Edit: Mun
_________
Chương này mình edit tặng bạn "Cobemedam" nhân dịp sinh nhật của cô ấy.
Chúc bạn sinh nhật vui vẻ, hạnh phúc bên gia đình. Chúc bạn có nhiều sức khỏe để thực hiện được mọi ước mơ mà bạn đã đề ra.... Happy Birthday 🎂🎂🎂
______
Người nọ nhìn phong cách ăn mặc của Đường Thọ cùng Hùng Tráng Sơn, thấy trên người hai người tuy không phải là lăng la tơ lụa, nhưng cũng là vải bố loại tốt nhất, lại tựa hồ như là khách quen của cửa hàng hương liệu, liền suy đoán thân phận hai người hẳn là một hộ phú quý, chắc cũng không thèm nhòm ngó gì đến chút vật liệu này của hắn, hơi suy tư một chút liền đưa cái túi màu trắng trong tay qua.
Đường Thọ gấp không chờ nổi mở miệng túi ra, thấy đồ trong túi đúng là "thì là".
Đường Thọ chỉ nhìn mắt Hùng Tráng Sơn, Hùng Tráng Sơn liền biết đây là đồ vật mà phu lang nhà hắn muốn.
Nhưng mà chỉ thấy Đường Thọ thế nhưng đóng lắp túi lại, đầy mặt thất vọng nói:"Ta còn tưởng rằng đây là "thì là", nguyên lai lại là khô trà a." Nói thật, khô trà là cái gì, Đường Thọ căn bản là không biết, chỉ thấy nam nhân trước mặt kêu nó như vậy thì kêu theo thôi.
Nam nhân ngốc lăng, sau đó nói:"Ta không phải đã nói cái này không phải là cái gì "thì là", mà là khô trà sao."
"Khi nãy ở cửa hàng hương liệu vội vàng nhìn thoáng qua, ta thấy nó lớn lên giống như "thì là" trong tưởng tượng, còn tưởng rằng là ngươi đem khô trà trộn lẫn với "thì là" đâu." Đường Thọ đem cái túi màu trắng trả lại cho nam nhân:"Nhưng thật ra thứ này cũng rất thơm, chẳng những lớn lên giống thì là, hương vị còn tương tự nhau, hẳn là có thể thay thế đi."
Nam nhân kia tiếp nhận túi, nhìn sắc mặt thất vọng của Đường Thọ, tâm đột nhiên trầm xuống:"Khô trà là một thứ tốt, nơi sản xuất ra nó rất xa, là được những người phiên bang đưa tới Tây Vực, lại từ Tây Vực theo đội buôn tới nơi này của chúng ta, là hương liệu thập phần quý hiếm, không phải ai cũng dễ dàng lấy đến tay."
"Nga." Đường Thọ không hứng thú lắm đáp lời, sau đó tiếp tục nói:"Loại hương liệu này đích xác trước đây ta từng thấy qua, có thể thấy được xác thật là một vật hi hữu."
Trên khuôn mặt nam nhân kia vừa mới xuất hiện một tia vui sướng, lại nghe thấy Đường Thọ nói tiếp:"Nhưng cũng chính vì nó là đồ ngoại lai tiến vào, mọi người đều không biết nó có thể được dùng làm gì? Nếu nói nó có thể dùng làm hương liệu thì cũng chưa biết nó có thể dùng như thế nào, mà hương liệu cũng không thể dùng thì còn có cái giá trị gì?"
Nam nhân nghe mà không thể phản bác được lời nào, hương liệu mà không thể dùng thì sao còn được gọi là hương liệu.
Nam nhân vẫn cố gắng giãy giụa nói:"Nhưng nó thật hi hữu a, ngươi không bằng chờ đội thương nhân Tây Vực bên kia tới rồi hỏi một chút thứ này dùng như thế nào, đến lúc đó hương ngươi làm là độc nhất vô nhị, thập phần trân quý. "
Đường Thọ lộ ra một biểu tình "ngươi cho ta là đồ ngốc sao" mà nhìn nam nhân:"Người Tây Vực chỉ là người ngoại vực, cũng không phải hài tử ngốc, đổi lại là ngươi, ngươi sẽ đem tay nghề kiếm cơm của mình tùy tiện truyền ra ngoài sao. Đến lúc đó mọi người ta làm một chút, ngươi làm một ít, vậy họ có thể bán cho ai. Ta nói ngươi a, bản thân không biết đây là hương liệu gì, có thể chế thành cái gì, ngươi thế nhưng cũng dám nhập."
"Cùng với mạo hiểm dùng nhiều tiền mua thứ khô trà có khả năng không dùng được, còn không bằng chờ có người nghiên cứu ra khô trà này dùng như thế nào rồi hãy nhập, nếu không một thứ như vậy không ai biết dùng để làm gì, làm sao sẽ có người bỏ ra một bút bạc để mua nó."
Biểu tình trên mặt nam nhân bắt đầu trở nên tuyệt vọng.
Thấy thành quả đốt lửa không sai biệt lắm, Đường Thọ nháy mắt với Hùng Tráng Sơn, Hùng Tráng Sơn liền ngầm hiểu nói:"Phu lang, hương vị này ta có chút thích, thứ này cũng những hương liệu trước đó có chút không giống, cũng không phải không thể mua một chút."
Nam nhân kia như bắt được một cọng rơm cứu mạng, lập tức lên tinh thần đề cử nói:"Vị phu lang này, lang quân nhà ngươi thích như vậy, không bằng liền mua một chút đi."
Đường Thọ làm ra bộ dáng khó xử, thỉnh thoảng trách cứ Hùng Tráng Sơn đôi câu, cuối cùng mới không cam tâm nói:"Được rồi, nếu ngươi muốn, trong nhà cũng không thiếu chút bạc này, liền mua cho ngươi một ít đi. Ngươi xem giá cả bán thế nào?"
Nam nhân kia trên dưới đánh giá hai người một phen:"50 văn một gói." (mình nghĩ gói này giống như mấy gói thuốc bắc mà ngta chia thành từng thang ấy các bạn nha.)
Hương liệu vốn chính là một đồ vật xa xỉ, đồ vật quý giá cũng có thể lên đến trăm lượng, ngàn lượng, tiện nghi như ba, năm, mười văn cũng có không ít. So với các hương liệu làm Nha Hương thì cái giá 50 văn này quả thật cũng được gọi là tiện nghi.
Nếu lúc trước lúc đứng ở cửa hàng hương liệu vô tình nghe được nam nhân báo giá, có khả năng Đường Thọ liền vui vẻ mà trả tiền, hiện tại lại tăng lên gấp năm lần. Đây cũng là lý do ngay từ đầu khi Đường Thọ nhận ra đây là thì là cũng không dám biểu hiện ra rằng mình rất muốn có nó, sợ người này đem ra làm cái cớ để áp chế, phun ra công phu sư tử ngoạm liền hỏng. Quả nhiên tâm phòng người không thể không có huống hồ những người làm ăn buôn bán đều như vậy, cái gọi là "vô gian không thương"* những thứ đó có giá trị không xứng đáng với giá trị thật sự của nó, nhưng bởi vì sự yêu thích của những người cần nó, giá cả liền tăng lên rất nhiều.
*không gian không phải là thương nhân.
Đường Thọ cau mày không vui nói:"Ta vừa mới nghe rõ ràng ngươi cấp cho chưởng quầy kia có 12 văn, như thế nào đến lượt ta liền thành 50 văn, giá cả tăng lên cao như vậy. Cái giá này, các hương liệu ta mua còn không mắc như vậy."
Nam nhân kia có chút hoảng loạn:"Cái kia, hắn, hắn khi nãy lấy không nhiều, chỗ còn lại này của ta có trọng lượng không ít.*
*chỗ này ta Chém, Chém, chém... Chuyện quan trọng nói 3 lần. Vui lòng không thắc mắc hay phàn nàn. Còn muốn đọc đúng thì xin mời qua QT.
Đường Thọ nhếch mi:"Nga, dù sao Nhị lang nhà ta chính là thấy dễ ngửi, nghĩ muốn mua chút về chơi chơi, cũng không cần mua nhiều, chúng ta vẫn là đi tìm chưởng quầy mua đi."
Nam nhân như thế nào chịu, trên trấn này chỉ có một cửa hàng hương liệu, thứ đồ này của hắn chỉ có thể bán cho cửa hàng hương liệu này, nếu cửa hàng lại không còn muốn mua, liền tương đương với thứ này của nam nhân đã không bán được rồi, hiện tại thật vất vả có người coi tiền như rác, có thể nào để cho bọn họ rời đi.
Nam nhân vội nói:"Ai, ai, các ngươi đừng vội đi, mười văn tiền ta bán cho các ngươi."
Đường Thọ lại không nghe:"Ta là khách quen của cửa hàng hương liệu, thứ này ngươi đã không muốn bán, ta quay lại nói với hán một câu, dù còn ít hay nhiều chắc chắn hắn cũng sẽ đưa cho chúng ta, vậy ta còn cần của ngươi làm gì." Nói xong làm bộ muốn đi.
Nam nhân kia hoàn toàn luống cuống vội nói:"Tám văn, tám văn một phần, thật sự không thể tiện nghi hơn nữa. Bất quá, ngươi phải mua từ một cân trở nên ta mới có thể bán cho ngươi cái giá này."
Đường Thọ nhìn nhìn cái túi của hắn gật gật đầu:"Có thể, vậy trước cho ta hai cân chơi chơi đi. Đừng nhìn Nhị lang nhà ta tướng mạo khi lớn lên có chút hung ác, kỳ thật rất thích chế hương. "
Chế hương tuy là một loại tay nghề, nhưng cũng có những tiểu lang quân của gia đình giàu có sẽ tự điều hương ở chính nhà mình.
Nam nhân kia dùng hai mắt cố gắng xoi xét Hùng Tráng Sơn, thật tình không tìm ra điểm nào giống với tiểu lang quân văn nhã sẽ điều chế hương liệu.
Nhưng gã cũng không hoàn toàn miệt mài theo đuổi, có thể bán ra thứ đồ vật này mới là mục đích của gã, bèn nói:"Hai ngươi cùng ta đi qua bên này, trong túi này của ta chỉ có một ít, phần còn lại ta để ở nhà."
Nam nhân này tuy nhà ở trên trấn trên, nhưng lại có một gian phòng nhỏ ở một nơi tương đối hỗn độn này, giương mắt lên nhìn, chỗ nào cũng là thảo dược, so với ở dưới thôn bọn họ cũng không khác nhau là bao.
Đi theo gã tới trước một hàng rào, đẩy cửa đi vào chính là một mảnh đất nhỏ, bên dưới đều là "thì là" xanh tốt đến cẳng chân.
Người nọ hô gọi nương tử của mình, hai người cúi người bắt đầu nhổ lên, Đường Thọ cùng Hùng Tráng Sơn ngồi trong chỗ dâm mát nhìn hai người bọn họ vội vàng, thi thoảng dùng tay phảy phảy tạo chút gió.
Đường Thọ bỗng nhiên nói:"Nơi này của ngươi cũng không ít Thì Là, ta thấy nếu bán hết cũng là mười mấy cân đi."
Nam nhân kia đứng thẳng dậy, lau lau mồ hôi trên trán:"Tuy rằng cây này sản lượng thấp, nhưng ta gieo trồng cũng khá nhiều, thu hoạch hết cũng tầm mười năm, mười sáu cân."
"Mười năm cân cũng chỉ là nhiều thêm chút bạc, không đáng bao nhiêu tiền, chi bằng ta lấy hết, vừa khéo mang về cho Nhị lang nhà ta tận hứng điều chế."
Nam nhân ngốc lăng, cứ cảm thấy hai người này có chút kì quái, mặc dù họ đến đây vì cái cây được gọi là Thì Là này, nhưng thái độ lại quá mức tùy ý. Chỉ nói tới vừa này thôi, nếu không phải là do gã mang người kéo về đây, có lẽ hai người cứ thật sự như vậy mà bỏ về rồi. Nhì lại thái độ bây giờ, gã thật sự không đoán được ý tứ của hai người như thế nào.
Nam nhân nghĩ đến xuất thần, nương tử gã lại hung hăng nhéo một cái thật mạnh trên eo gã, nhỏ giọng mắng:"Ngươi còn đang suy nghĩ cái gì đó, có người mua còn không mau đồng ý, mấy cái cây này ngươi đã bán trong một thời gian dài, cũng không có người mua, hiện tại đã có người mua, còn không bán cho nhanh. Chỉ vì mấy cây này, mà trong vườn nhà ta năm nay chưa trồng được ít rau dưa nào, nếu không đem chúng bán đi để lấy tiền mua ít rau, nhà ta đều phải uống gió Tây Bắc mà sống."
Nam nhân quay đầu nhìn về phía Đường Thọ, liền thấy Đường Thọ đang nói gì đó với Hùng Tráng Sơn, tựa như đang nói câu muốn mua toàn bộ khi nãy chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi.
Suy sét đến hoàn cảnh kinh tế trong nhà, nhiều thêm hai lạng bạc có thể giải quyết được rất nhiều vấn đề, ít nhất cũng có thể mua được lương thực ăn trong vòng vài tháng.
Nam nhân suy tư một lúc, cắn răng nói:"Vị này là phu lang của ngươi, nếu như hắn (ĐT) thật sự muốn mua toàn bộ, ta có thể để cho ngươi giá hai văn một cân."
Tựa như chút bạc này không quá để ý, Đường Thọ tùy ý phất phất tay:"Cũng được, vậy cứ quyết định vậy đi, coi như ta mua về cho Nhị Lang nhà ta tùy tiện chơi đi."
Nam nhân sửng sốt, nghĩ thầm, có lẽ đây chính là thú vui của người có tiền đi. Đem số Thì Là trong đất thu hoạch hết, sau đó đem cân lên, mười năm cân tám lượng, tổng cộng là một ngàn hai mươi tám văn.
(Cái chỗ đơn vị tiền tệ này Mun chém thôi, vì ở bản wiki Mun đọc chả hiểu gì luôn. Còn mọi người muốn chính xác hơn thì qa bản gốc tìm đọc nhé)
Đường Thọ sảng khoái trả tiền, nhưng trên mặt lại không bày ra vẻ mặt vui vẻ giống như đã lấy được món đồ yêu thích, khiến người ta nghĩ đến, chính là quá nhàm chán muốn nhanh chóng xong chuyện.
Chờ đến khi hai người rời đi, Đường Thọ lập tức nở nụ cười:"Nhị lang, Thì Là này chính là một thứ tốt, có nó có thể nấu ra rất nhiều đồ ăn ngon."
Nhìn bộ dáng mặt mày hớn hở của phu lang nhà mình, Hùng Tráng Sơn cảm thấy không có món ăn ngon nào có thể sánh bằng, cầm lòng không được mà vươn tay nắm lấy tay phu lang, nhìn phu lang dưới ánh Mặt Trời mí mắt cong cong, trong lúc nhất thời khiến hắn không thể rời mắt ra khỏi người cậu được. Mọi người qua đường đối với hành động của bọn họ đều trộm chỉ chỉ trỏ trỏ, nhưng hai người trong cuộc đều không thèm để ý.
Trở lại của hàng dược liệu, chưởng quầy đã sớm đem những thứ mà họ cần mua đóng gói xong, thấy bọn họ tiến vào liền nhanh chóng đi ra đón tiếp.
Đường Thọ trả tiền, Hùng Tráng Sơn tự giác cầm mấy bao dược liệu xách lên.
"Đúng rồi, nơi này của ngươi có xạ hương huân quần áo?" (chắc kiểu như túi thơm bên mình ấy nhỉ?)
Chưởng quầy nói:"Có, ngươi muốn nhiều hay ít?"
"Cho ta liều lượng của vài ngày đi, ngươi xem rồi gói lại cho ta." Lại quay sang nói với Hùng Tráng Sơn:"Nhị lang, chúng ta mua thêm ít hương liệu đi, những lang quân nhà có tiền đều mua chúng để huân quần áo, nhà chúng ta luôn phải giao tiếp với nhiều người, để tránh bị xem nhẹ, huân quần áo cũng khá tốt."
"Muốn mua xạ hương?"
Đường Thọ lắc đầu, nhón mũi chân ghé sát vào tai Hùng Tráng Sơn nói:"Không cần xạ hương, xạ hương không tốt, nghe nói dùng nhiều không tốt cho dựng dục."
Hùng Tráng Sơn nghiêm túc gật đầu, nhìn về phía Đường Thọ nói:"Vậy thì không được."
Chưởng quầy nhìn hai ngươi nói nhỏ với nhau liền biết hai người chắc đang nhắc đến xạ hương, liền nói:"Nếu không mua chút đàn hương đi, đàn hương có thể an thần tĩnh tâm, lại là từ bên ngoài truyền vào, mùi hương độc đáo,, song nhi hay lang quân đều có thể dùng được, có thể dùng để huân y phục, huân phòng ngủ."
"Ngươi lấy một khối cho phu quân nhà ta nhìn thử được không?"
Chưởng quầy đang định đi lấy thì thấy Hùng Tráng Sơn nói:"Chỉ cần phu lang thích là được, ta không sao cả, loại đồ vật này đối với ta không quá quan trọng."