"Vậy được."
Hùng mẫu vẫn có chút do dự, nghĩ nghĩ cảm thấy Đường Thọ nói rất có lý, còn nữa, nhiều sủi cảo như vậy, nếu các nàng không giúp một tay, một mình Đường Thọ biết làm tới bao giờ. Cuối cùng, Hùng mẫu vẫn chạy về nhà gọi Hùng đại tẩu tới.
"Ta nói với ngươi, ta cho ngươi thêm một cơ hội, lần này nếu ngươi còn dám ăn cây táo rào cây sung, cũng đừng trách ta bảo Đại lang hưu ngươi."
Hùng đại tẩu chỉ tay lên trời thề:"Mẹ, ta tuyệt đối không dám."
Trong lòng nàng đặc biệt quý trọng cơ hội lần này, có thể một lần nữa thu phục được tín nhiệm của Hùng mẫu tuy không dễ dàng, nhưng nàng cũng muốn thông qua chuyện này có thể khiến Hùng mẫu nhìn nàng với con mắt khác, để Hùng mẫu một lần nữa tiếp thu nàng.
Sau khi nhìn thấy Đường Thọ cùng Hùng Tráng Sơn, Hùng đại tẩu vô cùng lúng túng, mặt đỏ lên, muốn xin lỗi lại không thể mở miệng được.
Cũng may Đường Thọ không nói gì, xem như chưa từng có chuyện gì phát sinh.
Hùng đại tẩu học tập rất mau, tốc độ làm sủi cảo chỉ đứng sau Đường Thọ, khả năng là có chút tâm tư muốn biểu hiện tốt, một chút cũng không lười biếng.
Trên thực tế, Hùng đại tẩu hiện tại đối với Hùng gia có chút vừa mừng vừa sợ, không chỉ bởi vì nàng từng phạm lỗi trộm công thức làm điểm tâm của Hùng gia, sợ Hùng gia không vừa ý một chút liền hưu nàng. Chủ yếu nhất vẫn là Hùng gia bây giờ có tiền, nhật tử trôi qua rất tốt, hiện tại Hùng gia nấu ăn đều dùng dầu mỡ. Dĩ vãng, một tô mỡ lợn, bà bà đều hận không thể ăn một năm, từ khi có dầu đậu nành, nàng mỗi ngày đều dùng để nấu ăn, mùi thức ăn có dầu thơm nức, có thể ăn thêm nhiều hơn một bát cơm.
Hồi mới về, Hùng đại tẩu mở tủ bát ra để làm cơm, thấy một bát dầu đầy còn không có để ý, dù sao trong nhà hiện tại kinh doanh điểm tâm ngọt không tránh khỏi phải dùng dầu, khi làm đồ ăn cũng không dám thả nhiều.
"Đại tẩu, ngươi cho nhiều dầu chút, mẹ cùng a phụ hiện tại thích đồ ăn cho nhiều dầu mỡ, cho ít dầu tí mẹ lại mắng." Hùng ngũ nương tử hỗ trợ trong nhà bếp vội vã nhắc nhở Hùng đại tẩu.
"Ồ." Hùng đại tẩu lộp bộp đáp ứng.
Thời điểm nhìn Hùng ngũ nương tử cho một muỗng dầu vào nồi, nàng choáng váng rồi, này sẽ không bị mẹ mắng là bại gia sao, trong lòng nàng run sợ, thậm chí còn cho rằng Hùng ngũ nương tử để bụng chuyện trước đây nàng ức hiếp mình, cố ý trả thù nàng. Kết quả, khi bưng đồ ăn lên bàn, thấy người một nhà như tập mãi thành thói quen, không có biểu hiện gì kỳ lạ, Hùng đại tẩu mới biết, nàng mới không ở nhà có hơn một tháng, kinh tế trong nhà đã trời đất xoay vần.
Trước đây một giọt nước mọi người đều phải để ý, hiện tại ăn dầu ăn so với nhà mẹ đẻ nàng được coi là giàu có ở trong thôn còn không dám tưởng tượng đến. Sau đó không đến mấy ngày, Hùng đại tẩu liền được ăn thịt, cũng không phải là khối thịt nhỏ như bên nhà mẹ đẻ, mà là một khối thịt lớn, mỗi người đều có phần, bản thân nàng được phân bốn năm miếng, nam nhân trong nhà còn được nhiều hơn.
Khi trước trong nhà không ăn nổi thịt, Hùng Thiết luôn mong muốn có một ngày có thể để cho nương tử có thể ăn từng ngụm từng ngụm thịt, lần này rốt cuộc có cơ hội, lần này rốt cuộc có cơ hội, đem toàn bộ thịt được phân đến trong bát mình gắp sang bát Hùng đại tẩu.
"Cho ngươi ăn."
Hùng đại tẩu ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt hiền hậu của Hùng Thiết, mặc dù không khôn khéo tính kế, thế nhưng toàn bộ tâm ý đều là nàng.
"Nương tử, cho ngươi ăn, mấy ngày trước ta vừa mới được ăn xong. Ngươi ở nhà mẹ đẻ cũng không được ăn khối thịt lớn như này, nhanh ăn đi."
"Khụ khụ." Hùng mẫu ho khan hai tiếng. Truyện Đam Mỹ
Hùng đại tẩu sợ hãi liền đem toàn bộ thịt đều gắp lại cho Hùng Thiết, nói:"Ta đủ ăn, ngày mai ngươi còn phải lên trấn bán điểm tâm, ngươi ăn nhiều chút, cho có lực."
Có Hùng mẫu ở đây, Hùng Thiết không dám quá phận, chỉ là thừa dịp Hùng mẫu không có chú ý, gắp hai miếng thit tương đối lớn bên trong chén sang chén Hùng đại tẩu. Hùng đại tẩu ăn thịt trong miệng, nước mắt thiếu chút nữa chảy ra. Lúc trước nàng làm sao lại bị quỷ mê hoặc tâm hồn, cảm thấy hán tử như vậy là vô năng, trong lòng hắn tất cả đều là nàng a.
Tứ đó, bị nhật tử được cải thiện của Hùng gia gây chấn động, Hùng đại tẩu theo bản năng bắt đầu lấy lòng Hùng Thiết, cũng không còn thấy nam nhân vô dụng, trái lại cảm thấy ánh mắt của mình quá tốt, lang quân nàng có tài nhưng thành đạt muộn.
"Nhị đệ phu, để ta tới cán vỏ bánh đi, ta đã nhìn qua, có thể làm, việc này phải dùng lực sẽ mệt."
Đường Thọ vừa muốn đáp ứng, liền nghe Hùng mẫu trầm mặt:"Ngươi muốn làm gì? Lại muốn học trộm?"
"Không, ta không có." Hùng đại tẩu ủy khuất trả lời.
"Mẹ, có thể để cho đại tẩu thử xem, vả lại ta cán lâu, cánh tay quả thực có chút mỏi, lại còn làm nữa sẽ tàn phế mất."
Không có việc gì làm, Hùng Tráng Sơn sẽ điêu khắc hộp đựng nha hương, tay nghề của y rất tốt, Đường Thọ cũng chiều theo ý y, Hùng Tráng Sơn nghĩ tự mình làm có thể tiết kiệm một văn cũng là lời được một văn. Y lúc này đang làm tay cầm của bàn chải đánh răng, nghe vậy lập tức thả xuống, đứng dậy đi đến phía sau Đường Thọ.
"Là cánh tay này đau có phải không, ta xoa bóp cho ngươi." Hùng Tráng Sơn vì một việc nào đó, luôn giúp Đường Thọ xoa bóp eo, đã hoàn toàn nắm giữ được lực đạo cậu có thể chịu đựng.
Đường Thọ cũng không khách khí, chỉ huy Hùng Tráng Sơn:"Bên cạnh một chút, đúng, chính là chỗ này, rất mỏi."
Nếu đổi lại là Hùng đại tẩu dám sai bảo chồng mình trước mặt Hùng mẫu như vậy, đảm bảo bà sẽ rất giận dữ, nhưng hiện tại chỉ có thể làm như không thấy, cúi đầu, chỉ lo làm vằn thắn, trong lòng tự nhủ với chính mình, bản thân đang bị mù, không nhìn thấy gì hết.
Hùng đại tẩu hâm mộ mà nhìn Đường Thọ, yên lặng cầm chày cán bột mà cán vỏ bánh.
"Không tồi, Hùng đại tẩu, cái đầu tiên mà ngươi đã cán được như vậy, rất tốt." Đường Thọ một bên hưởng thụ Hùng Tráng Sơn xoa bóp, một bên khen ngợi.
Tâm tình buồn bực của Hùng đại tẩu tiêu tán đi không ít, càng ra sức cán vỏ bánh.
Chờ khi bao xong một ngàn cái sủi cảo, mấy người Hùng gia mệt tới suýt ngất, Đường Thọ đưa bạc, Hùng mẫu nói sao cũng không chịu nhận, cuối cùng liền cầm năm mươi cái sủi cảo mang đi. Này không chỉ có Hùng mẫu cao hứng, Hùng đại tẩu cùng ngũ muội đều cao hứng đến hỏng rồi, thời điểm bao bánh, các nàng đều nhìn mà thèm.
Đường Thọ ấn số lượng tính tiền sủi cảo, một cái hai văn, một ngàn cái sủi cảo chia đều cho các tiểu lang quân cùng tiểu nương tử, kiếm cho cậu hơn sáu mươi lượng, cũng không uổng công Đường Thọ chịu mệt nhọc.
Lúc gần đi, Kim Cẩn Trình chậm lại tốc độ đi ở cuối cùng, xác định những người khác không nghe thấy, hắn đối với Đường Thọ nhỏ giọng nói:"Hai ngày nữa, người hầu nhà ta sẽ tới lấy chuyến hàng cuối cùng trước năm mới, ngươi nhất định phải chuẩn bị nhiều chút, chỉ ba, năm trăm hộp nha hương ta sợ không đủ cung cấp."
Tết vốn chính là thời điểm tốt để bán hàng hóa, những đồ vật ngày thường bán có chút chậm đều cũng sẽ nhanh chóng hết hàng, huống chi là nha hương đang rất được hoan nghênh.
"Trong đây là một trăm lượng bạc ròng, coi như là tiền đặt cọc của ta, ngươi nhất định phải chuẩn bị hàng nhiều chút cho ta."
Đường Thọ biết Kim Cẩn Trình đây là nhìn thấy cậu mua đất, sợ trong tay không có bạc mua hương liệu quý về làm nha hương.
"Ngươi yên tâm đi, ta chuẩn bị đủ cho ngươi." Cậu cũng không khách khí, trực tiếp cầm lấy tiền đặt cọc, Kim Cẩn Trình lúc này mới yên tâm đánh ngựa rời đi.
Đồng thời, người trên trấn Ngọc Lâm cũng biết đến nha hương cùng đế giày bông, sôi nổi dũng mãnh tiến đến Hùng gia mua sắm.
"Hùng phu lang, cái này ngươi có thể hay không bán giá tiện nghi chút?"
"Hùng phu lang, đế giày giày da nhà ngươi như thế nào đã không còn, ngày hôm qua Trương Tiểu Tam còn mua đâu, nay như thế nào đã không còn? Khi nào thì có hàng, ta còn phải lấy về cửa hàng bán a!"
"Hùng phu lang.... "
"Hùng phu lang.... "
Hùng gia cũng nghênh đón cơn gió lốc buôn bán hàng hóa, mỗi ngày bận đến chân không chạm đất.
Dê, heo trong nhà rốt cuộc cũng bị giết, lục tục có người ở trấn Ngọc Lâm tới đây mua thịt, thịt dê bán chạy nhất, mọi người tranh nhau cướp đoạt, thịt lợn thì kém hơn chút, nhưng cũng không ế.
"Nhị lang, lưu lại thịt nhà ta dùng chưa?"
"Đã cất tốt."
"Lưu lại một đầu heo, giết bán cho người trong thôn đi, ta bán trong cửa hàng giá như thê nào, liền bán cho thôn dân cái giá như thế nào." Đường Thọ nói:"Trước đây chúng ta gặp nạn, không ít thôn dân tới muốn hỗ trợ, cuối cùng tuy không giúp đỡ được, nhưng đây đều là tâm ý."
"Được."
Thịt lợn trong cửa hàng bán ba mươi lăm văn một cân, nhưng bây giờ đã lên giá, cần ba mươi tám văn, Hùng Tráng Sơn bán cho thôn dân giá hai mươi lăm văn, chênh lệch nhau những mười văn. Đây cũng là chuyện không có cách nào giải quyết, dù sao những người bán hàng thịt cũng phải kiếm tiền, cái giá này đã tương đối thực tế, cũng chỉ có Hùng Tráng Sơn mới có thể ra giá này, người khác không thể được.