Đồ Quang hai mắt đỏ vì thiếu ngủ, cười cười nói: “Anh chính là thích, anh thích chịu đựng a.”
“Vậy làm sao bây giờ, đã trễ thế này… ” Tần Lam Gia lẩm bẩm, chân mày hơi nhíu lại.
Nếu như là bằng hữu bình thường mà nói…, trễ thế này như thế nào cũng muốn ở lại. Chính là Đồ Quang có ý muốn theo đuổi hắn rõ ràng như vậy, hắn nếu đã vô tình, thì không nên làm ra cử chỉ mập mờ hoặc ám hiệu.
Hi vọng như có như không, cuối cùng rồi cũng bị quyết đoán vứt bỏ, cảm giác như vậy có bao nhiêu thống khổ, hắn so với bất kỳ ai khác đều hiểu rõ ràng.
“Gia Gia, anh đều đã như vậy, em cho anh ở lại một buổi đi. ” Đồ Quang đột nhiên mở miệng nói, trên mặt mang theo nụ cười.
“Nếu mệt mỏi như vậy cũng không cần phải ngày ngày chờ tôi tan việc a. ” Tần Lam Gia bất đắc dĩ nói.
“Anh nói anh chính là thích chiếu cố em. ” Đồ Quang không chút nào che dấu ngáp một cái, vẻ mặt mệt mỏi ngồi ở trên ghế sô pha, “Anh chỉ là muốn mượn ghế sô pha ngủ một buổi, em không cần lo lắng anh có thể thừa cơ lợi dụng.”
Tần Lam Gia khẽ thở dài một hơi, gãi gãi đầu nói: “Anh tội gì a…Anh không cần ngủ sô pha, ghế nhỏ như vậy, ngủ không thoải mái. Tôi lấy nệm xuống cho anh ngủ.”
Đồ Quang đi theo Tần Lam Gia vào phòng ngủ, nhìn Tần Lam Gia khom lưng dọn dẹp đồ trên giường, cười cười nói: “Lam Gia, anh nằm vùng mấy năm kia, mỗi một ngày đều rất đau khổ. Anh biết anh tổn thương em, lại không thể liên lạc với em, không thể hướng em giải thích. Cái loại cảm giác này, thật sự không thể tiếp thu nỗi. Cho nên anh hiện tại chỉ là muốn nhìn thấy cậu ở trước mắt vui vẻ, dù mệt mỏi cũng thấy vui vẻ.”
Tay Tần Lam Gia đang dọn dẹp đệm giường ngừng một chút, lắc đầu nói: “Không sao a, tôi đã từng nói không sao cả, tôi lúc ấy hiểu được. Anh không cần vì loại chuyện này mà cảm thấy nợ tôi điều gì.”
“Chính là anh bỏ qua thời gian của em, đã không cách nào đền bù có phải hay không. Nếu như không phải vì nhiệm vụ kia, em đã sớm quyết định rời khỏi Lăng Việt cùng anh ở cùng một chỗ, có phải hay không. ” Đồ Quang khóe miệng xé ra một tia khổ sở, “Em cái gì cũng không nói, chính là anh biết như vậy. Anh vốn là có thể có được, cứ như vậy kết thúc, anh làm sao cam tâm?”
Tần Lam Gia không biết nên trả lời như thế nào. Trải qua nhiều năm như vậy thần xui quỷ khiến, Đồ Quang đối với hắn chấp nhất như vậy cũng không nhất định toàn bộ là tình yêu, là bởi vì bỏ qua mà sinh mù quáng khát vọng, có thể ngay cả chính bản thân y cũng không phân biệt được.
Nếu như hắn giống như quán bar kia đem tình cảm giống như trò chơi, thì hắn có thể đáp ứng Đồ Quang, để cho y đạt được ước muốn, có lẽ là y sẽ từ những chuyện mù quáng chấp nhất đó mà thông suốt, không cần để hai người phải lâm vào cục diện bế tắc như bây giờ. Hắn vẫn không ngừng cự tuyệt Đồ Quang, Đồ Quang lại luôn không chịu buông tha. Mặc dù y luôn mỉm cười, chính là Tần Lam Gia biết y khẳng định cảm thấy bi thương.
Chỉ cần để Đồ Quang có được hắn, y nhất định rất nhanh sẽ phát hiện mình chẳng qua là một người nam nhân bình thường, dung mạo lại chẳng nghiêng nước nghiêng thành, cũng không có mị lực hơn người gì cả, không đáng giá để y mê luyến nhiều năm mà không cách nào tự kềm chế như vậy .
Chỉ là hắn không làm được, hắn không làm được chuyện như vậy. Mặc dù đã lớn như thế này lại giống như thiếu niên chấp nhất rằng tình yêu phải xuất phát từ tâm lẫn thân thể. Có chút buồn cười, hơn nữa cũng không có ai cần hắn trung trinh giữ vũng lễ tiết như vậy, nhưng nếu hắn nhận định cả đời tùy hứng thì, hắn không cách nào tiếp nhận được. Huống chi tình cảm Đồ Quang đối với hắn không có chút giả dối, tùy tiện đối đãi y thì chỉ là một loại khinh nhờn.
Tần Lam Gia đem nệm xuống, lại lấy chăn trải cho tốt, Đồ Quang không cách nào nhịn được sức hấp dẫn ngã xuống, đem mình thở trong tấm chăn mềm mại.
“Thật không tốt, nhưng anh quá mệt, sáng sớm ngày mai sẽ tắm sau… ” Đồ Quang lầm bầm xong liền lâm vào ngủ say.
Tần Lam Gia nhìn y vành mắt đen đậm, tâm tình phức tạp thở dài, quay người đi tắt đèn.
Sáng sớm ngày hôm sau, Đồ Quang tinh thần thoải mái rời giường, thật giống như toàn thân tinh lực khôi phục bình thường, tinh thần mất mác bi thương buổi tối hôm trước dường như biến mất không còn.
Vọt đi tắm rồi lại ăn sáng, giúp Tần Lam Gia đem vật dụng dọn dẹp xong, Đồ Quang nhìn bên ngoài: “A sắp tám giờ, anh phải đi làm!”
Tần Lam Gia vẻ mặt buồn ngủ đưa y đến cạnh cửa, đầu óc mờ mịt chậm chạp. Tối hôm qua hắn một mực phiền não, rất trễ mới ngủ, không giống Đồ Quang, cho dù người đầy tâm sự nghỉ ngơi thật tốt là khôi phục thể lực, xem ra làm cảnh sát là một loại kỹ năng đi.
Đồ Quang cười sờ sờ gương mặt của hắn, trước lúc Tần Lam Gia kịp phản ứng sẽ thu hồi tay lại, tựa hồ thật cao hứng khi không bị cự tuyệt, cười nói: “Anh đi làm, em hôm nay nghỉ phép đi, anh buổi tối muốn tới ăn cơm.”
“Hảo. ” Tần Lam Gia nửa mở mắt gật đầu, nhìn Đồ Quang cao hứng phấn chấn đi xuống lầu, đang lúc chuẩn bị đóng cửa lại, bị một cỗ lực mạnh từ bên ngoài dùng sức đẩy ra.
Tần Lam Gia đứng không vững, lùi về phía sau mấy bước, nặng nề ngã ngồi ở trên sàn nhà, áo ngủ khoác tuỳ tiện trên người mở rộng ra, lộ ra bả vai trắng nõn.
Tần Lam Gia xoa tay đau cau mày ngẩng đầu, mí mắt đụng phải khuôn mặt làm cho hắn kinh hãi.
Đàm Lăng Việt thật giống như thật lâu không có ngủ, hai mắt đỏ đậm quầng thâm dày đặt, trên cằm cũng li ti màu xanh, vẻ mặt tiều tụy, hai mắt trợn trừng đầy tia máu, cả người cũng là hơi thở tức giận.
“Lăng Việt? Làm sao cậu … ” Tần Lam Gia lầm bầm mở miệng nói, không biết y làm sao tìm được nơi này. Lúc này y hẳn là đang cùng tân hôn thê tử hưởng tuần trăng mật mới đúng a.
“Tần Lam Gia, cậu! Cậu chính là muốn tôi tức chết có phải hay không!!! ” Đàm Lăng Việt nổi cơn thịnh nộ cao giọng quở mắng, nặng nề đóng sầm cửa phía sau lưng.
Tần Lam Gia không hiểu gì nhìn y, nghi ngờ lửa giận của y từ đâu tới mà lớn như vậy. Nếu nói, nên tức giận chính là mình mới đúng chứ…
Đàm Lăng Việt lại một tay kéo hắn dậy, lúc tới gần mới nhận thấy trên người y mang theo hơi thở rét lạnh.
“Cậu xem cậu là cái dạng gì! Một đại nam nhân làm ra loại bộ dáng này không cảm thấy thẹn sao? ” Đàm Lăng Việt dùng sức kéo áo ngủ hắn, thô lỗ vặn cánh tay hắn, đem hắn đẩy tới phòng khách.
Y nhíu chặt chân mày đánh giá khắp nơi một phen, thấy trên bàn bày biện bát đũa, lại đột nhiên giận dữ tàn nhẫn đạp ghế sô pha một cước, dùng vẻ mặt giống như muốn ăn thịt người nhìn chằm chằm Tần Lam Gia.
“Đồ Quang ở nơi này có phải hay không. ” thanh âm của hắn mang theo vẻ bình tĩnh mà nguy hiểm.
Tần Lam Gia bởi vì sự xuất hiện đột ngột cùng liên tiếp tức giận của y nghi ngờ, bất quá bây giờ hiển nhiên không phải là lúc để hỏi lí do, chỉ có thể trả lời: “Y tối hôm qua ở nơi này, bởi vì quá mệt…”
Đàm Lăng Việt dường như cũng không muốn nghe câu trả lời của hắn, phiền não đi tới đi lui, vẻ mặt muốn đánh người đến gần Tần Lam Gia, rồi lại cứng rắn dừng cách hắn nửa thước, nặng nề thở hào hển, nghiến răng nghiến lợi cả giận nói: “Cậu không làm không được sao? Cậu một chữ cũng không lưu lại liền chơi trò mất tích, cậu có biết hay không tôi lo lắng bao nhiêu? Tôi cả ngày cả đêm đi tìm cậu lâu như vậy, thật vất vả mới tìm được, ở bên ngoài ngồi xổm hơn nửa đêm không dám đánh thức cậu. Kết quả sáng sớm cậu liền cho tôi xem một màn đưa nam nhân ra khỏi phòng!!! A?”