Tỷ thí võ thuật sẽ được diễn ra ở sân huấn luyện trong cung , nơi này vốn từ tiền triều là chỗ các hoàng tử huấn luyện võ nghệ, đến khi Thừa Bình Đế lên ngôi lại chỉ có một mình Chu Cẩm Càn là hoàng tử vì vậy sân huấn luyện này cũng dần dần không còn dùng tới, mấy ngày trước hắn cố ý cho người thu thập lại để dùng làm nơi tỷ thí.
Giờ Tỵ sáng hôm sau, một đám các công tử đã chờ đợi ở nơi này từ lâu, một bên trên đài cao có tòa ghế tựa của Thừa Bình Đế, Nhan Hậu, Thái tử Chu Cẩm Càn cùng với các phi tần có phân vị cao đều đã đến.
Chu Cẩm Hà là người trong cuộc nên chỗ ngồi sẽ đặt ở bên cạnh Thừa Bình Đế.
Phi Nhi phía sau đang nâng một hộp gỗ hẹp dài, Chu Cẩm Càn hiếu kỳ, hỏi: "Hoàng tỷ, Phi Nhi cầm cái gì vậy?"
"Quà tạ lễ."
Nàng vốn định cho Tiêu Vô Định trước khi tỷ thí chỉ là nàng không nghĩ mình đến muộn chút, mọi người đã đến đông đủ cũng không thể đưa đi cho nàng, cũng còn may phụ hoàng, mẫu hậu cùng với mấy vị phi tần kia không tò mò mở miệng hỏi, bằng không vẫn đúng là không biết giải thích như thế nào.
Thừa Bình Đế ngày hôm qua lên tiếng nói: dự thi phần lớn là công tử của các vị đại nhân trong triều nếu các khanh có hứng thú liền cùng đi sân huấn luyện xem đi, bởi vậy mà toàn bộ quan triều đình đến đây hơn nửa, phía sau đứng rất đông.
Mười người sẽ theo hai người một tỷ thí người nào thắng sẽ tiến vào vòng kế tiếp, đội ngũ bình thẩm sẽ tuyển lựa một vị biểu hiện tốt nhất trực tiếp vào vòng kế tiếp còn lại bốn người lại tỷ thí theo hai người một, cuối cùng ba người lại tỷ thí cứ như vậy đến khi có kết quả cuối,như vậy cũng không quá hại người.
Thừa Bình Đế nói xong rất nhanh liền phân được tổ bắt đầu tỷ thí.
Hôm nay trong số mười người thì chín người đều dùng kiếm, chỉ có Tiêu Vô Định tay cầm một cây trường thương, vẫn chưa áo giáp mặc một thân thường phục, cả người khí tức sơ sài nhưng không chút nào thua áo giáp ác liệt bức người.
"A, quả nhiên là thiếu niên xuất anh hùng, nhìn dáng dấp bọn họ như vậy, đúng là để trẫm không chịu nhận mình già không được a, ha ha." Thừa Bình Đế cười ha ha, hơi quay đầu về phía sau cười đùa với Đại Tướng quân Từ Nguyên Thú.
"Bệ hạ không thể so sánh như vậy, bọn họ là thiếu niên nhưng bệ hạ là chính trực tráng niên,hồi đó chúng ta trên chiến trường chém gϊếŧ đám tiểu tử này còn không biết ở nơi nào đây, nào có thể hơn được bệ hạ."
Chu Cẩm Hà cũng phụ họa, mỉm cười nói: "Đúng vậy,những công tử phía dưới kia tất nhiên đánh không lại phụ hoàng."
Thừa Bình Đế cười chỉ trỏ cái trán nàng , quay sang Từ Nguyên Thú lại nói: "Được, Cẩm nhi nói thì cũng thôi đi nhưng làm sao Nguyên Thú ngươi cũng nịnh nọt trẫm cao hứng như vậy."
"Thần đây là lời nói thật, nào có lời nịnh nọt ngài cao hứng đây."
Bên trên người nói chuyện vui vẻ phía dưới đã có kết quả.
Không ngoài dự đoán, biểu hiện tốt nhất tất nhiên là Tiêu Vô Định, trực tiếp tiến vào một vòng cuối cùng.
Nàng cùng Chu Cẩm Hà ngồi trên đài liếc mắt nhìn nhau, khóe miệng hơi giương lên, thu đi mấy phần khí thế ban đầu.
Công chúa mỉm cười nháy mắt mấy cái, như khích lệ nàng: "Không tệ."
Vòng kế tiếp rất nhanh cũng có kết quả người thắng là Lục Bỉnh Văn cùng một giang hồ kiếm khách, Cố Dật.
Tuy rằng tên Cố Dật này không rõ như thế nào nhưng có thể thấy được biểu hiện của hắn lúc nãy , Chu Cẩm Hà đem so sánh với kiếm pháp nhanh nhẹn của Tiêu Vô Định cảm thấy vẫn là Tiêu Tướng quân cao hơn một bậc, nghĩ đến không cần lo lắng.
"Trận thứ nhất, Tiêu Vô Định đấu với Cố Dật!"
Theo võ tướng công bố một tiếng, Tiêu Vô Định cùng Cố Dật cùng lên võ đài, đối diện ôm quyền chào lẫn nhau liền lập tức hơi lui về phía sau làm tư thế chuẩn bị.
Lúc nãy Cố Dật cùng người khác đối chiến Tiêu Vô Định đều chú ý, tuy rằng thực lực không tệ nhưng đối với nàng mà nói vẫn không có uy hϊếp, chỉ là cho dù như vậy cũng không thể khinh địch, ở trên chiến trường xem thường kẻ địch chính là tối kỵ, huống hồ ánh mắt Cố Dật kia nhìn nàng thực làm cho nàng có chút không thoải mái.
Tiêu Vô Định nắm chặt trường thương trong tay.
liền bước chân nhanh chóng về phía trước, phát động tấn công trước tiên.
Cố Dật cấp tốc rút kiếm trong tay, tốc độ không thua nàng tiến lên nghênh chiến, trên đài mọi người chỉ nghe tiếng binh khí chạm vào nhau phát sinh tiếng va chạm , hai người trên đài thay đổi chiêu thức liên tục, một hiệp rất nhanh kết thúc, Từ Nguyên Thú thấy vậy cau mày, nói: " Cố Dật này lúc trước hóa ra là ẩn giấu thực lực."
Chu Cẩm Hà thấy tình hình trên đài lại nghe Từ Nguyên Thú nói như vậy, lông mày cũng cau lên quay đầu lại thấp giọng hỏi hắn: "Đại Tướng quân thấy Cố Dật cùng Tiêu Tướng quân ai hơn một bậc?"
"Khó nói, đối thủ này có chút khó chơi."
Thương có ưu thế ở chỗ khoảng cách, Cố Dật đánh tới một nửa đột nhiên lại rút ra môt cây đoản kiếm từ trong lồng ngực , nhanh tay nhanh mắt gần kề Tiêu Vô Định, áp chế nàng hạ xuống ưu thế.
Cố Dật trong mắt bình tĩnh không lay động, không giống người bình thường, chí ít nên có chút tình cảm gợn sóng, hắn không nặng tay nhưng lại cứ dây dưa như vậy, Tiêu Vô Định trong lòng có chút nghi hoặc, không biết đây là hắn toàn lực hay là hắn muốn hao tổn sức của nàng.
Lại một lần nữa sau khi tránh thoát đoản kiếm chém tới, lông mày Tiêu Vô Định nhăn lại,nếu cứ giằng co như vậy thực sự không phải biện pháp,nàng nhìn chằm chằm khuôn mặt bình thản của Cố Dật nàng đưa ra quyết tâm, lại một lần nữa đẩy ra trường kiếm bên tay phải hắn thuận thế áp sát, đem thương đang đánh ra phía trước đột nhiên lùi lại phía sau hướng về hắn cổ họng đâm tới, mọi người nhìn thấy một màn như vậy thốt lên, Chu Cẩm Hà dù chưa lên tiếng nhưng thân thể cũng không bình tĩnh mà nghiêng về phía trước nắm chặt lấy tay ghế dựa, lo lắng không cần nói cũng biết.
Mũi thương tuy ép thẳng tới yết hầu Cố Dật nhưng đoản kiếm bên tay trái Cố Dật cũng không chút lưu tình chém đến cánh tay phải của nàng, lập tức có máu tươi chảy ra nhuộm đỏ ống tay áo thuần trắng đến một mảnh đỏ chót.
trong mắt Cố Dật rốt cục có một tia sóng lớn, nhìn Tiêu Vô Định với ánh mắt sắc bén cùng kiên định, thả kiếm xuống, lạnh nhạt nói: "Ta thua."
"Chuyện gì xảy ra? ! Không phải nói chạm đến là ngừng sao? !" Thừa Bình Đế bỗng nhiên đứng lên hướng lên trên đài quát.
Tiêu Vô Định là tướng tài hiếm thấy, nếu như tay phải bị tổn thương vậy cũng đồng nghĩa Đại Tấn tổn thất!"Thái y! Còn không mau mau đi xem xem! Người đến! Đem Cố Dật áp giải lên đây cho trẫm!"
Lục Tuấn Đức chợt ghé vào lỗ tai hắn nói: "Bệ hạ, sợ là không ổn đâu, tuy nói chạm đến là ngưng nhưng dù sao cũng là tỷ thí võ thuật, bị thương cũng không thể tránh được, nếu chỉ bởi vậy mà xử phạt Cố Dật, sợ là kẻ dưới khó mà phục tùng a."
Nghe vậy, Thừa Bình Đế oán hận phất ống tay áo để hai bên Cấm Quân dừng tay.
Chu Cẩm Hà một bên từ lúc thấy Tiêu Vô Định bị thương liền đứng dậy đi lên trên đài nắm lấy tay nàng vén tay áo lên kiểm tra thương tích, động tác tuy gấp nhưng cũng chú ý cẩn thận, nhìn thấy vết thương kia ước chừng nửa tấc sâu hoắm ghê rợn không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, nhỏ giọng lạnh lùng nói: "Ai cho phép ngươi làm như vậy!"
Tiêu Vô Định môi mỏng khẽ mím môi, không đáp lời.
Theo kế hoạch của Công chúa thì nàng cũng không phải là nhất định phải thắng, nhưng nàng có sự kiêu ngạo của chính mình không cố hết sức mà cứ như vậy chịu thua, sư phụ mà biết được sẽ trục xuất nàng khỏi sư môn mất.
Huống hồ,chút vết thương da thịt ấy nàng còn không để vào mắt.
Thấy nàng có dáng vẻ kia, Chu Cẩm Hà càng giận không chỗ phát tiết, lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, quát lên: "Thái y!"
Thái y đứng bên cạnh hoảng hốt vội vàng tiến lên kiểm tra thương tích, nơm nớp lo sợ băng bó cầm máu.
Thừa Bình Đế cùng một đám đại thần cũng vây quanh, cũng may thái y nói không quá đáng ngại, chỉ cần tĩnh dưỡng liền sẽ không ảnh hưởng đến sau này, mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Phụ hoàng, trận tỷ thí là không cách nào tiếp tục, chờ Tiêu Tướng quân hồi phục lại tính tiếp."
Nghe vậy, Tiêu Vô Định liền hướng về phía Chu Cẩm Hà cùng Thừa Bình Đế hành lễ nói: "Tạ điện hạ quan tâm, chỉ là không nên trì hoãn thời gian, tay phải tuy tổn thương nhưng mạt tướng còn có tay trái, kính xin bệ hạ chấp thuận tiếp tục tỷ thí."
"Bệ hạ, nếu Tiêu Tướng quân nói như vậy, không bằng vẫn là vâng theo ý nguyện của hắn đi." Không cần Lục Tuấn Đức mở miệng, tự nhiên có các đại thần giao hảo với hắn phụ họa.
Chu Cẩm Hà nhìn kiên định trong mắt Tiêu Vô Định , oán hận quăng tay áo, trở về đài cao.
Thừa Bình Đế thấy thế, cũng chỉ đành phân phó tiếp tục tiến hành tỷ thí, mang theo một đám đại thần một lần nữa trở về đài cao.
"Tạ bệ hạ, không biết các vị đang ngồi có thể đem kiếm cho Tiêu mỗ mượn dùng một lát?"
Lúc này liền có không ít người dồn dập đưa kiếm của mình ra.
Phi Nhi thấy chủ tử nhà mình đang tức giận do dự một lúc, vẫn là bước chân hơi động nâng hộp gỗ hướng về trên đài đi, trêu đến Chu Cẩm Hà vẻ mặt càng lạnh hơn, cô nương này gan lớn a? ! Nàng còn không có lên tiếng nàng lại tự mang thanh kiếm cầm tới? !
"Tướng quân, đây là điện hạ đưa ngài."
Tiêu Vô Định lấy thanh kiếm kia ra vừa nhìn liền biết là kiếm tốt, nàng cười với Phi Nhi nói: "Không sợ trở lại bị phạt sao?"
"Tướng quân ngài nhớ tới cầu xin cho ta." Phi Nhi sắc mặt không hề thay đổi, lạnh nhạt nói.
"Ha ha, sợ là ta cùng ngươi đều bị phạt." Tiêu Vô Định mỉm cười, lập tức hướng về trên đài cao cúi đầu, cất cao giọng nói: "Tạ điện hạ đã cho mượn kiếm."
Chu Cẩm Hà lạnh lùng liếc nàng , đến cùng vẫn không có cách nào a.
Tiêu Vô Định nắm thanh kiếm kia cảm thụ hàn ý trong tay từ từ rút đi, một bên khóe miệng khẽ nhếch quả nhiên là hảo kiếm.
Nàng nhìn Lục Bỉnh Văn ở đầu bên kia võ đài đã chuẩn bị tư thế, trong mắt tràn đầy cười nhạo cùng xem thường.
Đột nhiên xuất hiện một giang hồ kiếm khách vốn là có chút khả nghi vừa vặn hắn còn giấu giếm thực lực, cuối cùng còn tổn thương tay phải của nàng, nếu không phải nàng kỳ thực thuận tay trái, sư phụ lại cho nàng tay trái tay phải đều luyện đến không khác biệt nhau, lại vì không muốn Chu Cẩm Hà hoài nghi nên nàng luôn cố ý dùng tay phải,Đến đây,nàng nghĩ sợ là trận tỷ thí này chính là vật trong túi của họ đi.
Tiêu Vô Định xì cười một tiếng, rút kiếm ra nhanh chóng xông tới phía trước.
Trường kiếm ra khỏi vỏ, chỉ nghe một tiếng chói tai kiếm khí như cầu vồng, ép thẳng tới Lục Bỉnh Văn.
Lục Bỉnh Văn thấy nàng bỗng nhiên mang theo sát khí sợ đến nhất thời sửng sốt, đạo kiếm khí bức đến trước mắt mới miễn cưỡng phản ứng lại, Tiêu Vô Định lại đột nhiên xoay một cái, vạch một đường rách bên vai phải của hắn xong lại hướng về sau lùi lại.
Lục Bỉnh Văn mặt ửng hồng lên, nhất thời thẹn quá thành giận cầm kiếm xông về phía trước.
Tiêu Vô Định nhưng không đem hắn để ở trong mắt, tay trái cầm kiếm dễ dàng ngăn chiêu thức Của hắn, khóe miệng cười mỉm.
Lục Bỉnh Văn mặt đỏ bừng lên, thời tiết lạnh như vậy nhưng hắn lại đầu đầy mồ hôi, mà Tiêu Vô Định bên kia lại khí định thần nhàn, từng chiêu từng thức không chút hoang mang, nhưng chiêu nào chiêu nấy đều trí mạng.
Nàng tất nhiên không thể lấy mạng Lục Bỉnh Văn , sát chiêu thu lại nguy hiểm đến lúc chạm đến hắn thì sức mạnh thu lại, chỉ cắt y phục của hắn, chỉ chốc lát sau ngoại bào của hắn đã rách tả tơi.
Thấy nàng thành thạo điêu luyện như thế, Chu Cẩm Hà vừa tức vừa muốn cười, không thể làm gì khác hơn quay sang Phi Nhi nói: "Đi nhắc nàng mau mau, ta mệt mỏi."
"Vâng."
Phi Nhi bước nhanh đến dưới lôi đài, thanh âm không lớn, vừa vặn có thể làm cho Tiêu Vô Định cùng Lục Bỉnh Văn nghe thấy: "Tướng quân, điện hạ nhắc ngài mau mau lên, nàng mệt mỏi muốn hồi phủ nghỉ một lát."
Nghe vậy, Tiêu Vô Định khẽ cười một tiếng, chiêu thức tức thì ác liệt, mang theo chút giọng điệu đáng tiếc nói: "Ha, không thể chơi với ngươi nữa rồi."
"Ngươi! Khinh người quá đáng!" Thỏ cuống lên còn có thể cắn người, Lục Bỉnh Văn thực sự tức giận, cũng không kịp nhớ cái gì mà chạm đến là ngừng lại,hắn mang theo mười phần sức mạnh trực tiếp đâm về đằng trước, lại bị Tiêu Vô Định một tay đẩy ra, thân kiếm thuận thế đáp đến bên cổ hắn, chỉ nhẹ nhàng xẹt qua liền xuất hiện một vết máu.
"Ngươi thua rồi." Tiêu Vô Định ngưng cười, sắc mặt lạnh như băng, khinh thường nói: "Người làm việc gì đều có trời cao chứng giám, Lục công tử vẫn là cẩn thận chút đi."
Lúc này liền có tướng sĩ lên tuyên bố: "Võ thuật, Tiêu Vô Định thắng!"
Nàng thu kiếm vào cũng không tiếp tục nhìn hắn, xoay người xuống lôi đài, hướng trước đài cao đi.
"A, không hổ là Trấn Bắc Tướng quân! Không tệ!" Thừa Bình Đế cười ha ha, đối với nàng thực sự hài lòng cực kì.
Tiêu Vô Định hành lễ bệ hạ đã thấy Công chúa điện hạ hừ một tiếng, đứng dậy phất tay áo đi ra ngoài.
----------------------------------------
editor: dỗi rồi nha..hứ
Danh Sách Chương: