Kiến Nhật Nguyệt và Thanh Mai ở chung, đồ đạc nhiều vô số kể tính ra cũng khá chật chội, nhưng trong nhà không còn phòng trống chỉ còn mỗi cái kho, Kiến Nhật Nguyệt trề môi: "Định bảo chị ra kho ở à?"
"Không phải, Nhi Nhi cũng chỉ ở phòng em, hay chị chuyển lên lầu đi"
Nghe Kiến Nhất nói, Kiến Nhật Nguyệt và mẹ Kiến có hơi bất ngờ, Kiến Nhật Nguyệt mập mờ hỏi: "Hai đứa định dính lấy nhau hai bốn trên hai bốn sao?"
Kiến Nhất bỗng đưa mắt nhìn Vu Yên Nhi, chậm rãi lên tiếng nắm thóp: "Để quản cô ấy, nếu không nửa đêm vẫn dùng điện thoại"
Vu Yên Nhi nở một nụ cười gượng gạo lấy lòng, ban nãy cô còn nghĩ Kiến Nhất thấy Kiến Nhật Nguyệt và Thanh Mai ở chật, không chừng anh lo nghĩ Thanh Mai là khách đến ở, muốn cô ta thoải mái nên mới hỏi. Ra là Vu Yên Nhi nghĩ nhiều, mục đích của anh là không để cô nổi hứng trở về phòng mà nghịch điện thoại, anh vốn không hề nghĩ cho Thanh Mai một chút nào cả.
Được Kiến Nhất mở lời, mẹ Kiến hào hứng hối thúc Kiến Nhật Nguyệt: "Được đó, con chuyển lên phòng Nhi Nhi đi"
"Vậy cũng được" Kiến Nhật Nguyệt bên ngoài miễn cưỡng gật đầu đồng ý, trong bụng lại nhảy tưng tưng vì phấn khích.
Thanh Mai khẽ cắn môi dưới, muốn ngăn cản cũng không có quyền. Cô ta trong lúc ghen tức liếc nhìn Vu Yên Nhi như nhìn kẻ thù, không ngờ Vu Yên Nhi lại kiêu ngạo lên mặt nhướng một bên mày khiêu khích cô ta.
Bị một nữ sinh cấp ba hết lần này đến lần khác thách thức đối đầu, Thanh Mai tức tối quay đi chờ cơ hội trả thù.
Mỗi khi nhìn kẻ dư thừa trưng ra gương mặt khó coi, tâm tình Vu Yên Nhi lại vô cùng thoải mái, Thanh Mai dám quẹt một que diêm, đích thân Vu Yên Nhi sẽ đốt cháy cô ta trong biển lửa.
Từ lúc về nhà cho đến tối ngồi trên bàn ăn, Thanh Mai không có ý định cởi áo của Kiến Nhất ra, khi Kiến Nhật Nguyệt hỏi tới, cô ta còn bảo thích mặc những kiểu áo nam rộng rãi. Thanh Mai đã tỏ rõ ra, ngay cả Kiến Nhất và bố Kiến cũng bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Sau khi dọn đồ đạc từ phòng Vu Yên Nhi sang phòng Kiến Nhất, sẵn tiện bỏ bớt những thứ không dùng đến. Vu Yên Nhi còn chưa biểu lộ gì thì Kiến Nhất đã gom hết những cái áo sơ mi sọc của anh bỏ đi.
Kiến Nhất vì không muốn Vu Yên Nhi nghĩ ngợi, anh quyết định chuyển từ sơ mi sọc sang loại trơn không họa tiết, nếu anh còn mặc những chiếc áo này, Thanh Mai không chịu bỏ cái áo anh cho mượn, vậy có khác gì áo cặp?
Sang sáng mai sẽ tựu trường, Kiến Nhất ngồi trên giường bất an dặn dò: "Sau này ở trường, cho dù gặp chuyện gì tức giận, em cũng không được động thủ"
"Nhỡ gặp chuyện gì đó quá mức chịu đựng thì làm thế nào?"
Thừa hiểu được con người thật của Vu Yên Nhi, Kiến Nhất ngồi thẳng người, nghiêm túc trả lời: "Đương nhiên là vẫn phải nhịn"
"Nhỡ người khác đánh em, em vẫn phải nhịn sao?" Vu Yên Nhi nghĩ ngợi tìm cách để không hứa với Kiến Nhất, người chọc vào cô thì đã chủ động khiêu chiến, một người giàu lòng nhân ái như cô không thể không đáp lại.
"Em không đánh người ta là tốt rồi, không ai dám đụng đến em đâu" Kiến Nhất bật cười, thật lòng nói.
Nếu Kiến Nhất không nói Vu Yên Nhi cũng không biết bản thân mình lại đáng sợ đến mức đó, cô càng không ngờ trong mắt anh, cô lại là một cô gái dũng mãnh.
Xung quanh Kiến Nhất toàn những tiểu thư yểu điệu như Lý Nhược, nay có thêm Thanh Mai cá tính ngang ngửa cô, xem ra con đường diệt giặc sẽ có chút gập ghềnh, nhưng dù là loại cản đường nào, Vu Yên Nhi đã hoàn toàn sẵn sàng nghênh chiến.
Đến chín giờ, Triết Dương bỗng gửi tin nhắn vào nhóm chat với nội dung: *Hải Lý, cậu xóa kết bạn với tôi*?
Dường như Triết Dương đã động lòng trước Hải Lý, Vu Yên Nhi nghĩ ngợi gửi nhóm một tin nhắn: *Hải Lý, thuốc độc của cậu tìm*.
Vài giây sau Từ Tuấn Vỹ cũng gửi một tin nhắn: *Haha, Hải Lý, còn chưa được một tháng đã từ bỏ rồi, thiếu kiên nhẫn*!
Nhân vật chính Hải Lý cuối cùng cũng xuất hiện, gửi hẳn cả một gif hình phẫn nộ mặt đỏ bốc khói: *Kẻ trăng hoa như vậy, bà đây đ***ch cần*.
Triết Dương: *Giải thích cậu không thèm nghe, còn dám nói tôi trăng hoa, đồ bà chằn*.
Trên màn hình bỗng hiện lên dòng thông báo: *Hải Lý đã xóa Triết Dương ra khỏi nhóm*.
Vài giây sau có thêm một thông báo: *Từ Tuấn Vỹ đã thêm Triết Dương vào nhóm*.
Hải Lý: *Tuấn Vỹ, cậu theo phe địch*?
Từ Tuấn Vỹ: *Tôi thích những kẻ có người yêu cãi nhau*.
Triết Dương: ** *kiếp, sở thích gì biến thái vậy*?
Hải Lý: *Cút*!
Vu Yên Nhi lén nhìn Kiến Nhất đang đọc sách bên cạnh, gửi tin nhắn đi: *Kiến Nhất ở cạnh, hôm nay chị không chửi*.
Cả nhóm hùa vào gửi sticker hình cười ra nước mắt, tin nhắn từ tài khoản của Kiến Nhất bỗng gửi một tin nhắn nhắc đến Từ Tuấn Vỹ: *Ấu trĩ*.
Trong khi nhóm đang nói chuyện nhiệt tình, tin nhắn gửi vào nhóm không ngừng thì điện thoại Kiến Nhất lại có tin nhắn riêng từ Lý Nhược. Vu Yên Nhi sát bên cạnh, chỉ cần liếc nhẹ mắt cũng có thể thấy được toàn bộ.
Kiến Nhất nhấn vào xem, nội dung hiện lên: *Hôm nay mình tìm được một vài quyển sách, có lẽ cậu sẽ thích, mai mình sẽ mang cho cậu*.
Kiến Nhất đọc sơ qua liền nhanh tay gõ phím gửi: *Không cần đâu, cảm ơn cậu*.
Lý Nhược lại gửi tin nhắn đến: *Cậu có tiện nói chuyện không*?
Trên nhóm chat đã nói rõ, Lý Nhược hỏi như vậy là đang cố ý xác nhận xem Vu Yên Nhi có nói đúng hay không. Vu Yên Nhi cười lạnh trong lòng, cách cô ta nói chuyện chả khác gì bồ nhí lén lút qua lại với chồng người khác.
Kiến Nhất không cần suy nghĩ, trực tiếp trả lời: *Tiện*.
Lý Nhược: *Tối hôm qua về, mình không hiểu tại sao lại không ngủ được, bây giờ cũng vậy*.
Đáp lại ý tứ rõ ràng của Lý Nhược, Kiến Nhất gửi xong tin nhắn liền tắt màn hình cất điện thoại: *Cậu đến bệnh viện khám đi, bọn mình ngủ trước, tạm biệt*.
Thấy Kiến Nhất như thế này, Vu Yên Nhi có chút bất ngờ, không nghĩ Kiến Nhất sẽ nói chuyện phũ phàng với Lý Nhược như vậy. Mãi nghĩ ngợi, điện thoại trong tay cô bỗng bị giật mất, người duy nhất dám giành đồ của cô chỉ có mỗi Kiến Nhất.