• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tuy nói là sáng sớm phải tiến cung để thỉnh an Thừa Bình Đế cùng Nhan Hậu, nhưng lúc hai người tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao.

Tiêu Vô Định nhớ tới, nhưng Công chúa lại ôm nàng không cho động đậy, ở hõm vai nàng dụi dụi liền chuẩn bị ngủ tiếp.

Tiêu Vô Định vỗ nhẹ nhẹ nàng,làm người trong lòng bất mãn mà véo eo nàng một cái.

Tiêu Vô Định thấy buồn cười, không thể làm gì khác hơn là ôn nhu nói: "Điện hạ, còn phải tiến cung thỉnh an bệ hạ cùng nương nương aa."
"Gấp cái gì, phụ hoàng mẫu hậu cũng không chạy mất." Chu Cẩm Hà hừ nhẹ nói, vẫn còn buồn ngủ nên âm sắc giống như một con mèo lười biếng chọc lòng người ngứa ngáy, khiến người ta thực sự không đành lòng mà từ chối, Tiêu Tướng quân sủng nịch khẽ vuốt tóc của nàng, nhưng cũng không ngủ nữa mà chỉ lẳng lặng nhìn nàng, lòng tràn đầy ưa thích.
Thừa Bình Đế cùng Nhan Hậu sủng ái nàng, từ trước đến giờ không nỡ để nàng khổ cực chuyện gì, Công chúa đương nhiên không sợ hãi, lúc nàng tỉnh dậy cùng Tiêu Vô Định thay y phục dùng bữa xong xuôi rồi đi vào hoàng cung thì đã qua thời điểm buổi trưa .
Một đường đi tới đều gặp phải cung nhân dồn dập chúc mừng hai người , Công chúa sáng nay được ngủ đủ nên bây giờ tâm tình tốt cực kì, cười tủm tỉm để Mặc nhi cho thưởng.
Một đội tướng sĩ tuần tra đi qua thấy hai người, thủ lĩnh tiến lên vài bước đến trước mặt hai người hành lễ, trên mặt mang theo ý cười nói: "Tham kiến điện hạ, Tướng quân, cung chúc hai vị trăm năm hảo hợp!"
Hai người nhìn lên,người này chính là Vương Hấp Nhạc.
Tiêu Vô Định mang theo ý cười nhàn nhạt liếc nhìn Chu Cẩm Hà một chút, đối với Vương Hấp Nhạc nói: "Đứng lên đi, ngươi đúng là chọn thời điểm tốt,bây giờ bạc trên người Mặc nhi đã phát xong mất rồi."
"Làm sao đây? Tiêu Tướng quân không nỡ?" Chu Cẩm Hà tựa như cười mà không cười nhìn nàng, nói: "Nhưng ta nghe Ôn tỷ tỷ nói, Tiêu Tướng quân phóng khoáng cực kì."

.

.

Không phải là chuyện đem chồng bình bình lon lon kia trả lại cho sư tỷ mà nói cho điện hạ rồi chứ.

Tiêu Tướng quân bất đắc dĩ cười nói: "Cam lòng cam lòng, nàng cao hứng là được."
Công chúa thưởng Tiêu Tướng quân ánh mắt như muốn nói coi như ngươi thức thời , tiện đà quay đầu sang Mặc nhi nói: "Mặc nhi, đưa phần của những người còn lại đều cho Vương Tướng quân đi, rảnh rỗi mang theo các huynh đệ đi uống rượu đi."
"Tạ điện hạ, Tướng quân ban thưởng!" Vương Hấp Nhạc cũng không chối từ, vui vẻ ra mặt tiếp nhận túi tiền từ trong tay Mặc nhi, lại nghe được Chu Cẩm Hà hỏi: "Ở Cấm Quân tốt chứ?"

Nói tới việc này, Vương Hấp Nhạc liếc mắt các tướng sĩ tuần tra phía sau cách đó không xa một cái, mang theo vài phần buồn khổ, nói: "Ta dù sao cũng là tới từ Định Bắc Quân ." Lấy quan hàm của hắn, không nên chỉ là một đội trưởng tuần tra nho nhỏ này.
Chuyện trong dự liệu, Tiêu Vô Định vỗ vỗ vai hắn, ý tứ sâu xa: "Kiên trì chút, tháng ngày còn dài."
"Ừm!" Nghe vậy, trên mặt Vương Hấp Nhạc lại mang theo ý cười như thường ngày, nói: "Ta tin Tướng quân cùng điện hạ!"
Này còn tạm được.

Tiêu Vô Định nhẹ giơ giơ lên khóe miệng, "Ừm, đi thôi." mấy ngày nay nàng vội vàng cũng không rảnh rỗi tìm Hoàn Tử nói chuyện, bây giờ hôn sự đã xong xuôi, qua hai ngày nữa phải tìm hắn tâm sự mới được.
Hai người hướng về Tuyên Thất điện đi, Tiểu Đức Tử vừa thấy hai người liền cười hì hì chạy tới, ân cần nói: "Thỉnh an điện hạ, Phò mã , chúc hai vị sớm sinh quý tử, bạc đầu giai lão!"
Chu Cẩm Hà cười nhạt vung vung tay: "Đứng lên đi,thật không khéo.

bạc Mặc nhi mang đều thưởng hết, lần tới bù đắp cho ngươi."
"Điện hạ chiết sát nô tài, nô tài đây là chân tâm thực lòng chúc phúc ngài cùng Phò mã a, lại không phải vì ban thưởng."
"Được rồi được rồi, được tiện nghi còn ra vẻ, phụ hoàng có ở đó không?"
Nghe vậy, Tiểu Đức Tử lộ ra vẻ mặt khó xử, nói: "Bệ hạ có thì có.

.

.

chỉ là lúc này điện hạ đi vào có chút bất tiện.

.

."
"Hả?" Chu Cẩm Hà cùng Tiêu Vô Định liếc mắt nhìn nhau, lông mày cau lại, hỏi: "Có chuyện gì xảy ra sao?"

Tiểu Đức Tử liếc nhìn bốn phía , tiến lên trước nhẹ giọng nói: "Lục đại nhân ở bên trong , còn mang theo một phụ nhân, ngoại trừ sư phụ cùng bệ hạ thì những người khác đều đuổi ra.

.

."
"Lục Tuấn Đức?"
Tiêu Vô Định hơi nhíu mày, trong đầu chuyển động, mở miệng nói: "Sự tình xạ hương lần trước sảy ra bệ hạ liền lén lút triệu Lục Tuấn Đức, có lẽ là để hắn đi thăm dò chuyện đó."
"Phùng thái y nói những thứ đó chôn mấy năm rồi,hậu cung tiền triều việc yêm xá* đếm không xuể, phụ hoàng hoài nghi tiền triều cũng không phải không có lý." Chu Cẩm Hà trong lòng hoài nghi, Lục Tuấn Đức.

.

.

Thật sự trùng hợp như thế? (*yểm bùa chú)
"Vậy chúng ta trước tiên đi gặp mẫu hậu, chờ một lúc nữa trở lại sau."
"Vâng, điện hạ, Phò mã đi thong thả."
Bên trong Tuyên Thất điện,thời điểm Lục Tuấn Đức mang theo dân phụ kia đi vào, Cố Tường Hải nhìn phụ nhân kia liền sửng sốt.

Thừa Bình Đế nhận ra được Cố Tường Hải như thế, lập tức bình lui đám người còn lại, hỏi Lục Tuấn Đức: "Ái khanh, đây là người phương nào?"
"Bẩm bệ hạ, đây là Đại cung nữ Ngũ Nguyệt,người bên cạnh hoàng hậu của Mạt Đế tiền triều, thần lao lực mới tìm được nàng, nàng thừa nhận nói là năm đó Mạt Đế không cam lòng vì bị diệt quốc, liền nghĩ ra biện pháp bỉ ổi này để hại bệ hạ."
"Ồ? Cố Tường Hải."
Bị nhắc tên Cố Tường Hải liền phục hồi tinh thần lại, hắn cũng là người trong cung từ tiền triều lưu lại, chỉ có điều khi đó hắn là một thái giám bình thường thôi, hắn tiến lên vài bước đến bên tai Thừa Bình Đế nói: "Bệ hạ,đây đúng là đại cung nữ bên Dung Hậu, năm đó trước mấy ngày ngài vào cung thì đã không thấy tăm hơi của nàng, mọi người trong cung đều suy đoán là Hoàng Hậu đưa nàng đi theo."
Thừa Bình Đế nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu, mới lạnh lùng lên tiếng: "Ngũ Nguyệt, ngươi đem sự tình nói rõ ràng cho trẫm nghe."

Ngũ Nguyệt bị Thừa Bình Đế nhìn như vậy , không nhịn được quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy, nghe Thừa Bình Đế mở miệng hỏi, vội nói: "Bẩm bệ hạ, năm đó,trước mấy ngày ngài phá thành, Mạt Đế tìm đến Dung hoàng hậu, hai người ôm nhau khóc hồi lâu.

Mạt Đế nói không cam lòng đem Hoàng Thành này rơi vào tay ngài, trầm tư hồi lâu sau liền lộ ra nụ cười hung tàn, lúc này liền bãi giá đi thái y viện, ngày hôm sau đã có người tới trong viện chôn món đồ gì.

.

.

Sau đó Dung Hậu nương nương không nỡ để nô tỳ cùng nàng chết, liền phái người âm thầm đưa nô tỳ ra khỏi cung.

.

.

Dung Hậu nương nương vốn là muốn để nô tỳ đi xa nhưng nô tỳ không nỡ để nương nương một người lẻ loi ở chỗ này, mới mai danh ẩn tích mà sống tạm ở ngoài kinh thành.

.

."
"Aa, ngươi đúng là trung thành." Thừa Bình Đế cười lạnh một tiếng,hai tay bên dưới án bàn bên nắm thật chặt lấy tay ghế, dường như muốn đưa nó nắm tan tành.
Lục Tuấn Đức lại nói: "Bệ hạ,trước mấy ngày ngài phá thành, có một ngày Mạt Đế bỗng nhiên gϊếŧ hơn một nửa thái y trong thái y viện,có thể là không muốn để lại người sống."
Việc này Thừa Bình Đế cũng biết,thời điểm hắn mới vào hoàng cung, trong cung khắp nơi đều bừa bộn, chúng cung nhân mệt mỏi, khắp nơi có thể thấy được tử thi, phàm là người hữu dụng một chút đều chết gần hết rồi, ngay cả một ngự trù cũng không để lại cho hắn, bây giờ trong cung ngoại trừ cung nữ thái giám đã có tuổi ra thì bất luận là thái y hay ngự trù hầu như đều là mới vào cung.
Thừa Bình Đế trong mắt tràn đầy lửa giận, hận không thể ăn thịt tươi, lúc trước lại vẫn để người an táng cho hắn! Nghĩ đến nhiều năm qua không có dòng dõi,lúc trước triều thần thỉnh cầu hắn thu dưỡng Chu Cẩm Càn mà thầm trào phúng, Thừa Bình Đế lửa giận ngút trời, cả viền mắt cũng đều đỏ lên, hắn vỗ án bàn một cái,vật đặt trên bàn đều run lên.

Cố Tường Hải cả kinh cũng liền bận bịu quỳ xuống, nói: "Bệ hạ bớt giận!"
"A! Được lắm Mạt Đế! Thiệt thòi trẫm lúc trước còn thương hại hắn rồi cho người mai táng cho hắn, không ngờ hắn lại độc ác như vậy! Cố Tường Hải, truyền trẫm ý chỉ! Mạt Đế Tiền triều tâm địa ác độc thủ đoạn đê hèn, hại dòng dõi của trẫm tội ác tày trời, đem tiên thi từ trong quan tài đẩy ra ngoài cho trẫm!"
"Vâng!" Cố Tường Hải chưa bao giờ nhìn thấy Thừa Bình Đế tức giận lớn như vậy, cũng không dám khuyên vội vã xuống truyền chỉ.


Thừa Bình Đế còn chưa hết giận, đem tấu chương trên bàn đều ném xuống đất, một hồi lâu mới bình tĩnh lại quay về nhìn Lục Tuấn Đức cùng Ngũ Nguyệt quỳ trên mặt dất nói: "Các ngươi đi xuống trước đi."
"Vâng, thần (nô tỳ) xin cáo lui." Lục Tuấn Đức cùng Ngũ Nguyệt hành lễ rồi cung kính lui ra đại điện, để lại một mình Thừa Bình Đế ở trong đại điện, ánh mắt tàn nhẫn, hận không thể quay ngược về thời gian mới phá thành để đem Mạt Đế lăng trì.
Không lâu sau, hoàng bảng liền dán đầy kinh thành, rất nhiều đại thần nghe thấy cũng cực kỳ kinh hãi , không ngờ bệ hạ không có con nối dõi là do Mạt Đế giở trò quỷ, bách tính trong kinh đối với Thừa Bình Đế vô cùng cảm khái, việc này sảy ra đối với Mạt Đế càng hận thêm mấy phần, buổi trưa ngày hôm sau liền dồn dập thả việc trong tay xuống để đi pháp trường nhìn tiên thi,nhưng như vậy Thừa Bình Đế còn chưa hết giận,lại tự mình động thủ đem xương đập cho tan ra rồi để người ném vào hố phân.
Chu Cẩm Hà cùng Tiêu Vô Định nghe đến việc này cũng đều lấy làm kinh hãi, đặc biệt là sau khi nghe thủ đoạn của Thừa Bình Đế .Chu Cẩm Hà chưa từng thấy Thừa Bình Đế như vậy, có mấy phần khó có thể tin.
"Phụ hoàng lúc trước phế bỏ lăng trì , bây giờ.

.

."
"Việc quan hệ hoàng tự, bệ hạ khó tránh khỏi nổi giận." Tiêu Vô Định khoác vai của nàng động viên, "Bệ hạ mấy năm qua chịu không ít thiệt thòi trong chuyện dòng dõi, bằng không hắn cũng sẽ không đem hoàng bảng phát ra toàn thành."
Chu Cẩm Hà thở dài, nói: "Ta từ đầu đến cuối đều cảm thấy việc này không giống như vậy,lúc ta sinh ra đến lúc vào cung là mười năm, tuy nói phụ hoàng bận bịu chính sự cùng quân vụ, nhưng cũng không thể nửa điểm động tĩnh cũng không có.

.

."
"Xuỵt, mặc kệ chân tướng ra sao, lời này không thể nói tự tiện, mà chờ một chút." Tiêu Vô Định nói xong, bỗng nhiên lại nghĩ tới đến: "Lúc trước Phùng thái y không phải đã mở ra phương thuốc? Làm sao hai ngày này cũng không thấy nàng uống thuốc?"
Công chúa nghe vậy cứng đờ, phảng phất chớp mắt chột dạ, lập tức thấy nàng mặt không biến sắc nâng chung trà lên nhẹ nhấp một miếng, nói: "Quá đắng, huống hồ uống cũng vô dụng."
Tiêu Vô Định thả tay ôm nàng ra, một tay chống đỡ trên bàn tròn nâng cằm, híp mắt lại nhìn Chu Cẩm Hà, nói: "Thuốc đắng dã tật,có ích cho bệnh."
"Bản cung không tin Phùng thái y kia, hà tất làm oan chính mình." Công chúa lẽ thẳng khí hùng nhàn nhạt liếc Tiêu Vô Định một cái làm Tiêu Vô Định á khẩu không trả lời được, nàng biết nguyên nhân Chu Cẩm Hà nói uống cũng vô dụng, chỉ là sợ nói ra lại chọc nàng khổ sở, mới tìm cớ như vậy.

Tiêu Vô Định thở dài, nghĩ qua mấy ngày nữa để sư tỷ tìm đại phu tốt đến nhìn mới được.
Trong một nhà dân ở ngoài kinh thành, nhà chỉ có bốn bức tường, trên bàn ngay cả chén trà cũng không có, trong viện có mấy đứa nhỏ đang nô đùa.

Trong phòng, Lục Tuấn Đức cầm hộp trong tay đưa cho Ngũ Nguyệt,nhếch miệng xem thường, nói: "Ngươi cũng là số khổ, Dung hậu chuẩn bị cho ngươi nhiều bạc như vậy mà đều mất sạch trong tay nam nhân, ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ngày sau bảo đảm không lo áo cơm."
"Vâng vâng, đa tạ Lục đại nhân!" Ngũ Nguyệt tiếp nhận cái hộp kia bận bịu hướng Lục Tuấn Đức hành lễ, cảm động đến rơi nước mắt: "Lục đại nhân yên tâm, nô tỳ nhất định nghe ngài phân phó!"
"Ừm." Lục Tuấn Đức nhẹ đáp một tiếng rồi xoay người ra ngoài phòng, một bên khóe miệng khẽ nhếch, khóe mắt tuy tràn đầy nếp nhăn nhưng trong mắt vẫn cứ lập loè vẻ hồ ly .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK