Tần Lam Gia bất đắc dĩ nhìn bộ dáng qua loa cho xong chuyện của y, muốn khuyên y cũng không biết nói từ đâu, nhưng mỗi lần hắn vào phòng ngủ của Đồ Quang, ánh mắt của Đàm Lăng Việt lại giống như ăn phải ruồi làm cho hắn không dám đến gần y.
Mặc dù Đàm Lăng Việt vẫn như cũ xem mình là bằng hữu, nhưng khi y biết tính hướng của mình cảm giác có lẽ sẽ không thoải mái. Tần Lam Gia không muốn tự rước lấy nhục, liền hết sức giữ vững lễ phép khoảng cách.
Cho đến mấy ngày sau vẻ mặt Đàm Lăng Việt không thể nhịn được nữa kéo hắn, không cho hắn vào phòng Đồ Quang ngủ nữa.
Đàm Lăng Việt đẩy Tần Lam Gia về trước cửa phòng mình, ác thanh ác khí nói: “Cậu trở về trong phòng ngủ của cậu, tớ đi ngủ ổ chó của tên kia, như vậy được chưa!”
Tần Lam Gia nhìn y hầm hừ đi về phía phòng Đồ Quang, lại nặng nề đóng sầm cửa, hoàn toàn không biết y sinh khí chuyện gì.
Tần Lam Gia nghĩ vạn nhất Đồ Quang trở về thì nên làm cái gì bây giờ, nghĩ không ra, nhưng trực giác cảm thấy rằng hai người gặp nhau chắc chắn sẽ không tâm bình khí hòa. Tần Lam Gia vừa nghĩ tới tình cảnh như vậy đầu liền nhức vô cùng.
Chính là Đàm Lăng Việt ở hơn nửa tháng rồi, Đồ Quang một chút tin tức cũng không có, Tần Lam Gia lại không tránh khỏi lo lắng.
Tại sao bất kể là Đàm Lăng Việt hay là Đồ Quang đều sống tiêu sái như vậy, hết lần này tới lần khác mình giống như trời sinh một kiếp vất vả?
Hôm nay liên hoan lớp, sắp đến tốt nghiệp trong suy nghĩ của mỗi người vẫn biết sẽ đường ai nấy đi, vì vậy mấy ủy viên của lớp liền cố ý tốn một số tiền lớn đặt chỗ tại một nhà hàng hạng sang khá xa hoa trong thành phố.
Tần Lam Gia cùng mấy đồng học thuê xe đến nơi này, mọi người vừa vào nhìn cửa chính bằng pha lê xoay tròn cách mình mấy mét, trước mắt có thể nói là trang hoàng cực kỳ xa hoa lộng lẫy, không hẹn mà cùng nhau thở dài một hơi.
Có thể quang minh chính đại biểu hiện mình không biết gì và ngạc nhiên cũng không có ai cười nhạo họ, đại khái cũng chỉ có sinh viên mới có đặc quyền như vậy. Mấy nữ sinh thật giống như là bắt được một đặc quyền tiêu xài thoải mái một lần, vẻ mặt tò mò đi xung quanh sờ xem một chút.
Tần Lam Gia vừa đi theo người phục vụ sang phòng bên xem phong cảnh mà nghĩ, nơi này cao cấp như vậy không biết một bữa cơm phải tốn bao nhiêu tiền, chỉ quỹ lớp thôi khẳng định không đủ, còn lại phải bù vào… đã lâu không cần dùng tiền của gia đình, Tần Lam Gia vừa nghĩ tới chút phí dụng này đã cảm thấy xót dạ.
“A, mau nhìn bên kia, những người đó thật cao thật đẹp trai a, bọn họ đang làm gì nha. ” Mấy nữ sinh đi ở phía trước mấy đột nhiên nhỏ giọng bàn tán.
Tần Lam Gia theo bản năng hướng nơi các nàng chỉ nhìn lại, thấy một nhóm nam nhân mang giày tây từ trên cầu thang đi xuống, không khí quanh thân không phải là người bình thường có thể có, dù đứng xa xa cũng có thể làm cho người ta cảm thấy áp bách.
Người thành phố S có tiền a… thật sự là người của thế giới khác. Tần Lam Gia một bên nhìn một bên không chút để ý mà nghĩ, đang muốn dời tầm mắt đi chỗ khác, một thanh âm quen thuộc lại lọt vào trong tai.
“Nếu khoản làm ăn này mà thành, Hàn tổng lại giải quyết được một họa lớn trong lòng, huynh đệ cậu lại được thăng chức…”
Tần Lam Gia kinh ngạc nhìn kỹ lại, đi ở giữa mấy người vừa nói vừa cười kia chính là người đã lâu không có tin tức Đồ Quang. Chẳng qua là bộ dáng của y nhìn qua có chút xa lạ, bình thường tóc tai tán loạn tùy ý nay được chảy cẩn thận tỉ mỉ, trên sống mũi đeo một kính mắt gọng vàng làm cho y nháy mắt trở nên thành thục rất nhiều. Quả thực giống như biến thành một người khác, nên Tần Lam Gia mới vừa rồi căn bản không nhận ra.
Y không phải làm cảnh sát sao, sao lại mặc thành bộ dáng này cùng những người kia ở chung một chỗ? Tần Lam Gia đáy lòng nghi ngờ, mắt thấy nhóm người kia sắp đi khỏi cửa chính, lo lắng y đi lần này lại không liên lạc được, Tần Lam Gia trong lòng quýnh lên, xúc động kêu: “Đồ Quang!”
Tiếng nói của Tần Lam Gia vừa dứt liền cực kỳ hối hận vì sự lỗ mãng của mình, mọi người xung quanh trong nháy mắt toàn bộ yên tĩnh, tất cả ánh mắt đều tập trung ở trên người hắn.
Đồ Quang cũng xoay người lại nhìn hắn. Xung quanh y có mấy người nhìn Tần Lam Gia một chút, cau mày hỏi: “Quang ca, cậu không phải nói một mình mới từ ngoại thành đến thành phố S sao, tiểu tử này cậu biết?”
Tần Lam Gia mặc dù không biết Đồ Quang đang làm gì, chẳng qua là những người đó tạo không khí hết sức căng thẳng làm cho trực giác của hắn biết rằng mình đã gây phiền toái cho Đồ Quang.
Chưa kịp nghĩ sẽ đối phó để cho qua chuyện này thế nào, lớp trưởng của lớp lại đi ra, đứng ở trước nói: “Chúng tôi là sinh viên trường J, tôi là lớp trưởng bọn họ, các người có chuyện gì không? Có thể nói cùng tôi.”
Tần Lam Gia nhìn Đồ Quang phát ra vẻ mặt nghiêm túc, chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh cũng muốn chảy xuống.
Sẽ không thật sự phá hư chuyện Đồ Quang đi…
Bên cạnh Đồ Quang có một số người đã bắt đầu dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn, thậm chí có những người không hề cố kỵ cười lên, nhìn bộ dáng có chút hả hê không thèm che dấu.
“Quang ca, cậu nói dối Hàn tổng a? Thật khó lường.”
Đồ Quang không để ý đến khiêu khích của người nọ, mặt không thay đổi hướng Tần Lam Gia nói: “Tôi chỉ là chơi đùa với cậu một chút mà thôi, để cậu tưởng thật là tôi không tốt. Cậu không cần quấn lấy tôi.”
“Cái gì?” Tần Lam Gia nhất thời ngây ngẩn cả người, không cách nào hiểu ý tứ trong câu nói của Đồ Quang.
Một người đàn ông miệng ngậm điếu thuốc, trên người một thân tây trang vẫn không lấn át được khí tức côn đồ, một tay quàng qua bả vai Đồ Quang, tự tiếu phi tiếu nói: “Tiểu tử ngươi được, vừa tới thành phố S mấy ngày liền chơi bời tiểu nam sinh thuần khiết rồi, chúng tôi làm sao biết cậu thích kiểu này a.”
Tần Lam Gia lúc này mới đột nhiên hiểu được, như bị sét đánh, thân thể trong nháy mắt tê dại, nói không ra lời, bất động cước bộ, ngay cả đầu gối cũng không nhịn được run rẩy.
Mấy người bạn học cùng lớp cũng lờ mờ đoán được, quăng tới ánh mắt khác thường, nhỏ giọng xì xào ở phía sau, Tần Lam Gia không cần quay đầu lại cũng biết bọn họ đang dùng dạng ánh mắt gì nhìn mình.
Đồ Quang yên lặng nhìn hắn, khẽ nhăn mi tâm không biết có phải lo lắng hay không, Tần Lam Gia không phân biệt được, chỉ là lỗ tai lại có thể rõ ràng nghe được y dùng thanh âm không kiên nhẫn nói với người chung quanh: “Tùy tiện chơi đùa một chút thôi, hắn không có quan hệ với tôi, mẹ các người nhiều chuyện. Ai muốn mật báo với Hàn tổng thì mật báo đi, bản thân tôi cũng muốn xem xem nếu chỉ vì … loại chuyện này liền đuổi việc tôi.”
Mấy người kia vốn chỉ muốn lên tiếng châm chọc có chút ngượng ngùng cười cười, đoàn người xoay người rời đi, Đồ Quang cũng không có hướng hắn nói nhiều hơn một câu.
“Nói giỡn thôi, này coi là cái gì a, người nào mà đi mật báo mấy chuyện thật là cả thể diện vứt con mẹ nó rồi. Sau này cũng không cần lăn lộn, ngây thơ như vậy thì trở về mẫu giáo mà đọc sách đi. ” Không biết là ai còn đang lớn tiếng bàn tán, đám người kia phát ra một trận cười vang.
“Bất quá Quang ca cậu thiệt là, tiểu nam sinh kia rất được nha, sao cậu nhẫn tâm đối với người ta như vậy, nhìn xem đều đem người ta chọc khóc, tôi nhìn cũng muốn thương hương tiếc ngọc.”
Rõ ràng đám người kia đã đi xa lại vẫn có thể rõ ràng nghe được những thứ ngôn ngữ tựa như con sao sắc bén kia, Tần Lam Gia siết chặt tay thành nắm đắm, cả người run rẩy, dùng hết cả khí lực mới có thể ngăn cản mình xông qua đánh người.
Cho đến khi đám người kia ra khỏi cửa chính, thời gian dường như dừng lại, tất cả mọi người vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Tần Lam Gia không biết mình như thế nào rời khỏi nơi đó, lúc phục hồi tinh thần lại đã đứng ở trước cửa nhà. Trên người vẫn còn phảng phất cảm giác được những ánh mắt khác thường kia, còn có thể nghe được những lời bàn tán xì xào đó. Những thứ đáng ghét kia cứ như hình với bóng ám theo hắn, không cách nào thoát khỏi.
Mở cửa Đàm Lăng Việt vẻ mặt sợ hết hồn, đỡ Tần Lam Gia đang lảo đảo muốn ngã, lo lắng gọi: “Gia Gia, cậu làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái? Tớ dẫn cậu đi bệnh viện.”
“Tớ không sao.” Tần Lam Gia vô lực thấp giọng nói, vào trong phòng, vẫn không quên đóng cửa lại.
Tần Lam Gia ngồi ở trên ghế sô pha ngẩn người, một câu cũng không muốn nói. Thân thể trong nháy mắt trở nên vô cùng mỏi mệt, ngay cả tức giận hay lo lắng, hay tâm tình gì khác cũng không có. Chỉ giữ vững thanh tĩnh thôi cũng đã mệt chết rồi, hoàn toàn không có khí lực làm bất kỳ chuyện dư thừa nào.
Đàm Lăng Việt nhìn ra hắn có cái gì không đúng, lại gần ngồi ở bên cạnh hắn nhẹ nhàng nói nhỏ gì đó. Tần Lam Gia nghe vào tai, lại không hiểu y đang nói gì.
Không biết qua bao lâu, Tần Lam Gia mới ngẩng đầu nhìn Đàm Lăng Việt. Đàm Lăng Việt sốt ruột, vẻ mặt ân cần nhìn Tần Lam Gia: “Gia Gia, không muốn đi bệnh viện thì thôi, ít nhất nói cho tớ biết đã xảy ra chuyện gì, cậu chỗ nào không thoải mái, có sao không? Sắc mặt cậu rất khó coi a.”
“Tớ muốn về nhà. ” Tần Lam Gia thấp giọng nói.
“Cái gì? ” Đàm Lăng Việt ngẩn người, vội vàng gật đầu nói, “Hảo hảo, nguyên lai là nhớ nhà a, tớ cùng cậu trở về.”
“Cũng không trở lạinữa.” Tần Lam Gia nói tiếp, “Tớ không đến trường nữa, tớ phải về nhà.”
Đàm Lăng Việt luống cuống tay chân nâng tay lên lau gương mặt Tần Lam Gia: “Được, không học thì không học, tớ và cậu về nhà. Đừng khóc a Gia Gia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói cho tớ biết a!”
Trên mặt chỗ được Đàm Lăng Việt chạm vào có chút lành lạnh, Tần Lam Gia lúc này mới phát hiện trên mặt mình không biết từ lúc nào đã chảy đầy nước mắt.
Đàm Lăng Việt ôm hắn, không biết làm sao vỗ vai hắn, ngây ngốc không biết nên an ủi hắn như thế nào.