được mà rơi nước mắt, dù gì đó cũng là mẹ anh, anh rất giận những gì mà bà đã gây ra.

" Mẹ xin lỗi! Mẹ sai rồi! Con tha lỗi cho mẹ được. Chuyện tình cảm của con mẹ tuyệt đối không xen vào nữa, con đừng giận mẹ được không?"

" Mạc Niên, con tha lỗi cho bà ấy đi! Bà ấy rất hối hậm rồi!"

" Mẹ là mẹ của con, con không giận mẹ."

" Mạc Niên à!"

Trương Mịch Lam lại một lần nữa khóc lớn như một đứa trẻ khiến cho Hoắc Kì Lâm ngồi dỗ dành, anh lại thấy buồn cười khi nghe ba đang dỗ mẹ, anh nói thêm vài ba câu rồi tắt đi để trả không gian cho hai người. Anh lại ngồi ngắm bức ảnh siêu âm của cô, nghĩ đến cô vì tiền mà bỏ rơi anh, cơn tức bắt đầu trỗi dậy.

" Ninh Ninh! Chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi, đến lúc đó anh sẽ không tha cho em."

Nguyên đêm đó, Hoắc Mạc Niên thức trắng để làm việc và sắp xếp lại, ngày mai anh sẽ đến côn đảo để bắt cô. Anh rất vui mừng vì mọi chuyện đang theo chiều hướng tốt, mẹ anh cũng đã chấp thuận cho hai người, chỉ cần cô trở về liền có thể tổ chức hôn lễ.

Về nhà họ Lương lại bắt đầu xáo trộn lên, Lương Ái Nhu cũng không thể giấu được mà đã nói hết cho ba mẹ Lương và Lương Tình biết mọi chuyện, ba Lương vì tức giận mà suýt ngất đi, ông lại giận chính bản thân mình đã không dạy tốt con gái.

Vì chuyện này Lương Ái Nhu cũng đã bị cấm túc 1 tháng, còn chuyện hôn ước cũng đã thông báo cho mọi người đã hủy hôn, về báo chí đã cho người đến để không cho tin tức lọt ra ngoài.

Lương Tình mệt mỏi lái xe đến nhà của Hoắc Trân Mông, vừa nhìn thấy cô đã không nhịn được mà tiến lại ôm vào lòng, mùi hương trên cơ thể giúp anh giảm đi một phần mệt mỏi. Hoắc Trân Mông cũng đã nghe anh kể lại, chỉ cảm thấy thương cảm cho họ, tình yêu đúng là khiến người ta mất hết lí trí.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK