Mục lục
Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 428

Nếu Du Ân không từ chối mà để Chung Văn Thành hôn cô, nếu Du Ân thật sự yêu Chung Văn Thành, thì anh có nói gì cũng vô ích.

Đã đánh cược thì phải chấp nhận chịu thua.

Tất nhiên, Chung Văn Thành hiểu rõ lý do Phó Đình Viễn từng bước ép sát anh ấy như vậy là vì điều gì. Phó Đình ‘Viễn nghỉ ngờ mối quan hệ giữa anh ấy và Du Ân, cho nên anh đã dùng cách này để buộc họ lòi ra sơ hở.

Nhưng anh ấy đâu phải người để Phó Đình Viễn tùy ý trêu đùa, cho nên anh ấy đã thu lại khuôn mặt tươi cười, lạnh giọng đáp: “Chủ tịch Phó, lời nói của anh đã vượt quá giới hạn cho phép rồi đấy, tôi đề nghị anh nên về nhà tắm rửa một cái đi cho bình tĩnh.”

Dứt lời, Chung Văn Thành lập tức cất bước tiến tới trước ấn chuông cửa nhà Du Ân, không muốn tiếp tục đôi co thêm với Phó Đình Viễn nữa.

Mà Phó Đình Viễn giờ này khắc này hệt như một kẻ điên mất đi lý trí.

Sớm biết thế này, thì hà cớ gì lúc trước lại làm thế.

Khi tiếng chuông cửa vang lên và trong lúc chờ Du Ân đi tới mở cửa, Chung Văn Thành quay đầu liếc mắt nhìn Phó Đình Viễn một cái, phát hiện anh vẫn chưa về nhà. Dù anh vẫn đứng tại chỗ đó với dáng vẻ ung dung, hai tay khoanh vào nhau, chờ Du Ân đi tới mở cửa cho anh ấy.

Nhất thời, Chung Văn Thành cảm thấy anh vừa đáng trách, lại vừa đáng thương.

Có điều dù nghĩ vậy thì Chung Văn Thành cũng mặc kệ anh, rất nhanh sau đó, Du Ân đã đi tới mở cửa.

Vì thời tiết đột nhiên trở lạnh, nên cô mặc một chiếc áo ngủ lông xù màu trắng, xuất hiện ở cửa.

Thấy Chung Văn Thành đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà mình, cô vô cùng kinh ngạc, vội hỏi: “Chủ tịch Chung, sao anh đã quay về rồi?”

Chung Văn Thành nở nụ cười vô cùng dịu dàng, cưng chiều nhìn về phía cô, anh ấy nói: “Chẳng phải trước đó anh đã nói quay về để chuẩn bị cho việc ghi hình sao? Mười giờ tối hôm qua anh mới đáp chuyến bay trở về, sợ làm phiền em nghỉ ngơi nên không liên lạc với em luôn lúc đó.”

Du Ân mở rộng cửa hơn, mở miệng nói: “Mau vào nhà đi.”

“Ừm” Chung Văn Thành lên tiếng, sau đó quay đầu nhìn về phía Phó Đình Viễn đang đứng bên ngoài phất phất tay, nhẹ nhàng nói: “Chủ tịch Phó, tạm biệt.”

Du Ân kinh ngạc nhoài đầu ra xem thử, vừa liếc mắt một cái đã thấy Phó Đình Viễn đang đứng ngoài cửa với khuôn mặt lạnh băng.

Đoán chắc anh vừa chạy bộ buổi sáng về, trên người vẫn mặc nguyên bộ đồ thể thao màu đen.

Trời vào thu, thời tiết thay đổi liên tục không thể lường trước được. Mới tối hôm qua nhiệt độ đã giảm xuống mấy độ, vậy nên sáng nay khi vừa thức dậy, Du Ân đã nhanh chóng lấy mấy bộ quần áo dày cộp mặc vào người. Thế mà Phó Đình Viễn giời này lại đứng ngoài đường với cái áo cộc và quần đùi.

Cô vừa nhìn đã thấy lạnh rồi, chỉ mới nhoài đầu nhìn lướt qua anh một cái Du Ân đã lập tức rụt đầu lại, coi như không nhìn thấy Phó Đình Viễn, giơ tay kéo Chung Văn Thành vào, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại.

Phó Đình Viễn tức đến phát điên.

Anh càng ngày càng nghi ngờ mối quan hệ giữa cô và Chung Văn Thành, phải nhanh chóng tìm cách khiến họ lộ sơ hở trong mối quan hệ này.

Có lẽ tổ chức một trò chơi nhóm mang tên chọn sự thật hay mạo hiểm cũng là một sáng kiến không tồi.

Đến lúc đó, chỉ cần cô chọn sự thật, anh sẽ lập tức hỏi cô rốt cuộc có thật sự yêu Chung Văn Thành hay không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK