Kể từ lúc bị bắt quả tang, suốt hơn nửa ngày còn lại của Vu Yên Nhi chìm trong rối loạn, chẳng rõ Kiến Nhất giận đến mức nào, nhưng đến gương mặt tràn đầy hối cải của cô anh cũng không thèm nhìn một cái, trong khi cô liên tục gọi anh, anh lại không trả lời, cứ im lặng như cố kiềm cơn giận, mở miệng ra chắc chắn sẽ mắng cô một trận.
Thật ra, so sánh giữa việc bị Kiến Nhất quở trách và im lặng phớt lờ, thà anh mắng cô một trận thì có lẽ trong lòng Vu Yên Nhi đã nhẹ nhõm hơn nhiều. Cả ngày dài mang tảng đá lớn đè lên ngực, anh lại chẳng màng đến cô.
Buổi chiều tan trường, Vu Yên Nhi từng bước e dè đuổi theo những bước sải dài hơn thường ngày của anh. Đánh liều nắm tay anh, anh không gỡ ra nhưng những ngón tay duỗi thẳng không nắm lại, bước chân của anh vẫn không chậm lại, không hề có ý nguôi giận.
Ở nhà, trên bàn ăn, Kiến Nhất chỉ tập trung ăn phần mình, bỏ mặc Vu Yên Nhi ngồi bên cạnh hai tay chống cằm dõi theo anh, ngay cả vẻ mặt cũng hiện lên sự khao khát được anh để ý đến.
Nhận ra được không khí khác thường, mẹ Kiến sau một lúc quan sát liền lên tiếng hỏi: “Sao thế? Cãi nhau à?”
Vu Yên Nhi bày ra vẻ mặt mếu máo lắc đầu, lén liếc nhìn kiểm tra xem Kiến Nhất đã chịu quan tâm đến cô hay chưa, kết quả vẫn là sự lạnh nhạt của anh. Trong thâm tâm Vu Yên Nhi chính thức sụp đổ, chỉ một hành động nhỏ lại khiến anh giận đến mức này, sau này có cho tiền cô cũng chẳng dám thử một lần nữa.
Biết với thái độ của Kiến Nhất hiện tại, anh chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua, cũng sẽ giận thêm vài ngày cũng không chừng. Vu Yên Nhi cuối cùng cũng buông bỏ hy vọng, chấp nhận sự thật là anh đã giận và lần này không tha cho cô.
Học bài xong, Vu Yên Nhi buồn bã ôm gối sang phòng Kiến Nhật Nguyệt ngủ, đợi anh nguôi giận mới trở về, tốt nhất vẫn nên tránh mặt kẻo khiến anh càng thấy càng giận.
Vừa mở cửa phòng, Vu Yên Nhi đã đụng ngay Kiến Nhất từ ngoài vào, vẫn là biểu cảm lạnh lùng khiến trái tim cô đau lên từng hồi, nhưng dám làm dám chịu, có lỗi chính là có lỗi.
Cả hai đối diện nhau một lúc, chẳng ai nhường đường ai, Vu Yên Nhi đành nép người vào tường để cho Kiến Nhất có đường vào phòng.
Hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Vu Yên Nhi, Kiến Nhất không đi thẳng vào phòng mà nhân địa thế chống một tay lên tường, áp sát chổ cô đang đứng. Trái tim cô căng thẳng đập thình thịch, con ngươi đảo qua lại lo lắng, bỗng có chút chột dạ cảm giác sắp bị hành hình đến nơi.
Không gian yên lặng đến ngột ngạt, qua một lúc lâu Vu Yên Nhi không chịu được nữa liền cựa người, ngay lúc ấy Kiến Nhất mới cất tiếng: “Em muốn xem mấy cái đó lắm đúng không?”
Vu Yên Nhi ngước mắt nhìn Kiến Nhất, cứng nhắc lắc đầu phủ nhận.
Anh không nói thêm lời nào, vươn tay đóng cửa, thanh tao tuyên bố: “Em thích như vậy, anh sẽ cho em nhìn đến chán thì thôi”
Bị Kiến Nhất kéo ngược vào trong phòng, Vu Yên Nhi hai mắt trừng trừng không chớp nhìn anh cởi áo, sau đó ngồi xuống cuối giường nhìn thẳng vào cô.
“Cho dù cơ bắp anh không có, nhưng trước sau anh cũng là chồng em, anh xấu hay đẹp em cũng chỉ được nhìn một mình anh, mau nhìn đi, nhìn cho thật kỹ để sau này khỏi nhìn cơ thể người đàn ông khác”
Vu Yên Nhi khẽ nuốt nước bọt, thành thật thỏ thẻ: “Thật ra, cái người em thấy lúc trong tạp chí chỉ mặc mỗi quần lót thôi”
Trước lời nói của Vu Yên Nhi, Kiến Nhất trong lòng dao động mạnh, đuôi mắt giật giật chăm chú nhìn dáng vẻ chờ đợi của cô, quay một vòng anh lại vô tình trở thành nạn nhân dưới tay cô.
Qua một lúc vẫn không thấy Kiến Nhất phản ứng, Vu Yên Nhi cẩn trọng bước đến trước mặt anh, nhìn thẳng vào ánh mắt thẫn thờ của anh với khoảng cách cực gần, ngây ngô nhắc nhở: “Ông xã, sao anh không cởi?”
Lúc Kiến Nhất nhìn lại thì gương mặt cả hai đã gần trong gang tấc, đôi mày anh khẽ cau nhẹ: “Em học ai vậy hả?”
“Anh ép em xem rồi còn gì” Vu Yên Nhi ủ rũ không vui, người lôi ngược cô vào, người cởi áo bắt cô xem đều là anh, đột nhiên lại quay lại trách cô.
"Em thật là..." Kiến Nhất bất lực không còn lời nào để nói, anh lấy lại dáng vẻ thường ngày, cầm áo mặc vào.
Nghĩ đi nghĩ lại chợt nhận thấy dường như bản thân vẫn chưa thông suốt, Vu Yên Nhi hoài nghi nhìn anh: "Ông xã, anh... ghen sao?"
"Phải!" Kiến Nhất thẳng thắn thừa nhận, giọng điệu còn mang theo sự giận dỗi.
Vu Yên Nhi nghiêm túc lắc đầu, bất ngờ đẩy Kiến Nhất nằm ngửa xuống giường, cô chống tay trên đệm bên cạnh đầu anh, cau mày không hài lòng: "Ông xã, anh thừa biết trong lòng em chỉ có anh, người khác cũng chỉ là không khí"
Kiến Nhất trầm mặc nhìn Vu Yên Nhi, giọng nói điềm tĩnh mang theo tâm sự: "Nhưng em không còn là trẻ con, chắc chắn sẽ để ý đến chuyện khác"
Vừa nghe Kiến Nhất nói xong, Vu Yên Nhi liền hiểu được "chuyện khác" của ý anh là gì. Cô mỉm cười, chậm rãi đáp một cách rành mạch rõ ràng: "Em đang đợi đủ tuổi để sàm sỡ anh đây"
Trên môi Kiến Nhất hiện lên nụ cười bất đắc dĩ, sự tức giận của cả ngày bỗng chốc tan biến toàn bộ. Anh càng ngày càng không hiểu bản thân mình vì sao lại cảm thấy rất khó chịu khi Vu Yên Nhi ngắm một người đàn ông khác, dù đó chỉ là một người mẫu ở châu Âu và không bao giờ gặp ngoài đời.
Có lẽ, tình cảm của anh đã dần chuyển sang sự chiếm hữu bất hợp pháp.