"Lang quân, trong thư Hùng gia nói cái gì, chẳng lẽ là trên phương diện làm ăn xảy ra vấn đề gì, ngươi làm sao lại nhíu mày?" Hộ vệ so với Kim Cẩn Trình là chính chủ còn gấp gáp hơn:"Vậy không được, lô nha hương này chúng ta phải cố gắng đến lấy hàng càng nhanh càng tốt, nếu để các lang quân cùng tiểu nương tử biết nguồn cung cấp nha hương của chúng ta có vấn đề, sợ là sẽ đạp đổ cửa Kim gia mất."
Kim Cẩn Trình cười nhạo nói:"Tại sao các ngươi từng người đều có lá gan nhỏ như vậy, lại vẫn bị nhóm tiểu nương tử dọa sợ, đừng nói là hai tiểu nương tử Chu gia cùng Phùng gia kia, cho dù bọn họ có tới nhà ta cũng không sợ, dù có là ai thì cũng phải nể ta ba phần mặt mũi." (mọi người nhớ hai cô nương đó là ai không😆😁)
Một hộ vệ nhỏ giọng thầm thì nói:"Nếu là Chu gia và Phùng gia thì ta cũng không sợ, người ta sợ là hai tiểu nương tử của hai nhà đó a..." Chỉ nghĩ tới thôi mà hộ vệ liền sợ hãi tới run cầm cập. May mà không phải tất cả các cô nương đều là cái dáng vẻ kia, nếu không hắn thà rằng cưới song nhi cũng sống chết không cưới nữ nhân.
"Nhìn tiền đồ của ngươi kìa." Kim Cẩn Trình đem thư án vứt lên trên bàn, hai tay gối ở sau gáy, hai chân chéo nguẩy nói:"Là phu lang kia của Hùng gia, không biết lại nghĩ ra cái trò gì, dĩ nhiên mời ta tới Hạnh Hoa thôn chơi, còn muốn ta mang theo mấy vị bằng hữu."
Hắn lắc đầu nói:"Hạnh Hoa thôn dù có lớn, nhưng đều là thâm sơn cùng cốc ta đã đi tới quá nhiều lần, cũng chưa từng thấy có cái gì tốt."
* thâm sơn cùng cốc: nơi hẻo lánh xa xôi ở trong núi.
"Lang quân, nếu là Hùng phu lang đặc biệt gửi thư mời, có lẽ thật sự có nơi như vậy." Hộ vệ không biết tại sao đối với Đường Thọ có một loại tin tưởng mù quáng:"Dù sao nha hương, đế giày cùng bánh ngọt đều là đột nhiên xuất hiện qua tay của hắn, trước đây đều chưa từng có ai khác biết a."
Kim Cẩn Trình cười nói:"Ngươi ngược lại đối với hắn tín nhiệm vô điều kiện a."
"Được, việc này không cần ngươi nói ta vẫn phải đi, nếu Hùng phu lang tự mình gửi thư tín cho ta, mặt mũi cũng không thể không cho, còn nữa, ta ngược lại cũng mong chờ, không biết hắn có thể lấy ra thứ gì tốt, ta ở nhà sắp tẻ nhạt tới chết rồi."
Kim Cẩn Trình buồn chán muốn hỏng, đánh tiếng gió với mấy tiểu lang quân trong vòng bạn bè, hai tiểu nương tử Chu gia cùng Phùng gia nghe ngóng được lang quân Mạnh gia cũng đi cùng, hai nàng nhất thời liền không thể ngồi yên, nháo nhào muốn đi theo các ca ca của mình đi chơi. Mạnh gia tại Đông Kinh là một gia tộc lớn có mặt mũi, Chu gia cùng Phùng gia đều có ý tứ muốn liên hôn, vì vậy đối với tiểu tâm tư của hai nàng cũng mở một con mắt nhắm một con mắt coi như không thấy. Như vậy, hai tiểu nương tử liền đi ra ngoài.
Trên đường đi tới Hạnh Hoa thôn, cưỡi trên lưng ngựa quay đầu lại nhìn hai chiếc kiệu tinh mỹ đi theo phía sau, chỉ cảm thấy tiền đồ xa vời, sống không còn gì luyến tiếc.
Hắn cười khổ nói:"Kim tiểu nhị, ngươi tìm ta chơi liền tìm ta chơi, đem hai nàng đi theo là có ý gì!"
Trước đây tiểu nương tử Chu gia cùng Phùng gia ở trước cửa hành bán nha hương đánh nhau vì hắn đã trở thành một giai thoại, không có chuyện gì liền bị người ta lôi ra bàn tán. Hắn lại không coi trọng ai, chỉ có thể tránh hai người như rắn rết. Kim Cẩn Trình rõ ràng đã biết mà lại cố tình tạo ra tiếng gió cho hai người bọn họ biết, này không phải mời hắn đi chơi, rõ ràng là đẩy hắn vào núi đao biển lửa.
Kim Cẩn Trình vô tội nói:"Ta làm sao biết được họ sẽ tới, chính là mời Chu tiểu tam và Phùng tiểu tứ, cũng có nói là ngươi cũng đi cùng, ai biết bọn họ lại đem chuyện này tới tai các muội muội, lại cùng đưa người đi." Nếu trong mắt hắn không lộ rõ ý tứ xem kịch vui thì chắc có lẽ ai cũng tin lời này là thật.
Có tiểu nương tử đi cùng, mấy lang quân không thể thúc ngựa đi nhanh, lộ trình miễn cưỡng thành năm ngày.
"Hoan nghênh, hoan nghênh, mau mời tiến vào." Đường Thọ thấy đứng ngoài cửa là Kim Cẩn Trình đưa bằng hữu tới, thoáng chốc mặt mày hớn hở, hai mắt lóe tinh quang giống như nhìn thấy tiền đang vỗ cánh bay vào túi mình.
Hai tiểu nương tử Chu, Phùng ăn mặc lộng lẫy, trang phục kiều diễm, vừa nhìn thấy hoàn cảnh Hùng gia liền lộ ra bảy phần chán ghét. Trên đường đi tới đây, phát hiện là tới nông thôn, trong lòng hai ả sinh ra hối hận. Nông thôn hương dã có cái gì tốt để mà chơi đùa, hoàn cảnh nhất định vừa bẩn vừa kém, đồ vật làm ra tất nhiên là khó ăn muốn chết.
Phùng tiểu nương tử dùng khăn bịt lại miệng mũi, chỉ lộ ra một đôi mắt thật to, bất mãn yếu ớt nói:"Kim Cẩn Trình, ngươi nói nơi này có cái gì tốt để chơi a, ta xem nơi này bất quá chỉ là một nơi hương dã phổ thông, chẳng lẽ là đi săn trong vườn."
Kim Cẩn Trình dẫn người đến chơi là nâng cao danh tiếng Hùng gia, không phải đến để phá nát.
Thấy Phùng tiểu nương tử nói chuyện không khách khí, lập tức hòa giải nói:"Ta nói có ngoạn ý thì nhất định sẽ có ngoạn ý, nói trước liền sẽ không còn ý nghĩa, có nhiều thứ phải thần bí mới được." Nói như vậy vì chính hắn cũng không biết trong thư Hùng phu lang nhắc tới trượt tuyết là trò chơi gì, bất quá nghe qua tên ngược lại rất đẹp.
Mấy tiểu lang quân ôm mong đợi rất cao, mà vừa nhìn thấy hoàn cảnh, xác thực có chút thất vọng. Bất quá, bọn họ bất đồng với các tiểu nương tử không hiểu chuyện trong nhà, còn phải cân nhắc tới các loại giao tiếp, nhìn ra Kim Cẩn Trình rất nể mặt song nhi kia, đồng thời luôn luôn nở nụ cười trước mặt song nhi kia, liền đoán được người nông gia này sợ là không đơn giản như bề ngoài, liền không giống như tiểu nương tử trực tiếp oán giận liên tục, chỉ đem một bụng tức giấu ở trong lòng.
Phùng tiểu nương được trong nhà chiều kiêu quen rồi, cũng không cần học tập cách sử sự khi giao tiếp trong kinh doanh của các lang quân, liền không lo lắng gì, chỉ lo lắng mình không được sảng khoái. Dọc theo đường đi mệt nhọc, đối với bất mãn ở nơi đây đều đổ hết lên người Đường Thọ.
Ả duỗi ngón tay thon dài trắng nõn ra, há mồm muốn chửi lại chợt nghe bên tai có một cơn gió, vài sợi tóc liền rơi trên mặt đất. Ả tức giận đến run rẩy, đây chính là bộ tóc đẹp ả tỉ mỉ nuôi dưỡng nhiều năm, thật vất vả nuôi đến đen óng mượt mà như vậy.
"Ngươi... " Phùng tiểu nương tử tức giận há mồm muốn chửi, nhưng khi ngẩng đầu nhìn lên nhìn thấy người, một chữ cũng không thể thốt ra được, bị hù tới "Bẹp" một cái ngồi dưới đất.
Phùng tiểu nương tử không sợ trời không sợ đất, ở Đông Kinh ai ai cũng biết, đây là sao, đang yên đang lành liền bị dọa thành như vậy.
Mọi người quay đầu nhìn lại, cùng nhau lui về sau một bước, hít vào một ngụm khí lạnh.
Người trước mặt thân cao tám thước, vóc người khôi ngô, mặc bộ áo bông thật dày, vẫn có thể khiến người ta thấy được, dưới lớp áo bông đó là một thân cơ bắp đến mức độ nào, nhất định là tay không có thể đánh chết trâu. Người này khuôn mặt lạnh lẽo cứng rắn, phảng phất như không có tình người. Mà giờ khắc này bên trong đôi mắt đó là tràn đây không kiên nhẫn cùng thô bạo cùng hung ác. So sánh một chút với bọn hộ vệ phía sau, quả thật giống như bọn nhãi con cầm kiếm gỗ chơi trò bắt chước theo gia gia đánh giặc.
Chẳng biết tại sao, nhìn thấy mấy người bạn plastic của mình bị dọa thành như vậy, Kim Cẩn Trình thật vui vẻ. Trước đây, lần đầu tiên gặp Hùng Tráng Sơn bị hù thành như vậy, trong lòng hắn vẫn nghẹn một bụng tức giống như sương mù không tản đi. Không phải hắn kinh sợ, mà là Hùng Tráng Sơn quá hù người.
"Đên, giới thiệu cho các ngươi, Hùng nhị lang, song nhi bên cạnh là phu lang của y." Kim Cẩn Trình làm bộ nói:"Hùng nhị lang chỉ là nhìn có chút hù người, bản thân y rất là tốt."
Phùng lang quân nâng muội muội của mình dậy, rồi nhìn mấy sợi tóc rơi dưới đây, ha hả, quỷ lừa gạt.
Hùng Tráng Sơn lạnh lùng nói:"Xin lỗi, vừa mới trượt tay."
Tay trượt có thể trượt luôn một bên đầu của ả, này nếu như muốn cả cái đầu thì ả nên làm sao bây giờ? Nhìn đại hán cầm trong tay khảm đao giết súc vật, Phùng tiểu nương tử luôn không sợ trời không sợ đất nuốt nuốt nước miếng, kinh sợ nói:"Không sao, lần sau đừng trượt tay, thương tổn đến mạng người liền khó sử lý."
Hùng Tráng Sơn không để ý tới, xoay người đi đóng cửa. Đường Thọ cười híp mắt giải thích vài câu, đem người mời vào trong nhà.
Ai cũng không có chú ý tới Chu tiểu nương tử đứng bên cạnh, hai mắt nhìn Hùng Tráng Sơn phát ra ánh sáng quỷ dị.
Mấy người vốn tưởng rằng trong phòng cũng lạnh lẽo như ngoài trời, dù sao ở nơi hương dã này có mấy nhà có thể đốt than đá, không nghĩ tới vừa bước vào trong nhà liền phả ra từng đợt nhiệt khí, nhất thời một thân hơi lạnh liền được xua đi.
"Đây là giường?" Mạnh lang quân giật mình nói.
Giường ấm ở Đông Kinh gần đây mới xuất hiện, một phô giường đốt ấm có thể qua một đêm, bởi vì bọn họ có giao tình với Kim Cẩn Trình nên mới được làm trước, bây giờ còn có không biết bao nhiêu người đang xếp hàng chờ đợi. Nếu dùng bạc có thể giải quyết phỏng chừng giá cả có thể được đẩy lên rất cao. Nhưng mà Kim gia không thiếu tiền, chính là nhìn vào mặt mũi a.
Bây giờ hai huynh đệ Hùng gia còn chưa có trở lại, Đường Thọ không muốn khoe khoang gì miễn cho người ở Đông Kinh gây phiền phức cho bọn họ.
"Mấy vị tiểu lang quân đường xa mà tới, mau vào giường ngồi cho ấm áp đi."
Lúc này cũng không ai nói gì nữa, ngồi tách ra hai bên, hai tiểu nương tử ngồi ở vị trí ấm áp là đầu giường, các lang quân ngồi ở bên phải, ở giữa chặn cái chăn bông làm đường ranh giới.
Kim Cẩn Trình nói:"Hùng phu lang, chúng ta một đường xóc nảy, cũng không ăn được thứ gì tốt, phiền ngươi làm chút đồ ăn cho chúng ta."
Ngược lại nói với các tiểu lang quân và hai tiểu nương tử:"Các ngươi hôm nay có lộc ăn, Hùng phu lang trù nghệ rất tốt, không nói cái khác, chỉ là một bữa cơm cũng đáng giá các ngươi đi chuyến này."
Mấy tiểu lang quân cùng tiểu nương tử không tin, người dân nơi hương dã còn có bản lĩnh gì, mỹ thực trong cung không phải bọn họ chưa từng được ăn.
Bất quá, nheo mắt nhìn Hùng Tráng Sơn biểu tình hung ác kia, nhóm người đến từ Đông Kinh không ai dám lên tiếng, có tấm gương Phùng tiểu nương tử trước đó, không ai ds thử tính khí y hung ác tới mức độ nào.
Đường Thọ đi xuống nhà bếp chuẩn bị đồ ăn, Kim Cẩn Trình cùng đi theo xuống, đối với Đường Thọ chắp tay nói:"Hùng phu lang, chuyện vừa rồi ngươi đừng để trong lòng, Phùng tiểu nương tử chính là bị người ở trong nhà chiều hư."
"Không có chuyện gì." Đường Thọ vung vung tay, cậu từ trước tới nay không có thù dai, có chuyện gì cứ dùng tiền giải quyết là được.
Sắc mặt Kim Cẩn Trình có chút lúng túng, ngập ngừng rồi nói tiếp:"Mấy bằng hữu này của ta đều đến từ Đông Kinh, ánh mắt có chút cao, ngươi xem có thể hay không cấp đồ ăn có chút...quý." Nói xong liền vội vàng thêm lời:"Ta biết tay nghệ của Hùng phu lang rất tốt, cám lợn cũng có thể trở thành mỹ vị, nhưng mấy bằng hữu này của ta..."
"Ta hiểu, ngươi yên tâm đi." Đường Thọ không thèm để ý, không phải chỉ là làm kiêu sao, cậu chuẩn bị làm cho hắn được thỏa mãn:"Thịt dê được không?"
Kim Cẩn Trình thỏa mãn cười nói:"Hảo a."
Thịt dê trong nhà sĩ gia đại tộc cũng là đồ ăn trên mâm, ở nơi hương dã này bưng lên có thể nói là đủ mặt mũi.
Muốn mặt mũi, Đường Thọ liền cho hắn mặt mũi, đủ phô trương xa hoa. Cậu nhớ tới từng xem qua một quyển sách, giới thiệu yến hội Tống triều, thời điểm chiêu đãi người ngoài đều chú ý "Phàm rượu một dâng, từ dùng lưỡng hào'', ý tứ chính là "Uống một chén rượu, đổi hai món ăn".
Ở trong quốc yến mới một chén rượu đổi hai món ăn, vậy mình là người bình thường liền một chén rượu đổi một món ăn đi.
Loại hình này rất thích hợp ăn cơm tây, ăn món này không quản có còn hay không ta liền đổi sang món khác. Mặc dù không có rượu, nhưng như vậy hẳn cũng đã cấp cho Kim Cẩn Trình đủ mặt mũi rồi đi.
Cơm tây chú ý khẩu vị, cũng chính là món khai vị, thông thường chính là trứng cá muối, gan ngỗng muối các loại. Nhà cậu tạm thời không có trứng cá, mà sau sân lại có không ít trứng chim, ngỗng cũng có vài con, không cần giết nhiều, chỉ cần giết hai con là được.
Làm cơm tây chú trọng mỗi thứ một ít, mỗi người một muỗng, càng ít người ta sẽ càng muốn ăn thêm, mới càng có cảm giác ưu việt, mới tinh tường.
Gan ngỗng muối làm cũng đơn giản, bỏ gân, màng, lấy ra huyết quản, dùng muối, đường, bột tiêu ướp. Lẽ ra nên nhập chút rượu Brandy, trong nhà cũng không có, Đường Thọ liền dùng rượu trắng phổ thông trong nhà thay thế. Nếu ướp đủ một canh giờ là tốt nhất, mà thời gian không đủ, Đường Thọ liền ướp một nén nhang. Sau đó đặt trên lửa nướng trong vòng nửa canh giờ, làm lạnh, sau đó cắt thành miếng để lên đĩa, mỗi đĩa bốn miếng. Vì để cho cái đĩa không quá mức trống trải, Đường Thọ dùng nấm meo cùng nấm rừng đã nấu chín bày biện lên.
Mặc dù chỉ là bát gỗ phổ thông, nhất thời liền cao cấp hơn hẳn.
Đường Thọ trước đó đã bảo Hùng Tráng Sơn làm một cái khay, bây giờ vừa vặn dùng tới, đặt đồ ăn lên khay rồi bưng ra.
Thời điểm gan ngỗng bày xuống trước mắt bọn họ, mấy vị tiểu lang quân nhìn mà choáng váng, căn bản không biết đây là cái món gì, một cái đĩa lớn như vậy mà bên trong chỉ có bốn miếng thịt, đây là bọn họ đi lộn vào hắc điếm đi? Nhưng bởi vì có Hùng Tráng Sơn hung thần đứng ở bên cạnh, những lời đó không ai dám nói ra, chính là dù bị giết cũng phải nhận, nhưng vận nhịn không được nhìn về phía Kim Cẩn Trình.
Kim Cẩn Trình bị ánh mắt của mọi người nhìn tới mức thiếu chút nữa thủng mấy cái lỗ, 'khụ" hai tiếng nói:"Hùng phu lang, không biết món ăn này tên là gì, có thể hay không nói cho chúng ta biết một chút."
Đường Thọ cười híp mắt nói:"Mấy vị hẳn là đã dùng qua cung yến đi?"
Mặt Kim Cẩn Trình có chút hồng, bọn họ mặc dù đều là xuất thân sĩ gia đại tộc, nhưng vẫn là quá non, không đủ phân lượng, bất quá các trưởng bối trong nhà ngược lại đã từng tham gia.
"Chúng ta tuổi còn nhỏ, chưa từng được dùng, nhưng các trưởng bối trong nhà thì đã có may mắn được tham gia."
Đường Thọ là suy đoán căn cứ vào lịch sử Tống triều, văn hóa Tống triều so với nơi này khác biệt không quá lớn, cảm thấy quy cách yến hội hẳn là giống nhau, mà để không phạm phải sai lầm vẫn là khách khí nói:"Như vậy có từng nghe qua quy cách bên trong quốc yến?"
Cái này thì Kim Cẩn Trình biết:"Dâng một rượu, đổi hai món ăn", đây là lời của Khiết Đan sứ giả."
Đường Thọ nghe xong thỏa mãn cười nói:"Đúng vậy, lời mời của sứ giả ngoại lai nói "dâng một rượu, đổi hai món ăn", mà chúng ta thì không thể nào so với cung yến, mấy vị lại cũng là khách quý từ xa tới, cũng là khách quý của Kim lang quân, ta cũng chỉ có thể làm "dâng một rượu, đổi hai món ăn". Dù sao trong nhà các vị đều có người làm quan chức, ta sợ người có tâm truyền đi, lại bị người rắp tâm hãm hại, đưa đến phiền phức cho các vị lang quân, cho nên ta bỏ rượu, chúng ta chỉ có các món ăn, một món đổi một món. Như vậy vừa có thể thể hiện thân phận tôn quý của các vị, lại khiến người ngoài không thể nói được các vị tự cao tự đại, mưu toan so với cung yến."
Nhưng thật ra là vì trong nhà không có nhiều rượu như vậy, sợ không đủ phân cho mấy người ngồi ở đây. Nhưng nếu Đường Thọ giải thích, lập tức liền không giống như vậy, khiến cho lòng người thỏa mãn cực kỳ. Mà cũng khiến cho các lang quân ở đây gật đầu suy nghĩ, nếu như họ ở đây dùng "dâng một rượu đổi hai món ăn", nếu để người tiểu nhân biết được bẩm lên quan gia, rất có thể người quan viên trong nhà sẽ bị phạt nặng, nhưng nếu họ dùng bữa như bây giờ, mọi người sẽ chỉ cho rằng, họ đang sùng bái quan gia mà bắt chước bọn họ.
"Kì diệu, kì diệu." Kim Cẩn Trình vỗ tay khen ngợi.
Những người khác ở đây cũng hài lòng, nhất thời cảm thấy rất có mặt mũi, có thể cùng sánh ngang với quan gia, chính là tượng trưng cho thân phận a. Khi nhìn Hùng phu lang ánh mắt cũng thay đổi, chỉ thấy cậu không phải là một song nhi hương dã mà là rất có kiến thức.
Vốn là có hảo cảm, khi ăn xong gan ngỗng muối nhất thời càng cảm thấy mĩ vị, liên tục tán thưởng. Người soi mói như Phùng tiểu nương tử cũng lộ ra thần sắc thỏa mãn, thận trọng mà dùng dao nĩa. Nếu không phải cảm thấy ăn sạch cả đĩa quá mất hình tượng, thì mấy cái nấm trong đĩa cũng đã ăn sạch.
Tệp theo là canh nấm hầm xương trâu. Trong nhà Đường Thọ luôn luôn có thịt, không biết có phải hay không là do Hùng Tráng Sơn trời sinh thần lực, mấy ngày không ăn thịt liền thèm không chịu được, cả người đều không có sức lực, cho nên trong hầm của nhà chứa rất nhiều thịt, trâu, heo đều có. Thịt dê là thịt hai con dê rừng trước đó, vì thịt dê quý, Đường Thọ vẫn luôn cất không ăn, dự định giữ lại dùng để đãi khách đến từ Đông Kinh. Còn xương cốt và nội tạng là do Đường Thọ bảo Hùng Tráng Sơn đi mua, có bao nhiêu mua bấy nhiêu, một là tiện nghi, hai là món này ăn ngon, người Dục triều ghét bỏ, cậu lại có thể làm ra mỹ vị.
Món canh nấm nấu xương trâu được bê ra, mọi người ai nấy đều không có hỏi, đã hoàn toàn tín nhiệm Đường Thọ. Sau khi uống một ngụm liền càng không phải hỏi, màu trắng sền sệt, âm ấm, so với nữ đầu bếp trong nhà làm còn ngon hơn. May mà mỗi người chỉ có một chén nhỏ, mới không bị uống canh mà no.
Món thứ ba là một món đồ ăn. Đường Thọ làm một cái trứng gà rán đơn giản, sau đó lấy lòng gà tẩm bột mỳ, cho thêm chút muối cùng tiêu, chiên vàng lên.
Đây cũng chính là món ăn mà những nhà khác trong thôn không có được. Trước đây khi Đường Thọ chưa có tới nơi này, sinh hoạt của Hùng Tráng Sơn ở trấn Ngọc Lâm cũng không tính là nghèo, nhưng cũng không tính là giàu có, nhưng khi so sánh với người thôn Hạnh Hoa thì chính là hết sức tốt. Sân sau nuôi dê và heo, tổng cộng cũng hai mươi con. Đây tuyệt đối là phú hộ, nếu không nguyên thân cũng không mới ngủ lại qua một đêm, hôm sau liền mặt dày mày dạn dậy sớm lôi kéo người đi tới nha môn làm hộ tịch, nhất định phải gả cho Hùng Tráng Sơn. Đường Thọ lấy ánh mắt hậu thế nhìn Hùng gia, cảm thấy Hùng gia thật nghèo.
Món thứ tư là sườn dê, cũng không nhiều, mỗi người chỉ có năm miếng.
Món thứ năm là rau dưa, Hùng gia cất giữ được cải trắng, Đường Thọ liền làm cải trắng xào tỏi, làm tương tự như phương pháp cải thảo xào tỏi, mặc dù không bằng cải thảo chính tông, nhưng đối với nhóm người tiểu lang quân cùng tiểu nương tử đang ăn ở đây mà nói, lại là phi thường chính tông.
Cuối cùng là một món điểm tâm ngọt. Đường Thọ làm bánh ngọt, mỗi người hai miếng lớn, món này trước đây đều mới chỉ được nghe qua, mỗi người đều ăn sạch sẽ, một chút cũng không còn lại. Lời trong lời ngoài, ý chính là muốn ăn thêm, bị Đường Thọ giả vờ không nghe thấy. Tùy tiện ăn, vậy thì không ngon.
Cuối cùng là một bát nước ấm pha mật ong. Kỳ thực lẽ ra nên là trà, nhưng bên trong nhà quả thật không có, Đường Thọ ghi nhớ, dự định sau này mua một chút đãi khách.
Sau khi kết thúc, Đường Thọ cầm nha hương đi ra, mỗi người một muỗng ở trong miệng ngậm lấy, sau đó lấy nước súc miệng.
Sau khi ăn một bữa cơm các tiểu lang quân cùng tiểu nương tử cảm giác như mình được tham gia cung yến, phảng phất nơi mình đang ngồi không phải nơi nông dã mà là hoàng cung.
Bữa ăn ngon miệng, giường nóng hầm hập, quá thoải mái.
Kim Cẩn Trình hài lòng gật đầu liên tục, tám người ăn, 50 lượng bạc, Kim Cẩn Trình cảm thấy cũng không đắt, đôi mắt cũng không thèm chớp, lưng ưỡn thẳng tắp, lén lút cảm tạ Đường Thọ làm cho hắn đủ mặt mũi.
Đường Thọ cũng cao hứng, dù sao gặp được người tiêu tiền như rác, có thể gặp không thể cầu. Cao hứng liền hãm hại Kim Cẩn Trình một hồi.
______
14:25"
28/10/21