Chu Cẩm Hà không chờ Thừa Bình Đế tuyên bố kết quả liền mượn cớ thân thể không thoải mái ra khỏi sân huấn luyện, từ cửa cung đi ra một đường về phủ Công chúa ,không khí bên trong xe ngựa so với bên ngoài còn lạnh hơn.
Nàng nhắm mắt ngồi thẳng,mặt không một chút biểu tình chẳng khác nào một tượng băng đứng ở đó, toả ra từng cơn ớn lạnh.
Mặc nhi Phi Nhi ngồi ở hai bên, hai mặt nhìn nhau, không dám thở mạnh,từ khi các nàng theo Chu Cẩm Hà liền chưa từng thấy Công chúa điện hạ như vậy, đúng thật là mỹ nhân băng.
Trở về phủ, liền cả thiện cũng không ăn, Chu Cẩm Hà trực tiếp tiến vào phòng thay y phục lên giường, lạnh lùng nói: "Bản cung nghỉ trưa, ai cũng không gặp."
Bản cung đều đã vận dụng...!Cũng thật là đang tức giận...!Mặc nhi không biết làm sao nhìn Phi Nhi, thấy nàng bất đắc dĩ lắc đầu một cái, không thể làm gì khác hơn là làm cái mặt quỷ, hai người cùng ra khỏi phòng, chỉ chốc lát sau liền nghe thấy thị nữ báo lại: "Phi Nhi tỷ tỷ, Tiêu Tướng quân tới cửa..."
Mặc nhi một mặt khó xử nhìn Phi Nhi, mắt to tròn tràn đầy vô tội, hỏi: "Chuyện này...!vẫn là không nên cho tiến vào a..."
Phi Nhi thở dài, hướng về cửa lại bất đắc dĩ nói: "Ta đi xem thế nào, ngươi đi nhà bếp làm ít điểm tâm điện hạ thích ăn bị đi."
"Được !" Mặc nhi rất nhanh chạy hướng về nhà bếp đi lưu lại Phi Nhi nhìn theo bóng lưng nàng bất đắc dĩ thở dài, hướng ngoài cửa đi.
Thừa Bình Đế bởi vì thấy Tiêu Vô Định bị thương liền phái xe ngựa đưa nàng hồi phủ, chỉ là vừa lên xe ngựa Tiêu Vô Định nắm thanh kiếm lần đầu cầm vào đã lộ ra sự sắc bén bây giờ lại yên tĩnh thu lại khí thế ,nàng không quan tâm đây là xe ngựa Hoàng Đế tự mình phái đi, phân phó nói: "Làm phiền công công trước tiên đi một chuyến Công chúa phủ, lúc nãy vội vàng, còn chưa đem kiếm trả lại cho điện hạ."
Xe ngựa nhanh chóng hướng Công chúa phủ chạy tới, con đường này nàng dĩ nhiên hết sức quen thuộc, mặc dù không nhìn ra ngoài cửa xe, chỉ cần nghe động tĩnh bên ngoài đang đi qua nơi nào nàng đều rõ ràng.
Tiêu Vô Định ngồi ngay ngắn trong xe ngựa ngón tay vuốt ve trên chuôi kiếm nàng liền cảm nhận đươhc có khắc tự, nàng tất nhiên nhận ra đây là chữ viết của Chu Cẩm Hà , "Vô Định", nàng chợt nghĩ thanh kiếm này có lẽ nàng ấy cũng bỏ không ít tâm tư đi.
Lần này lại trêu đến nàng tức giận như vậy rồi ? Tiêu Vô Định nhắm mắt lại, cảm thụ chữ viết được khắc cẩn thận kia rơi vào hồi ức.
Nhớ lại thời điểm các nàng còn bé, khi đó phụ vương ở ngoài chinh chiến, chỉ có các nàng cùng mẫu phi của nàng ở lại.
Nhan Hậu cũng ở lại Trường Sa Vương phủ, phụ vương nói chờ nàng luyện xong bộ kiếm pháp kia liền để mẫu phi đưa nàng đi chiến trường theo hắn mở mang, nàng một lòng luyện kiếm, không chú ý làm bị thương nhưng cũng không chịu dừng lại, mặc cho Chu Cẩm Hà nói thế nào cũng không nghe.
Lúc này mới trêu đến nàng tức giận,đến lúc mặt trời lặn cũng để ý đến nàng.
Sau đó đến buổi tối nàng mặt dày mày dạn giả bộ đáng thương lên ngủ trên giường nàng ấy, hứa hẹn bảo đảm sẽ không bị thương nữa mới làm cho Công chúa điện hạ để ý đến nàng.
Kỳ thực Chu Cẩm Hà cũng biết lời bảo đảm không có bất kỳ độ tin cậy nào, bằng không lúc trước trên đường đi Lâm Nghi cũng sẽ không nói Tiêu Vô Định cùng Trường An giống nhau, luôn quật cường cậy mạnh như vậy, luôn hứa hẹn cũng chỉ là vì để cho nàng bớt lo lắng mà thôi.
Không lâu lắm liền đến Công chúa phủ, nội thị tiến lên gõ cửa Tiêu Vô Định liền xuống xe, tay trái cầm kiếm đứng ở bên cạnh xe ngựa chờ.
Có lẽ Công chúa lúc này sẽ không gặp nàng, chỉ có điều nếu nàng không đến, sau này nàng sẽ không dễ chịu.
Tiêu Vô Định am hiểu tính tình Công chúa tự nhiên biết phải làm như thế nào mới tốt.
Rất nhanh Phi Nhi liền đi ra, không ngoài dự đoán, nàng bất đắc dĩ nói: "Tướng quân, điện hạ trở về liền vào phòng nghỉ ngơi rồi, phân phó ai cũng không gặp."
"Điện hạ dùng cơm chưa?"
"Vẫn chưa, hồi phủ liền trở về phòng..."
Tiêu Vô Định hiểu rõ ngoắc ngoắc khóe miệng, nghiêm mặt nói: "Vậy còn mời Phi Nhi cô nương cho ta chuyển lời cám ơn đến điện hạ , thanh kiếm này chờ điện hạ bằng lòng gặp ta ta lại đến gặp điện hạ trả lại sau, hôm nay nếu không đánh bại Cố Dật thì ta liền bị trục xuất sư môn, kính xin điện hạ dùng bữa mới phải."
"Vâng, Phi Nhi nhất định truyền lời lại, Tướng quân ngài chú ý thương tích." Phi Nhi cung kính thi lễ ,thấy Tiêu Vô Định lên xe ngựa mới tiến vào phủ.
Chu Cẩm Hà nằm ở trên giường, nhắm mắt lại nhưng một chút cũng không buồn ngủ, trong lồng ngực có một cái gì đó nghẹn nghẹn muốn thở ra mà không được, liền như vậy nghẹn một đống không có thuốc nào chữa được.
Nàng là hòn ngọc quý trên tay Thừa Bình Đế , đến chỗ nào đều có người nịnh nọt,đã lâu nàng chưa tức giận như vậy.
Hừ, Tiêu Vô Định giỏi lắm, bản lãnh lớn đến mức này a! Công chúa điện hạ hừ lạnh, hận không thể cắn một khối thịt xuống từ trên người của người nào đó mới hả giận,ngược lại nàng không yêu quý thân thể chính mình lần trước bàn tay bị thương, mới hồi phục không được mấy ngày hôm nay lại làm ra một vết thương kia, thật sự không coi chính mình là nữ tử ư! Còn có tên Cố Dật kia cũng thực khó ưa, đang yên đang lành một giang hồ kiếm khách không an ổn mà làm việc khác lại đột nhiên đến tranh cái này làm cái gì? !
Aa...!Có chút kỳ lạ a...!Chu Cẩm Hà ở trong sân huấn luyện thấy Tiêu Vô Định bị thương nhất thời hoảng loạn tâm trí, cái gì cũng không nghĩ nhưng lúc này nghĩ lại cảm thấy càng không đúng.
"Thập Tam, theo dõi tên Cố Dật kia, nếu thấy hắn muốn ra khỏi thành liền đem hắn về, không để người khác phát hiện."
"Vâng." Nghe tiếng trả lời,người ngoài cửa sổ chợt lóe lên cấp tốc hướng về phía ngoài phủ.
Lý trí tuy trở về một chút nhưng cơn tức kia vẫn là không có lắng xuống, vẫn nghẹn ở ngực, nàng oán hận nhắm mắt, muốn đem cái người kia trục xuất ra khỏi đầu óc.
Chỉ chốc lát sau, lại nghe thấy tiếng cửa mở, Phi Nhi đứng sau tấm bình phong cũng không tiến lên, hồi bẩm nói: "Điện hạ, Tiêu Tướng quân lúc nãy đến nói cám ơn, nói kiếm chờ ngài bằng lòng gặp nàng sẽ đến trả, tướng quân còn nói nếu hôm nay không đánh bại Cố Dật ngài ấy sẽ bị trục xuất sư môn, kính xin điện hạ hãy dùng bữa."
Phi Nhi theo Chu Cẩm Hà nhiều năm như vậy, tự nhiên biết nàng giờ khắc này không ngủ nhưng nàng cũng không giám nói gì thêm, hồi bẩm xong không chờ Chu Cẩm Hà phân phó liền lui ra ngoài, đúng là để Công chúa rất hài lòng, cũng không tính sổ chuyện nàng tự đưa kiếm cho Tiêu Vô Định .
Hừ, trục xuất sư môn? nào có nghiêm trọng như thế chứ.
Chu Cẩm Hà không đồng tình trong lòng hừ hừ nói, nhưng cục nghẹn trong ngực lại giảm đi không ít nhất thời lại cảm thấy có chút buồn ngủ...!Mấy ngày nay , nàng cũng không nhàn rỗi bao nhiêu cũng đã mấy ngày không ngủ một giấc thật tốt,nghĩ vậy, chỉ chốc lát sau nàng liền ngủ mất.
Tiêu Vô Định vừa tới phủ,ngự y Thừa Bình Đế phái liền cũng đến, một lần nữa giúp nàng thoa thuốc băng bó vết thương , Vương Hấp Nhạc đứng ở một bên nhìn vết thương của nàng, mặt đều nhăn thành một đống, trêu đến Tiêu Vô Định cười ha ha, : "Người bị thương không phải ngươi, nhăn mặt làm cái gì! đi quân doanh một thời gian sẽ không cảm thấy kinh ngạc nữa, trên chiến trường sẽ gặp nhiều cảnh như đứt cánh tay ,gãy chân, một vết thương này tính là gì chứ."
Vương Hấp Nhạc hận không thể cho nàng một cái trừng mắt.
Tướng quân nhà hắn không đau lòng chính mình thì sẽ có thể có người khác đau lòng được không, làm sao không tự giác biết như thế.
Hắn quay đầu qua hừ hừ nói: "Đây lại không phải chiến trường, ngài bị thương như thế, ta xem điện hạ cùng Ôn cô nương biết được sẽ xử lý ngài như thế nào, Hừ! Còn có bị thương phải ăn kiêng, ta sẽ nhìn chằm chằm nhà bếp!"
" ngươi tiểu tử này, mỗi ngày tập luyện không đủ có phải không!"
Vương Hấp Nhạc làm mặt quỷ, nói: "Hừ, điện hạ cùng Ôn cô nương sẽ che chở ta!" Dứt lời cầm lấy phương thuốc ngự y khai cho nhanh chóng chạy như một làn khói làm Tiêu Vô Định dở khóc dở cười.
đứa nhỏ này dần dần mở lòng chút, đúng là biểu hiện tốt.
Thừa Bình Đế lại ban thưởng không ít dược liệu quý báu, Tiêu Vô Định quỳ xuống cảm tạ chờ cho ngự y cùng nội thị đi rồi nàng mới thở phào một cái trở về thư phòng.
Tay phải tổn thương, ngày mai thư pháp tất nhiên là không xong rồi.
Nàng nhìn chữ viết trên bàn mấy ngày nay mình luyện tập hơi câu khóe miệng.
Cũng được, nếu như không thể thắng thì như vậy cũng không tính là phụ lòng Đường lão .
Trong bụng nàng hơi động, hướng về nghiên mực từ từ mài mực, dùng cái chặn ép giấy bằng tử đàn ép tờ giấy thẳng ra, trên tay cầm lên một cây bút, chấm mực, hít sâu một hơi liền hạ bút xuống viết, chữ viết như rồng bay phượng múa, nàng vẫn mặc thường phục như lúc luyện võ , ống tay cột lại dù là dùng một tay cũng không có gì đáng ngại.
Không giống với một bên nhanh như cầu vồng uyển như du long , chữ hiện trên giấy tuyệt nhiên không giống thư pháp, kỳ dị tiêu sái khí thế bàng bạc, làm liền một mạch.
Tiêu Vô Định thả bút, thở dài.
Phụ vương nàng không câu nệ những lễ tục kia, khi còn bé nàng thuận tay trái không đổi được, hắn cũng là tùy ý nàng, nàng vẫn dùng tay trái tập viết luyện võ, một tay phụ vương viết chữ Thảo chuyển hóa thoải mái ý vị thiên thành, nàng thực là học không đến, chỉ quy củ viết chữ Khải , sau đó đi đến Côn Luân, tất cả đều sửa lại bằng tay phải, không viết Khải thư sửa lại là hành thư, tận lực ẩn giấu đi khi bút tích khi còn bé, chỉ là không nghĩ, sẽ có một ngày có thể viết ra chữ Thảo giống phụ vương như vậy.
"Phụ vương, ngài xem ta cũng viết có chút giống đây." Tiêu Vô Định khóe miệng mang theo ý cười, viền mắt lại ửng hồng, chung quy là không nỡ đốt tờ giấy này, một tay cẩn thận đưa nó chỉnh tề gấp kỹ, cất ở cái giá tầng thấp nhất.
Xoay người hướng về bên cạnh đi mở ra ngăn tủ trên giá gỗ, Phá Quân đứng yên ở đó, giống như cùng đi mấy ngàn ngày đêm, hiện ra ánh sáng lộng lẫy.
Nàng đưa tay khẽ vuốt thanh cung, giống như khi còn bé nàng nằm ở trên đầu gối phụ vương làm nũng , nhẹ giọng nói: "Phụ vương, ta lại chọc giận nàng tức giận rồi, nhưng ta là nữ nhi của ngài, làm sao có thể cứ như vậy thua cuộc đây?"
Trường Sa Vương Tiêu Thừa một đời anh hùng, từng có một trận chiến cánh tay bị tướng lĩnh quân địch chém trọng thương, còn có thể thấy được xương trắng bên trong, ngay cả đại phu thấy cũng không nhịn được cả người run lên, trên mặt hắn lại không nửa điểm thống khổ, trái lại luôn ôn nhu nhỏ nhẹ trấn an Trường Sa Vương phi đang rơi lệ.
Bây giờ cánh tay nàng nói là thương tích nhưng so với những vết thương từng trải qua thực sự không coi là gì.
Không nguy hiểm đến tính mạng thì vết thương đều không coi là gì hết, ngược lại,nếu không chết thì có một ngày sẽ hồi phục không phải sao?.
Nàng khi còn bé đã nghe được phụ vương nói như vậy để an ủi nàng cùng mẫu phi, ngày đó chỉ nghĩ phụ vương nàng không yêu quý chính mình, mãi đến tận khi chính mình cũng trải qua mới rõ ràng ý nghĩa của lời nói kia.
Nếu không chết liền không phải đại sự, cõi đời này thực sự người trọng yếu không nhiều, nếu là những chuyện kia chỉ cần là không chết thì cái gì cũng có thể bỏ qua.
Nếu đã bị thương tay phải thì đánh đàn, thư pháp dĩ nhiên là đấu không được, tuy là như vậy Tiêu Vô Định vẫn đến hiện trường, vốn định tìm cơ hội hướng về Công chúa điện hạ giải thích, đáng tiếc nhìn thấy nàng ngồi ngay ngắn trên đài cao, tuy rằng nghe tiếng đan du dương nhưng mặt vẫn cứ lạnh như băng, cũng không nhìn nàng một cái, sau khi tỷ thí kết thúc cũng rất sớm hồi phủ, Tiêu Vô Định tới nhưng lại một lần nữa đóng cửa không gặp.
"Tướng quân, điện hạ còn tức giận lắm...!bằng không chờ hai ngày nữa ngài trở lại?"
Tiêu Vô Định bất đắc dĩ cười, nói: "Cũng được, chờ điện hạ bằng lòng gặp ta ta sẽ trở lại, kính xin Phi Nhi cô nương chăm sóc tốt cho điện hạ." Dứt lời nàng liền lên xe ngựa hồi phủ.
Danh Sách Chương: