Cô ta nhắn cũng vài tin, Hoàng Nam phải xem một lúc mới hết.
"Thông tin anh gửi em đã gửi cho cậu em xem rồi, nó thật sự rất có ích.
May mà có anh giúp đỡ, chứ em tìm trên mạng hoài không ra."
"Chiều nay anh có bận gì không? Em mời anh một bữa để cảm ơn anh nhé."
"Anh đang bận à? Em xin lỗi, em không làm phiền anh nữa.
Khi nào anh có thời gian thì trả lời em cũng được."
Hoàng Nam đọc xong tin nhắn cũng không trả lời ngay lập tức, thay vào đó hắn đi trả lời những tin nhắn quan trọng hơn của bạn bè trước.
Sau khi trả lời tin nhắn xong, hắn lại chờ cho mọi người rời khỏi phòng học rồi mới quay lại kiểm tra một lượt trước khi tắt đèn và khóa cửa.
Hoàng Nam làm xong tất cả các việc từ lớn tới nhỏ rồi mới trả lời cho Yến Nhi một câu.
"Không cần đâu, anh là đại diện của hội học sinh thì đây cũng là việc của anh thôi."
Hoàng Nam vừa ấn gửi tin nhắn thì thấy dòng chữ đã xem hiện lên, hắn nhếch môi, tốc độ của Yến Nhi cũng nhanh thật nhỉ, xem ra là đang chờ hắn trả lời lại đây mà.
Vừa xem xong vài giây thì Yến Nhi đã soạn tin nhắn trả lời lại.
Thái độ nhiệt tình này của Yến Nhi làm Hoàng Nam nhớ về một người quen cũ của mình, cũng là người mà Minh Quân đã nhắc đến lúc nãy.
Hoàng Nam đã gặp qua nhiều kiểu con gái theo đuổi mình, từ chủ động cho tới trong âm thầm, tất nhiên với kiểu giả vờ ngẫu nhiên nhưng trong lòng một bụng tính toán này cũng đã gặp qua không ít lần.
Đối với những điều đó, hắn có thể cảm nhận được nhưng lại không muốn quan tâm, miễn sao đừng chạm đến giới hạn là được.
Còn giới hạn của Hoàng Nam là gì ư? Chính là kiểu người lợi dụng tình cảm của hắn để thỏa mãn mục đích của riêng mình.
Khi đó đừng trách hắn nổi lên hứng chơi đùa cho bọn họ một lần nhớ đời.
Trước đây Hoàng Nam không thích cũng không ghét một nhóm con gái nào.
Như những lời hắn đã từng thổ lộ với Khánh Dương, hắn thích ai thì sẽ là người đó, không phải vì người ta thế này hay thế kia mà mới thích.
Thế nhưng sau khi trải qua mối tình oanh liệt đó, hắn bắt đầu biết bản thân mình ghét kiểu con gái như thế nào.
Chính là kiểu người luôn giả vờ ngây thơ và tốt bụng nhưng thực tế lại thốt nát và mục rỗng từ lâu.
Mỗi lần gặp phải những người như vậy cố ý tiếp cận mình, Hoàng Nam luôn có một loại khát vọng mãnh liệt là xé rách lớp mặt nạ giả tạo đó đi.
Xem như là Yến Nhi xui xẻo, bỗng dưng tìm đến tận cửa cho Hoàng Nam xả giận.
"Hì anh học xong rồi à?"
"Không được đâu, anh đã giúp em mà, em phải cảm ơn anh chứ."
Yến Nhi trả lời tin nhắn xong, không quên gửi kèm thêm một vài sticker làm nũng đáng yêu.
Nếu người ngoài thấy Hoàng Nam lúc này sẽ chẳng ai có thể tưởng tượng được rằng hắn đang nhắn tin đong đưa với một nữ sinh nào đó mà không phải là đang đọc tin về kẻ thù của mình, vì lúc này biểu cảm của hắn vô cùng lạnh lẽo, thậm chí có phần đáng sợ.
Hoàng Nam liếc nhìn màn hình tin nhắn một cách chán ghét, hắn gõ vào khung chat một vài kí tự vô nghĩa rồi lại xóa đi, chủ yếu là để cho Yến Nhi nhìn thấy và hiểu lầm.
Nếu như Hoàng Nam đoán không nhầm thì một loạt hành động này của hắn sẽ khiến cho phía đối phương nhìn thấy hắn đang mãi soạn tin nhắn mà không trả lời, hẳn là đang lưỡng lự điều gì đó không biết rằng có nên nói ra hay không.
"Nếu vậy thì anh không từ chối được rồi.
Nhưng hôm nay thì không được, anh có hẹn rồi."
Một loạt hành động có chủ ý vừa rồi của Hoàng Nam thành công khiến cho Yến Nhi hiểu lầm.
Cô ta vô cùng mừng rỡ khi nhận được tin nhắn nhận lời của Hoàng Nam.
Ban đầu khi thấy hắn cứ soạn tin mãi mà không gửi thì cô ta nghĩ rằng mình đã bị từ chối rồi.
Yến Nhi vô cùng đắc ý, đàn ông ai cũng như nhau thôi, ngọt ngào cũng chỉ là thể hiện bên ngoài cho người khác xem còn sau lưng làm gì thì không ai biết được.
"Không sao, không sao.
Vậy thì hôm khác cũng được ạ."
"Hôm nay anh có hẹn với chị Dương hả?"
Với tin này thì Hoàng Nam chỉ xem mà không trả lời lại.
Hắn vô cùng chán ghét bộ dạng giả vờ ngây thơ và hiểu chuyện của Yến Nhi vừa rồi, nhưng vì mục đích xa hơn nên đành phải cùng cô ta tung hứng để xem ai diễn tốt hơn.
Sự im lặng của Hoàng Nam khiến Yến Nhi nhận ra bản thân mình đã lỡ lời nên cô ta vội vàng gửi thêm một tin nhắn nữa với hy vọng chữa cháy cho lời nói lúc nãy.
"À em hiểu rồi.
Hic hic, em nhắn tin với anh như thế này chị ấy có biết không ạ? Em sợ chị ấy hiểu lầm."
"Cô ấy không biết đâu."
Hoàng Nam gửi tin nhắn xong thì trong lòng cũng có nhiều suy nghĩ.
Hắn cũng không rõ nếu như Khánh Dương biết hắn giữ liên lạc với Yến Nhi thì sẽ phản ứng như thế nào.
Thật ra bình thường Khánh Dương cũng không tò mò về các mối quan hệ riêng tư của hắn, nói đúng hơn là cô không quan tâm.
Lần duy nhất Khánh Dương thể hiện thái độ rõ ràng là vào lúc gặp Bội Quỳnh ở lớp học.
Có lẽ là vì lúc đó chuyện xảy ra ngay trước mắt nên cô mới phản ứng như vậy, còn với những gì không nhìn thấy thì cô hoàn toàn không bận tâm.
Bỗng dưng Hoàng Nam cảm thấy hơi buồn khi bị Khánh Dương bỏ mặc như vậy.
Hắn gõ lên trán mình một cái, tự mắng bản thân mình điên rồi.
Tại sao hắn lại mong được Khánh Dương kiểm soát chứ.
Nhưng việc cô hoàn toàn không ghen cũng khiến hắn cảm thấy khá mất mát mà.
Hoàng Nam thở dài, trái tim Khánh Dương thật là sắt đá, nhưng ai bảo hắn cứ tự đâm đầu vào cơ chứ.
"May quá, em không muốn vì mình mà ảnh hưởng đến tình cảm của hai người đâu."
"Ngược lại anh mới là người sợ bị hiểu lầm đây.
Bạn trai của em sẽ không ghen chứ?"
"Hihi, em không có bạn trai mà.
Hôm trước em cũng kể với anh rồi đó, em chỉ xem anh Trung như anh trai để an ủi và động viên anh ấy thôi."
"Nhưng có vẻ mọi người xung quanh em không nghĩ như vậy."
"Em biết chứ, nhưng em không muốn làm anh Trung buồn, nên cũng không dám nói ra sự thật cho mọi người."
Hoàng Nam nhắn được một lúc thì lại giở trò im lặng.
Để hắn xem ai là người diễn tốt hơn trong vở kịch này.
Hoàng Nam không tin rằng Yến Nhi thật sự đủ nhẫn nại và khôn khéo để có thể giữ được hai con mồi cùng một lúc, cô ta bắt buộc phải đưa ra sự lựa chọn.
Nhớ tới kỹ năng diễn xuất ngang với ảnh đế của mình ngày hôm trước, Hoàng Nam rất tự tin rằng mình có thể đá bay Thành Trung hàng trăm dặm.
Yến Nhi có thể hoà hoãn và níu giữ một lúc hai con mồi như Thành Trung và một tên giống như hắn ta, nhưng không thể áp dụng được với Hoàng Nam.
Sau khi rời khỏi phòng sinh hoạt câu lạc bộ, Hoàng Nam không vội xuống nhà xe ngay mà đến văn phòng hội học sinh một lúc.
Trong quãng thời gian đó cũng đủ để cho Yến Nhi cảm thấy bất an rồi.
Hoàng Nam cảm thấy bản thân mình nắm bắt tâm lý của các cô gái đầy tâm cơ như Yến Nhi rất tốt, chỉ cần trong lòng có dã tâm thì rất dễ bị tác động, cứ để cho cô ta hoảng loạn một lúc vậy.
Sự im lặng bất thường của Hoàng Nam quả thật làm cho Yến Nhi đứng ngồi không yên.
Cô ta không thể đoán được suy nghĩ thật sự của Hoàng Nam là gì.
Những ngày qua cô ta nhắn tin cho Hoàng Nam vài lần chủ yếu để hỏi thăm hắn về chuyện ở trường Silver, tuy Hoàng Nam trả lời không quá nhanh nhưng cũng không để cô ta chờ lâu hay đột ngột im lặng.
Điều này khiến cho cô ta cảm thấy vô cùng hoang mang, cảm giác không thể nắm bắt được.
Yến Nhi đọc lại tin nhắn một lần nữa xem có gì bất thường hay không, cô ta nhìn lại trạng thái hoạt động của Hoàng Nam, rõ ràng vẫn là đang trực tuyến, đã xem tin nhắn nhưng lại không trả lời nữa.
Vì Hoàng Nam đã đồng ý lời mời của Yến Nhi nên cô ta nghĩ rằng hắn cũng đã có ý gì đó với mình, cũng không phải là hoàn toàn ngay thẳng như ban đầu cô ta đã đoán.
Nhưng vì sao hắn lại đột ngột không trả lời nữa? Chẳng lẽ vì e ngại chuyện cô ta với Thành Trung hay sao.
Yến Nhi cảm thấy vô cùng lo lắng.
"Em với anh Trung thật sự không có gì cả."
Hoàng Nam về tới văn phòng hội học sinh để lấy đồ xong thì mới đi bộ về phía nhà xe, lúc này Yến Nhi cũng đã trả lời tin nhắn.
Hắn nhìn đồng hồ đeo tay, còn chưa đến hai mươi phút nữa.
Chưa gì đã cuống cuồng lên rồi, thật không thú vị chút nào.
Hoàng Nam cũng không vì sự lo lắng của Yến Nhi mà nhiệt tình hơn được một chút, với tin nhắn này hắn cũng mở ra để hiển thị trạng thái đã xem chứ không trả lời lại ngay lập tức.
"Chuyện em với anh Trung ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa em và anh như vậy sao?"
Hoàng Nam không ngờ chỉ mới vài phút mà Yến Nhi đã hỏi mình một câu trực tiếp như thế này.
Hơi nhanh so với những gì hắn tính toán.
Thành Trung thật là đáng thương, Yến Nhi chẳng mất nhiều thời gian đã sớm chọn được bên nào có lợi cho mình hơn rồi.
"Ừ, anh thấy khá quan trọng."
Đến lúc này Hoàng Nam mới chịu trả lời tin nhắn của Yến Nhi khiến cho cô ta mừng rỡ không thôi.
Tốt quá, may mà cô ta không làm Hoàng Nam phật lòng.
"Nếu như anh thấy quan trọng thì lần tới khi chúng ta gặp nhau anh sẽ không còn nghe thấy về mối quan hệ đó nữa."
"Mong là như em nói."
Hoàng Nam nhếch môi hài lòng, hắn cũng chỉ chờ đến lúc này mà thôi.
Hoàng Nam đạt được mục đích nên dễ nói chuyện hơn hẳn.
Nhắn tin qua lại một lúc cũng đã chốt được lịch hẹn với Yến Nhi để cô ta nói lời cảm ơn vì hắn đã nhiệt tình giúp đỡ.
Với những gì mình vừa làm, Hoàng Nam một chút cũng không cảm thấy tội lỗi.
Hắn cũng không có kế hoạch phá đám Thành Trung với Yến Nhi ngay từ đầu, là do cô ta tìm đến hắn trước, lại liên tục dùng chiêu trò để xen vào giữa hắn và Khánh Dương thì việc hắn đùa giỡn lại một chút cũng chẳng có gì là sai.
***
Hôm nay Hoàng Nam về nhà bằng một con đường mới, vừa quen thuộc nhưng cũng lại có phần xa lạ.
Hắn đã sớm quen với lộ trình từ nhà Khánh Dương về nhà mình rồi nên hôm nay khi phải đi từ trường về nhà hắn lại cảm thấy cảnh vật xung quanh không được thuận mắt cho lắm.
Hoàng Nam dừng xe trước một ngã tư, trong lúc chờ đèn đỏ liền lơ đãng nhìn sang một quán ăn bình dân ở góc đường đối diện, ánh mắt chợt rơi vào trầm tư.
Bình thường Hoàng Nam vẫn đi qua đoạn đường này nhưng tại sao lại đến hôm nay hắn mới nhìn thấy quán ăn này nhỉ, nhất là khi hắn vừa được bọn Minh Quân nhắc cho nhớ về chuyện cũ nữa.
Hoàng Nam vốn dĩ đã sớm quên đi nhiều chuyện nhưng lúc này khi nhìn thấy chốn xưa, hắn buộc phải nhớ lại những gì đã xảy ra tại nơi này.
Dù quán ăn đã đổi chủ và đổi tên nhưng cách bài trí và loại hình kinh doanh vẫn được giữ nguyên như cũ.
Hoàng Nam bị ma xui quỷ khiến như thế nào mà lại quyết định bước vào nơi này một lần nữa.
Hắn chọn một bàn nằm khuất trong góc rồi gọi một món ăn nhẹ kèm theo một chai nước suối, bình tĩnh hồi tưởng về chuyện cũ của mình.
Bây giờ nhớ lại, chính Hoàng Nam cũng cảm thấy mọi chuyện xảy ra lúc đó thật sự quá sức tưởng tượng.
Khi đó Hoàng Nam vẫn chưa lên cấp ba, nhưng vì đã qua lại cùng mấy người anh khối trên nên hắn có mối quan hệ khá rộng, cũng qua mấy ông anh thân thiết mà gặp gỡ một vài người, tất nhiên không khỏi tránh khỏi có một vài cô gái, trong đó có Hải Yến, người sau này khiến hắn trưởng thành chỉ sau một đêm.
Khi Hoàng Nam gặp Hải Yến thì cô ta bằng tuổi hắn bây giờ.
Kể ra Hoàng Nam không phải là người đầu tiên Hải Yến gặp trong đám bạn đổ đốn của hắn.
Nhưng Hoàng Nam lại là người cô ta chọn để xuống tay đầu tiên.
Vào thời điểm đó, Hoàng Nam hệt như viên ngọc sáng duy nhất trong trong nhóm nam sinh cấp ba và đại học đó.
Tuy rằng chơi chung trong một nhóm người ngỗ nghịch nhưng Hoàng Nam cư xử lịch sự, lại ga lăng và luôn có chừng mực, điều này chẳng mấy chốc khiến cho Hải Yến hoàn toàn si mê mà chủ động theo đuổi hắn trước.
Câu chuyện cũng không có gì nếu như Hải Yến biết thế nào là đủ.
Hoàng Nam đã từng là mẫu bạn trai mơ ước đối với nhiều người, khi đó hắn có sự chân thành và nghiêm túc của lần đầu yêu đương, tuy rằng vẫn có nhiều chuyện vẫn không hiểu rõ, không đủ tinh tế và hiểu suy nghĩ của phụ nữ như hiện tại nhưng cũng không làm ra chuyện gì quá đáng.
So với những tên ngố lần đầu hẹn hò thì Hoàng Nam lại làm tốt hơn vài phần.
Thế nhưng Hải Yến vẫn không biết thế nào là điểm dừng.
Không bao lâu sau, nhân viên phục vụ đã mang thức ăn ra rồi nhanh chóng rời khỏi, trả lại không gian yên tĩnh cho chiếc bàn nhỏ ở trong góc của quán.
Hoàng Nam nhìn về phía xa, nơi đó hiện tại là phòng nghỉ cho nhân viên, nhưng trước đây nó lại được sử dụng như phòng riêng chuyên phục vụ cho khách theo nhóm bạn hoặc gia đình.
Sở dĩ Hoàng Nam biết rõ như vậy vì cách đây hai năm, hắn đã từng đứng bên ngoài, cạnh bên cánh cửa bằng gỗ ấy với tâm trạng vô cùng phức tạp, vừa lo lắng, sợ hãi và phẫn nộ.
Hoàng Nam đứng bên ngoài, lắng nghe toàn bộ cuộc trò chuyện đang diễn ra phía bên trong, từng câu từng chữ cứ thế mà lọt vào tai hắn, như một nhát dao liên tục chém vào tâm can, không thể nào dừng lại cũng không thể nào trốn thoát.
"Con **, mày còn dám đến đây tìm tao ăn vạ à? Tao còn chưa hỏi tội mày, mày nói gì với thằng Nam để kéo người đến quậy nát chỗ làm ăn của nhà tao hả?"
Từ trong phòng, một giọng nam quát lên.
Hoàng Nam không cần đoán cũng biết được đây chính là một trong những người anh lớn trong nhóm của hắn, Hồng Khải.
Hồng Khải ở trong phòng riêng không một chút e ngại mà quát lớn, lúc này trên mặt của gã vẫn còn lưu lại những vết bầm tím đầy ghê rợn, xem ra vừa trải qua một trận đánh nhau căng thẳng.
Những vết thâm tím khắp mặt cộng thêm thái độ điên tiết khiến cho Hồng Khải trở nên vô cùng đáng sợ, hai mắt của gã hằn lên những tia máu, hơi thở phập phồng nhìn cô gái đang đứng đối diện mình, như một con thú điên chuẩn bị lao vào cắn người.
Thế nhưng dáng vẻ đáng sợ này lại chẳng mảy may khiến cho Hải Yến sợ sệt.
Cô ta cười khẩy, nhìn bộ dạng đáng thương này của Hồng Khải, đúng là bị Hoàng Nam đánh cho một trận thừa sống thiếu chết rồi.
"Tôi nói là anh cưỡng hiếp tôi đấy.
Chỉ là sự thật thôi mà."
Bốp!
Hồng Khải giáng xuống cho Hải Yến một bạt tai với sức lực vô cùng lớn làm cô ta ngã xuống bàn, khiến cho chén dĩa trên bàn rơi xuống đất vỡ vụn.
Âm thanh này vô cùng to và rõ nhưng người ngoài không một ai dám mở cửa vào kiểm tra vì đây là địa bàn của Hồng Khải.
Gã đã hạ lệnh, không được sự cho phép của gã, cho dù có chuyện gì xảy ra cũng không được bước vào căn phòng này nửa bước.
Hoàng Nam đứng bên ngoài, lòng bàn tay siết chặt, hắn cố ngăn bản thân mình lao vào trong bảo vệ Hải Yến vì hôm nay hắn xuất hiện ở đây là để biết được sự thật.
Mà muốn biết được sự thật thì phải tuyệt đối không được can thiệp vào dù cho có bất kỳ chuyện gì xảy ra đi nữa.
"Cưỡng hiếp? Mày biết từ đó dùng lúc nào không? Là mày bò lên giường tao mà.
Mày sợ thằng Nam biết, nó khinh thường mày, ghê tởm mày nên mới vẽ ra cái kịch bản chó má này phủ đầu nó chứ gì."
"Còn không phải? Hôm đó chính là anh chuốc say tôi rồi lừa tôi lên giường.
Anh đừng có chối, con này không hiền đâu."
"Đúng, mày không hiền mà.
Nên ngoài mặt tỏ vẻ ngây thơ cho thằng em tao xem, sau lưng thì mồi chài tao.
Đúng là đồ ** ****.
Nếu như mày không có ý đồ với tao từ trước thì tao có nói một trăm lời mày cũng không đi theo tao rồi.
Bây giờ muốn đến đây ăn vạ tao sao? Đừng hòng.
Mày đã diễn được cái vai nạn nhân đó thì tiếp tục đi cầu xin sự thương hại của thằng Nam đi."
Hồng Khải vừa nói xong, Hải Yến đã lấy ra một chiếc hộp ném lên bàn.
"Không nói nhiều nữa, tôi có thai rồi."
Hải Yến vừa dứt lời, Hồng Khải đã cười lớn.
Gã nhìn cô ta từ trên xuống dưới, điệu bộ cười cợt và khinh thường.
"Bớt giỡn đi cô em.
Thằng Nam thì chưa làm gì mày, nhưng chắc gì sau tao mày không đi với thằng khác.
Anh em của người yêu mày còn mồi được thì cái thai này cũng khó nói lắm."
"Nếu anh không nhận, tôi sẽ kiện anh ra tòa.
Anh đừng quên tôi vẫn chưa đủ 18 tuổi đâu."
Hải Yến đã sớm đoán được Hồng Khải sẽ không chịu trách nhiệm cho cái thai này.
Cô ta đã lên kế hoạch ngay từ đầu vì vậy ngay cả những lời gã ta sẽ nói cũng đã sớm đoán ra.
Ngược lại như những gì Hải Yến đã tính toán, Hồng Khải nghe xong còn cười lớn hơn lúc nãy.
"Tao thách mày dám kiện tao đấy.
Nhà tao có tiền, tao thừa sức khiến chuyện này chìm xuống.
Mày giỏi thì kiện đi."
"Anh… đồ đê tiện."
"Tao đê tiện? Còn mày thì là cái gì hả? Tao không nghĩ mày dám đi kể với thằng Nam nữa đó, loại chuyện nhục nhã này còn dám nói ra.
Thằng nhóc này cũng xem là thật lòng với mày.
Đã dám kể thì sao không kể sự thật ấy, để xem nghe xong nó còn đi kiếm chuyện với tao vì mày nữa không hay là chính tay nó giết mày tại chỗ?"
Hồng Khải nhớ lại trận hỗn chiến vài ngày trước với Hoàng Nam mà trong người vẫn còn cảm thấy ê ẩm.
Gã cũng không ngờ thằng nhóc này nhỏ hơn mình vài tuổi mà lại ra tay kinh người như thế.
Ngay từ đầu gã không hiểu vì sao mấy tên khác trong nhóm lại nhận Hoàng Nam vào hội, một thằng nhóc con miệng còn hôi sữa thì có thể làm được cái gì.
Thế mà vài ngày trước gã đã được chính mình trải nghiệm qua thế nào là cảm giác bị thằng nhóc con đó đập cho một trận thừa sống thiếu chết.
Tuy vậy Hồng Khải cũng phải nể Hoàng Nam vài phần, tuy rằng câu chuyện của Hải Yến là do cô ta bịa ra, mà nếu có là thật đi nữa chẳng lẽ Hoàng Nam lại không cảm thấy có khúc mắt trong lòng sao.
Gã không biết là do thằng nhóc này quá ngây thơ hay là quá cao thượng nữa.
Nếu mọi chuyện như Hải Yến nói thì Hồng Khải cũng có chút hối hận, dù ban đầu gã cũng muốn đùa cợt cô ta, thế nhưng tất cả chỉ là một cái bẫy do Hải Yến dựng lên, vừa muốn tóm được gã, nhưng lại không bỏ được Hoàng Nam.
Đúng là một ả đàn mà khốn nạn.
"Dù anh nói gì đi nữa thì sự thật vẫn là sự thật.
Anh phải chịu trách nhiệm.
Anh không trốn được đâu."
"Thôi, thôi, thôi.
Cái trách nhiệm gì đó thì chỉ có thằng Nam mới chịu với mày.
Tao biết tỏng hết rồi.
Cái thai này là mày sắp xếp hết, mày muốn một bước làm dâu nhà giàu chứ gì.
Mày đừng tưởng tao ngu, mày nói gì thì là cái đó.
Mày muốn xem lại cảnh mày đã chọc thủng bao của tao như thế nào không? Còn bày đặt giả vờ say nữa chứ, thế mà tao vừa quay đi một tí thì mày đã tỉnh dậy rồi giở trò."
Lời nói khẳng định của Hồng Khải khiến Hải Yến chết lặng, cô ta nhìn gã đầy khiếp sợ.
Làm sao gã biết được.
Không thể nào.
Lúc đó Hồng Khải đã vào phòng tắm, cô ta vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cửa phòng, gã không thể nào biết được.
Trừ khi… nghĩ đến đây Hải Yến hoàn toàn lạnh lẽo, đến một từ cũng không thể nào thốt ra được nữa.
"Sao? Đoán ra rồi chứ gì? Mấy đứa con gái như mày tưởng là mình đã bẫy được mấy thằng có tiền rồi thích làm gì thì làm, nhưng thật ra bọn mày chỉ là trò chơi đối với tụi tao thôi."
"Anh… đồ khốn nạn… sao anh dám…"
Hải Yến như phát điên, lao vào đánh Hồng Khải tới tấp.
Hồng Khải cũng không vừa, gã thẳng tay xô ngã Hải Yến.
Hồng Khải đến nhìn cũng chẳng muốn nhìn, gã lấy ví rút ra một xấp tiền ném vào cô gái đang ngã dưới sàn, ánh mắt thập phần khinh bỉ.
"Cầm lấy và giải quyết cái thai đi.
Sau đó lựa lời mà nói chuyện lại với thằng Nam.
Chuyện hôm trước coi như tao bỏ qua vì tao cũng có lỗi với nó.
Sau này, mày mà dám để nó kiếm tao thêm một lần nào nữa thì đừng trách tao tung clip trên mạng, gửi về cho ba mẹ hàng xóm mày xem mày đi câu dẫn mồi chài đàn ông như thế nào."
Hoàng Nam cứ ngỡ rằng những gì khủng khiếp nhất mà hắn phải trải qua trong mối tình này chỉ dừng lại ở việc hắn nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Hồng Khải và Hải Yến mà thôi, nhưng trong thực tế điều kinh khủng nhất mà hắn phải trải qua vẫn chưa đến.
Sau khi rời khỏi quán ăn đó, Hoàng Nam đã hoàn toàn chết tâm.
Hắn cũng không biết lúc đó bản thân mình nên cảm thấy như thế nào.
Có lẽ vì quá thất vọng nên hắn chỉ cảm thấy hoàn toàn trống rỗng.
Sở dĩ Hoàng Nam hoàn toàn tin tưởng và cảm thông cho Hải Yến sau khi cô ta kể chuyện một phần là do Hồng Khải vốn dĩ là kẻ có vấn đề.
Gã đó cũng không phải là một tên tử tế gì để bênh vực cả.
Cho đến hôm nay, sau khi nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện vừa rồi, dù không muốn tin nhưng hắn vẫn phải mở to mắt mà chấp nhận sự thật.
Thì ra hắn đã ngu ngốc mà tin nhầm người mất rồi.
Thời gian sau đó Hoàng Nam trải qua một giai đoạn khó khăn.
Hắn cảm thấy rất mâu thuẫn.
Trong lòng hắn lúc này hoàn toàn là cảm giác ghê tởm và chán ghét với Hải Yến.
Nhưng hắn lại không biết nên mở lời chia tay với cô ta như thế nào.
Lòng tự tôn của Hoàng Nam lúc đó không cho phép hắn tiết lộ việc bản thân mình đã nghe lén cuộc trò chuyện giữa Hồng Khải và Hải Yến ra ngoài.
Nhưng nếu không có lí do gì mà chia tay thì hắn chẳng khác nào là một tên bội bạc, khi Hải Yến gặp chuyện tồi tệ như vậy, hắn mang tiếng là bạn trai mà không chia sẻ và an ủi mà lại còn ruồng bỏ cô ta, chẳng khác nào những tên cặn bã cả.
Hoàng Nam không biết làm thế nào, tiếp tục thì sẽ tức chết, nhưng nếu chia tay thì không tìm được lý do chính đáng, thế là hắn trốn biền biệt cả tháng trời.
Hải Yến đương nhiên nhận ra thái độ bất thường của Hoàng Nam.
Hắn đang lẩn trốn cô ta, chắc chắn là như vậy.
Hải Yến cảm thấy vô cùng thất vọng.
Cô ta đã nghĩ Hoàng Nam khác bọn đàn ông cô ta từng gặp qua.
Hải Yến vẫn nhớ ngày mà cô ta cho Hoàng Nam biết chuyện, thật sự phản ứng lúc đó của hắn làm cô cảm động không thôi.
Hải Yến đã nghĩ rằng lần này nếu như chuyện của Hồng Khải thất bại thì ít nhất cô ta vẫn có được một người vô cùng chân thành như Hoàng Nam.
Thế mà đến bây giờ, Hoàng Nam cũng không muốn gặp cô ta nữa.
Chẳng lẽ sự những gì cô ta nhìn thấy ở hắn hôm trước đều là cô ta tự mình tưởng tượng ra hay sao.
Để chứng thực suy nghĩ của mình, cuối cùng Hải Yến đã hẹn gặp Hoàng Nam một lần để hỏi hắn.
Hoàng Nam biết bản thân mình không trốn được nữa nên đành phải đồng ý.
Hắn cũng không muốn trốn chui trốn nhủi như vậy, hắn vẫn đang suy nghĩ tìm cách giải quyết, nhưng nghĩ mãi không ra được cách nào vẹn cả đôi đường cả, không có cách nào giúp hắn kết thúc mối tình này trong êm đẹp, lại không làm tổn hại đến danh tiếng của hắn.
Hoàng Nam đến điểm hẹn, khi hắn nhìn thấy Hải Yến thì trong đầu lại hiện ra lời mà cô ta và Hồng Khải nói với nhau, trong người lại cảm thấy không thoải mái.
Hoàng Nam kéo ghế ngồi ở vị trí đối diện.
Hành động này của hắn khiến cho Hải Yến cảm thấy không lành.
"Hôm nay anh không ngồi cạnh chị nữa à?"
Hải Yến nhẹ nhàng hỏi, vừa là thăm dò, lại có ý trách móc.
Hoàng Nam ho khan một tiếng, cố gắng đè xuống những cảm giác tiêu cực của mình, tránh cho Hải Yến nhận ra.
"Mấy hôm nay anh bị cảm, sợ lại lây bệnh cho chị."
"À.
Thì ra là anh bị cảm hả? Anh không nói chị cứ nghĩ là anh ghét bỏ chị rồi."
Hải Yến chậm rãi nói, không quên ném cho Hoàng Nam một ánh mắt buồn bã và tủi thân.
Nếu là trước đây thì Hoàng Nam còn cảm thấy áy náy và đau lòng.
Nhưng hiện tại hắn chỉ cảm thấy buồn nôn và chán ghét.
Hoàng Nam tự nhủ mình không được manh động.
Nếu là bình thường khi nghe Hải Yến nói như vậy hắn sẽ an ủi cô ta, nhưng hiện tại thì hắn lại không nói được lời đó ra khỏi miệng nữa.
"Hôm nay chị hẹn gặp anh có gì không?"
"Bộ không có gì thì chúng ta không thể gặp nhau hay sao? Từ khi nào chúng ta phải có lý do gì để gặp nhau vậy?"
"Anh không có ý đó."
"Thôi không sao.
Chị biết mà."
Bữa ăn đó diễn ra cũng khá bình thường.
Hoàng Nam cả buổi chỉ tập trung ăn, hắn không còn hứng thú để nói chuyện cùng với Hải Yến nữa, cũng không biết phải nói gì.
Hiện tại hắn có chút tò mò về cái thai của cô ta, có khi nào là giả không nhỉ.
Vì hôm đó hắn cũng chỉ là nghe được chứ không tận mắt nhìn thấy.
Nếu là thật thì không biết cô ta sẽ giải quyết nó như thế nào.
"Hôm nay chị buồn quá, uống với chị được không?"
Hải Yến đột ngột lên tiếng.
Hoàng Nam ngẩn người một lúc, hắn suýt nữa thì đứng lên ngăn cản.
Hải Yến đang có thai mà đòi uống bia, cô ta điên rồi.
Nhưng Hoàng Nam rất nhanh chóng trấn tĩnh lại, chuyện đó là hắn nghe lén mà biết được, nên đành phải nhắm mắt cho qua.
Hoàng Nam im lặng một chút rồi cũng gật đầu.
Hắn chỉ cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Trước đây Hoàng Nam không thường uống bia hay rượu, chủ yếu là khi gặp mặt hội anh em hư hỏng của hắn thì mới uống, còn bình thường thì cũng không đụng vào.
Tuy rằng không uống nhiều nhưng tửu lượng của Hoàng Nam khá cao.
Hơn nữa ba của hắn vẫn luôn dặn hắn rằng dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, hắn cũng không được để bản thân mình rơi vào trạng thái mất kiểm soát.
Hắn có thể ngà ngà say nhưng vẫn phải duy trì được trạng thái tỉnh táo nhất định, không được phép để bản thân mất khống chế.
Đầu tiên là để bảo vệ bản thân hắn, sau đó là để bảo vệ người khác nữa.
Về điểm này Hoàng Nam hoàn toàn tán thành, hắn cũng không thích cảm giác say quắc cần câu, rồi bất tỉnh tại chỗ sau đó chuyện gì xảy ra cũng không biết.
Như thế là quá nguy hiểm.
Vì vậy Hoàng Nam chưa bao giờ thật sự quá say.
Đôi lúc hắn cũng sẽ giả vờ nhưng không bao giờ thật sự say đến bất tỉnh khi không ở nhà cả.
Vì hắn cảm thấy không an toàn.
Hôm nay Hải Yến rất lạ, cô ta không chỉ uống bia, rủ hắn uống cùng mà liên tục rót cho hắn.
Hoàng Nam cũng không thắc mắc, ban đầu hắn uống cạn vài ly nhưng dần dần liền lợi dụng góc khuất mà đổ đi mất một chút.
Hoàng Nam bắt đầu nghi ngờ, chẳng lẽ cô ta là đang muốn hắn say sao.
Hoàng Nam âm thầm quan sát Hải Yến, hắn quyết định phải thử mới được.
Dù sao nếu không giả say thì cô ta lại tiếp tục ép hắn uống, khi đó không say cũng thành say thật.
Hoàng Nam uống thêm một hai ly nữa rồi giả vờ gục xuống bàn.
Trước đây hắn cũng từng giả say vài lần, cũng không có ai nhận ra, vì vậy hắn rất nhanh đã lừa được Hải Yến.
Hải Yến gọi tên hắn mấy lần, cũng đến lay người hắn để kiểm tra.
Chờ đến khi chắc chắn rằng Hoàng Nam đã hoàn toàn say thì cô ta mới thở phào một tiếng.
Hải Yến nhanh chóng gọi người đến tính tiền rồi kéo Hoàng Nam lên taxi.
Hoàng Nam từ đầu tới cuối vẫn giả vờ ngủ, để cho Hải Yến thỏa sức kéo hắn đi theo ý của cô ta.
Hoàng Nam lúc đó dù mới mười lăm tuổi nhưng đã cao một mét tám, Hải Yến dìu hắn đi cũng khá chật vật.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến kết quả thì cô ta lại tiếp tục kiên trì.
Khi biết điểm đến là khách sạn thì một chút hy vọng cuối cùng của Hoàng Nam đã hoàn toàn bị dập tắt.
Chẳng lẽ Hồng Khải nói đúng rồi, là do Hải Yến giở trò với gã trước.
Thì ra bây giờ cô ta lại áp dụng lại chiêu này với hắn.
Hoàng Nam không ngờ có ngày hắn lại bị con gái chuốc say rồi kéo đến khách sạn như hiện tại.
Thật quá khủng khiếp.
Hải Yến khá vất vả mới đưa được Hoàng Nam lên phòng.
Sau khi đặt Hoàng Nam lên giường, Hải Yến liền bước vào phòng tắm.
Lúc này hắn mới chậm rãi mở mắt ra.
Hoàng Nam giữ nguyên tư thế nằm bất động, ánh mắt của hắn lúc này đã dần dần trở nên lạnh lẽo.
Thì ra đây là cảm giác khi bị người khác lừa dối rồi gài bẫy hết lần này đến lần khác hay sao.
Hắn cảm thấy mình đã học được một bài học lớn, trải qua quá nhiều cung bậc cảm xúc trong một thời gian ngắn.
Hoàng Nam được sinh ra và nuôi dưỡng trong một gia đình lành mạnh và hạnh phúc, hắn vẫn luôn dùng một lăng kính đầy thiện chí để nhìn thế giới này.
Hắn chưa bao giờ nghĩ xấu cho Hải Yến, hắn đã từng hoàn toàn tin tưởng cô ta cho đến khi sự thật từng bước, từng bước bị lột trần ra trước mắt.
Bỗng chốc, Hoàng Nam cảm thấy phụ nữ thật đáng sợ, vô cùng tâm cơ, vô cùng tham vọng, có thể vì hư vinh mà đánh đổi bất kỳ điều gì để đạt được mục đích.
Hắn thế mà bị cô ta quay vòng vòng, lại còn đau lòng và thương tiếc thay cho con người đó nữa.
Cánh cửa phòng tắm bật mở, Hoàng Nam lại nhắm mắt.
Hải Yến bước ra ngoài chỉ với một chiếc khăn tắm quấn quanh người.
Cô ta chậm rãi bước về phía giường ngủ, lặng lẽ nhìn chàng trai hai mắt vẫn nhắm nghiền kia.
Trong lòng lại cảm thấy không nỡ, nhưng nếu cô ta không tự cứu mình thì còn ai giúp cô ta chứ.
Cô ta không thể làm gì Hồng Khải, nhưng cũng chưa thể phá thai.
Chẳng thà lợi dụng khi cái thai này còn tác dụng thì có thể trói được Hoàng Nam luôn thì càng tốt.
"Anh đừng trách chị.
Chị làm như thế này chỉ vì không còn cách nào khác mà thôi.
Chị biết là sẽ oan ức cho anh.
Nhưng ngoài anh ra, có lẽ không còn ai chấp nhận chị và cái thai này nữa."
Hải Yến ngồi xuống giường, đưa tay chạm vào gương mặt của Hoàng Nam.
"Chúng ta rồi cũng sẽ xảy ra chuyện này, chị chỉ là khiến nó diễn ra sớm một chút thôi.
Sau này chúng ta sẽ hạnh phúc bên nhau mãi mãi."
Tay Hải Yến di chuyển từ mặt của Hoàng Nam, xuống cổ rồi dừng lại ở cúc áo sơ mi của hắn, thuần thục tháo từng cúc một.
Cho đến chiếc thứ tư, Hoàng Nam đột ngột giữ chặt cổ tay của Hải Yến.
Hắn chậm rãi mở mắt nhìn cô ta chằm chằm.
Tim Hải Yến suýt nữa thì nhảy ra khỏi lồng ngực, ánh mắt này của hắn vô cùng lạnh lẽo và tỉnh táo.
Hắn chưa từng say.
Ánh mắt lạnh thấu xương này của Hoàng Nam khiến Hải Yến run lên một trận.
Cô ta cảm thấy cổ họng mình như bị ai đó bóp nghẹt, đến một từ cũng không thể thốt ra.
"Chị thật sự muốn đi đến bước đường này hay sao?"
Hoàng Nạm lạnh lùng nói.
Lúc này hắn hoàn toàn thất vọng với Hải Yến.
Chết tiệt, hắn bị cô ta gài bẫy rồi.
Điều Hoàng Nam tò mò cuối cùng đã được giải đáp, cách Hải Yến giải quyết cái thai chính là đổ lên đầu hắn.
Biến hắn thành chủ nhân của cái thai này.
Còn chuyện của cô ta và Hồng Khải nếu cô ta không nhận, nên kia nhất quyết không liên quan thì ai sẽ tin lời của hắn, không một ai cả.
Hoàng Nam nghĩ đến đây cũng đã cảm thấy toàn thân rét lạnh.
Cuộc đời của hắn suýt nữa là bị huỷ hoại trong tay Hải Yến rồi.
"Chị… chị… không phải như anh nghĩ đâu.
Chị chỉ vì quá yêu anh thôi.
Chị muốn bù đắp cho anh."
"Thế còn cái thai chị nói thì sao?"
"Không… không có đâu.
Chắc là anh nghe nhầm rồi."
Hoàng Nam cũng không có ý định nghe thêm bất kỳ lời giải thích nào từ Hải Yến nữa.
Hắn buông tay cô ta ra rồi ngồi dậy cài lại cúc áo sơ mi của mình, chẳng buồn nhìn Hải Yến một cái.
Khi Hoàng Nam vừa đứng dậy vừa định rời khỏi thì Hải Yến đã lao đến ôm lấy hắn từ phía sau, bắt đầu rơi lệ.
"Chị biết bản thân chị đã không còn trong sạch nữa, chị cũng biết bây giờ anh cũng đã rất chán ghét chị rồi.
Nhưng chị yêu anh thật lòng, chị chỉ muốn đắp và chuộc lỗi thôi.
Chị không nghĩ chuyện này lại làm anh tức giận như vậy.
Chị dùng sai cách rồi.
Anh đừng rời bỏ chị được không?"
Hải Yến không biết việc Hoàng Nam đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa mình và Hồng Khải, cô ta nghĩ rằng việc mình tự ý đưa Hoàng Nam lên giường đã chọc tức hắn nên liều mình xin lỗi.
Mong rằng hắn sẽ cảm thấy cô ta đáng thương mà suy nghĩ lại.
Hơn nữa bộ dạng hiện tại của cô ta lúc này vẫn còn trong trạng thái không mặc gì, chỉ có vỏn vẹn một chiếc khăn tắm, nếu như cô ta kiên trì thêm một lúc nữa biết đâu mọi chuyện sẽ được cứu vãn.
Hoàng Nam dần mất kiên nhẫn, hắn gỡ tay Hải Yến ra nhưng vẫn không quay đầu lại nhìn lại.
"Chuyện còn trong sạch hay không, anh không quan tâm.
Nhưng chị có chắc chắn rằng chị chưa từng làm chuyện gì có lỗi với anh không?"
Trước câu hỏi này của Hoàng Nam, Hải Yến không trả lời được.
Đúng vậy, cô ta không có đủ dũng khí để trả lời câu hỏi này, cũng như không thể nào nói dối thêm được nữa.
Dù sao tình cảm của cô ta với Hoàng Nam cũng là thật lòng, tuy rằng cô ta có tham lam và mơ tưởng quá nhiều thứ nhưng cô ta thật lòng yêu Hoàng Nam, cũng không muốn lừa dối hắn thêm nữa.
Nhưng lại càng không thể nói thật.
Cuối cùng Hải Yến không thể nói một lời nào nữa.
"Có những chuyện anh không nói ra nhưng không phải là anh không biết.
Chúng ta kết thúc như thế này đi.
Đừng nói thêm bất kỳ cái gì nữa, chỉ khiến mọi chuyện trở nên khó coi hơn mà thôi."
Hoàng Nam nói rồi rời khỏi phòng khách sạn, bỏ lại Hải Yến một mình trong tuyệt vọng.
Hoàng Nam lên xe taxi trở về nhà, lúc này đầu hắn bắt đầu đau như búa bổ nhưng hắn lại tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Hắn cảm thấy may mắn vì mình đã thoát nạn, cũng cảm ơn Hải Yến đã khiến hắn hoàn toàn thất vọng để có thể kết thúc mọi chuyện một cách dễ dàng và dứt khoát như vậy.
Hoàng Nam cảm thấy trong lòng mình có nhiều thay đổi.
Cách nhìn của hắn về con gái đã không còn giống như lúc trước nữa.
Hắn cũng biết mình không nên quá phiến diện nhưng với những gì đã trải qua hắn không thể nào ngay lập tức quên đi.
Cảm giác khiếp sợ, phẫn nộ nhưng cũng ghê tởm này dày vò hắn trong một quãng thời gian khá dài.
Hắn bắt đầu cảm thấy việc bản thân mình quá nghiêm túc vào một đoạn tình cảm chẳng mang lại lợi ích gì ngoài việc biến hắn thành một miếng mồi thơm cho người ta nhắm vào để lợi dụng cả.
Hoàng Nam thật sự chán nản rồi, hắn cảm thấy may mắn vì sau chuyện này khi nhìn thấy con gái mà hắn vẫn có thể cảm thấy bình thường chứ không ám ảnh và hoảng sợ.
Thế nhưng có những chuyện không thể nào quay về như cũ được nữa.
Hắn không còn nhìn tình yêu và một mối quan hệ như ban đầu nữa rồi.
Có rất nhiều thứ đã thay đổi.
Về sau, Hoàng Nam cảm thấy rất bất an với những cô gái chủ động theo đuổi mình trước, mỗi lần nhìn thấy bọn họ hắn chỉ nhớ đến Hải Yến và mối tình oanh liệt kia.
Sau này khi đã quên đi chuyện cũ, Hoàng Nam cũng không còn quá cực đoan nữa, nhưng hắn vẫn rất khó để có thế bước vào một mối quan hệ nghiêm túc vì hắn cảm thấy không an toàn.
Đối với những người thích thầm hắn, hắn có thể phớt lờ không để ý, với những người nhiệt tình theo đuổi hắn sẽ phũ phàng từ chối, còn với những người vẫn luôn đeo chiếc mặt nạ ngây thơ nhưng vẫn một bụng tính toán hắn hắn sẽ chơi đùa lại một phen.
Cứ như vậy, tiếng xấu gắn lên người Hoàng Nam ngày càng nhiều, đến mức không thể nào tẩy trắng được nữa..