Hoàng Nam cảm cần phải lên kế hoạch cho chuyện này một cách nghiêm túc, hắn không muốn bị từ chối đâu, Khánh Dương là một trong những người hiếm hoi mà hắn cảm thấy rằng cô rất có thể sẽ không đồng ý thành bạn gái chính thức của mình.
Hơn nữa, dù Hoàng Nam có muốn thì hắn cũng không thể tỏ tình ngay lập tức được vì tuần sau là tuần thi học kỳ, dù là chuyện gì quan trọng đi nữa cũng nên dời sau tuần đó là tốt nhất.
Hắn cũng tranh thủ thời gian này để chuẩn bị một chút.
Hoàng Nam đã nghĩ ra vô số kế hoạch từ đơn giản cho đến màu mè, thậm chí là lố lăng nhưng cân đo đong đếm mãi vẫn không chọn được cách nào vừa ý.
Hắn không thiếu chiêu trò, chỉ là hắn cảm thấy Khánh Dương khác biệt, mấy trò vặt vãnh đó không thể nào khiến cô cảm động được, hơn nữa hắn cũng cảm thấy mấy trò đó quá đại trà và tầm thường so với mối quan hệ của bọn họ.
Thế là hắn quyết định đi hỏi thăm Thùy Linh một chút.
Sau khi hẹn với Thùy Linh xong, Hoàng Nam không khỏi cảm thán, Khánh Dương mang đến cho hắn quá nhiều lần đầu tiên.
Lần đầu tiên ghen, lần đầu tiên cảm thấy bất an trong một mối quan hệ không chính thức, lần đầu tiên suy nghĩ vắt óc tìm mọi cách để được đồng ý và cũng lần đầu tiên hắn phải đi tìm người khác giúp đỡ mình nghĩ chiêu trò giúp mình.
Công sức bỏ ra nhiều, đương nhiên cũng sẽ trân trọng hơn mức bình thường.
Hắn cảm thấy mọi thứ đều xứng đáng, chỉ là hơi xa lạ nên có chút nghiền ngẫm.
Cho đến khi gặp Hoàng Nam ở một quầy nước trong nhà ăn thì Thùy Linh vẫn không tin được có ngày cô sẽ gặp riêng nam sinh nổi tiếng nhất trường để tư vấn tình cảm cho cậu ta với bạn thân của mình.
Lúc nhận được tin nhắn của Hoàng Nam, Thùy Linh có chút nghi ngờ, nhưng cũng nhanh chóng đồng ý, tuy rằng hắn không nói rõ lý do nhưng cô có thể đoán được phần lớn là liên quan đến Khánh Dương.
Vì vậy, ngay sau khi kết thúc ngày thi đầu tiên, cô đã xuất hiện ở điểm hẹn.
Khi Thùy Linh đến nơi, Hoàng Nam đã mua sẵn cho Thùy Linh một hộp sữa vị dưa lưới, cùng thương hiệu với loại sữa chuối mà Bảo Huy yêu thích.
“Mình nghe Minh Quân nói cậu thích món này.”
Hoàng Nam không biết rằng Minh Quân đã sớm tự tay phá hoại mối quan hệ giữa cậu và Thùy Linh nên vẫn vô tư nhắc đến cái tên này trước mặt nữ sinh vừa mới xuất hiện kia.
Thùy Linh nghe xong thái độ có phần tăm tối, nhưng cô cũng không muốn đi bêu xấu chuyện mình với Minh Quân trước mặt Hoàng Nam nên cũng không phủ nhận mà nhận lấy hộp sữa hắn đưa.
“Cậu muốn hối lộ mình sao?” - Thùy Linh cười hỏi.
Hoàng Nam quang minh chính đại gật đầu thừa nhận.
Thùy Linh cầm hộp sữa vị dưa lưới trên tay nhưng cũng không uống, cô đứng cách Hoàng Nam một khoảng cách vừa phải rồi mới bắt đầu nói chuyện:
“Giận nhau à?”
Hoàng Nam chán nản lắc đầu.
Còn chẳng đến được trình độ để giận nữa.
“Mình sẽ tỏ tình với Khánh Dương nên muốn hỏi thăm cậu một chút.”
Thùy Linh cảm thấy trong lòng mình có gì đó vừa rơi bộp bộp.
Tiêu rồi, hóa ra là lâu nay cô nghĩ oan cho Khánh Dương sao, hai vị này quả thật là chưa có gì hết.
Hình như cô nợ Khánh Dương một lời xin lỗi vì đã hiểu lầm hai người bọn họ thì phải.
Thùy Linh không che giấu sự bất ngờ, cô nhìn Hoàng Nam bằng ánh mắt vô cùng phức tạp, xen lẫn sự nghi hoặc và không tán thành.
Hoàng Nam nhận ra ánh mắt Thùy Linh nhìn mình không được thiện cảm cho lắm, giống như hắn đã đi lừa gạt tình cảm của người vô tội suốt cả thời gian qua vậy.
Nhưng Hoàng Nam cũng không vì một chút thái độ của Thùy Linh mà chùn bước, hắn không quên mục đích của mình hôm nay là gì.
“Trước đó mình cảm thấy mọi thứ cũng không tệ, cũng chưa đến lúc.
Bây giờ thì đã đến thời điểm phù hợp rồi.”
Hoàng Nam đưa ra một lời giải thích, phòng cho Thùy Linh vì bất mãn mà không giúp hắn nữa.
Hơn ai hết, hắn hiểu rõ danh tiếng của mình đã bị bôi đen đến mức nào, nếu như là một người nghiêm túc và tử tế sẽ không thể nào dành cho hắn ấn tượng tốt đẹp rồi.
Trước đây Hoàng Nam lờ mờ cảm nhận được Thùy Linh rất ủng hộ hắn và Khánh Dương, có lẽ là do cô đã hiểu lầm mối quan hệ của bọn họ, nếu như bây giờ vạch trần sự thật ra như vậy không chừng sẽ khiến cô tức giận thay cho bạn thân mình mà không giúp hắn nữa.
Như thế chẳng phải càng tai hại hơn sao.
Thùy Linh không tức giận như những gì Hoàng Nam lo lắng, cô đã sớm tôi luyện thần kinh thép với những tư tưởng về tình yêu chấn động lòng người của người nào đó rồi, cô chỉ cảm thấy lời giải thích này của Hoàng Nam có phần quen thuộc, thì ra suy nghĩ của hắn cũng giống với Khánh Dương.
Tiếc là Hoàng Nam cảm thấy thời điểm thích hợp đã đến, còn cô bạn thân vô tình kia của cô lại chẳng thèm để tâm.
“Thế cậu định làm như thế nào?” - Thùy Linh xem như là chấp nhận lời giải thích của Hoàng Nam, cô tiếp tục hỏi.
“Vẫn còn đang suy nghĩ.
Không biết Khánh Dương thích kiểu nào.
Thật ra thì bọn mình không phải là chưa từng thổ lộ với nhau, nhưng bây giờ mình muốn mọi thứ nghiêm túc và chính thức hơn thôi.
Với lại mình thấy cậu ấy cũng không phản ứng đặc biệt với mọi thứ, trừ khi là có cái gì đó quá đáng, còn lại không nhìn ra cậu ấy đang hứng thú hay chán ghét nữa."
Thùy Linh cười một tiếng, tất nhiên là khó rồi.
Người bình thường khi yêu đương thì lúc nào cũng e dè, ngại ngùng, chỉ cần có một tương tác nhỏ thôi là hai bên mặt đỏ tim run vì vậy việc tỏ tình chính là một bước ngoặt vô cùng lớn lao.
Còn hai người này cái gì cũng làm qua rồi, đạt sớm đạt đến trình độ của một cặp đôi lâu năm, những cảm giác vui vẻ nhỏ bé như vậy không đủ để khiến bọn họ thay đổi sắc mặt.
Lần đầu tiên Thùy Linh cảm thấy Hoàng Nam khá xui xẻo, bình thường cà lơ phất phơ không sao, đến khi muốn nghiêm túc thì không biết phải làm thế nào.
“Đúng là khó thật, Khánh Dương cũng có nhiều kinh nghiệm rồi, chắc không còn gì khiến cậu ấy bất ngờ nữa đâu.
Mình thấy cứ dựa theo cách của riêng hai người là được.”
Hoàng Nam suy nghĩ mấy ngày nhưng không nhận ra điểm này cho đến khi Thùy Linh nói đến.
Hắn tập trung lắng nghe, cảm thấy rất có lý.
“Cậu giải thích rõ hơn được không?”
“Ý mình là hai người đều là người có kinh nghiệm tình trường.
Cậu không phải chưa từng làm mấy chuyện này, Khánh Dương cũng không phải chưa từng gặp qua.
Ai cũng biết rõ cả rồi, nên thay vì làm gì đó ầm ỹ và ấn tượng nhưng chẳng có ý nghĩa gì, thì cậu nên làm cách nào đó mà nó thể hiện dấu ấn riêng trong mối quan hệ của chỉ riêng hai người, cái gì mà đặc biệt với riêng bản thân các cậu ấy.”
Thùy Linh cảm thấy điểm yếu của những người có nhiều kinh nghiệm trong một lĩnh vực gì đó thường quá mức tự tin với trải nghiệm phong phú của mình, rồi bắt đầu lo lắng như thế này chưa đủ tốt, như thế kia chưa đủ hoàn mỹ, cuối cùng bị rối mà không biết cần phải làm gì.
Hoàng Nam càng nghe càng tâm đắc với lời khuyên của Thùy Linh, đúng là hắn đã suy nghĩ nhiều.
Hắn nhìn lại bạn thân của Khánh Dương, thầm nghĩ làm sao một người có suy nghĩ sâu sắc như thế này lại phải chịu đựng sự ngây thơ và ngố tàu của Minh Quân trong một thời gian dài và còn không biết sẽ đến bao giờ như vậy chứ.
Một sâu sắc, một vô tư, thật là một sự kết hợp dễ khiến người ta tức chết.
“Khánh Dương có dị ứng cái gì không? Ví dụ như hoa?”
Hoàng Nam hay tặng cho Khánh Dương mấy thứ đồ linh tinh và mới lạ nhưng chưa bao giờ tặng hoa cho cô nên hắn không biết Khánh Dương có bị dị ứng phấn hoa hay gì đó lại loại như vậy hay không.
Hắn không đến mức ngu ngốc để biến một sự kiện lãng mạng thành một trò bi hài, ấn tượng sâu sắc theo một cách tiêu cực đâu.
“Không có, trước đây có mấy lần Khánh Dương nhận được hoa trong tủ đồ mà cũng không thấy bị dị ứng gì hết.”
Thùy Linh nhớ lại một vài chuyện trước đây rồi đáp.
Hoàng Nam ngây người, những chuyện nhỏ nhặt này hắn không biết, không hiểu sao Hoàng Nam cảm thấy bất an, hình như hắn hơi chậm chạp rồi thì phải.
“Cậu định bao giờ thì tỏ tình đấy?”
Thùy Linh hỏi chỉ vì tò mò, cô không có ý định đi xem trộm, nhưng vẫn muốn biết mốc thời gian để trêu chọc Khánh Dương vài câu.
Hoàng Nam trầm tư một lúc, tuần này đang thi, không tiện cho lắm.
Tuần sau thì vẫn chưa tìm được ra ngày nào ổn, vậy thì phải chọn những ngày xa hơn.
Hoàng Nam lại rơi vào cái bẫy của những người dày dạn kinh nghiệm, suy nghĩ mãi vẫn không cảm thấy chu toàn.
“Có một tin tức này chưa được hội học sinh công bố ra ngoài.
Sắp tới trường chúng ta sẽ tổ chức pool party ở resort gần biển.
Mình định vào hôm đó.”
Thùy Linh nhướn mày, cô không ngờ vì để nhờ cô tư vấn mà Hoàng Nam lại tiết lộ luôn cả lịch trình tổ chức sự kiện sắp tới như vậy.
Đây có thể được xem là thông tin bảo mật của hội học sinh đó.
“Cậu định làm công khai trước toàn trường hả?”
“Ừ, đang nghĩ vậy.” - Phải công khai chứ, càng ồn ào càng tốt, hắn muốn mọi thứ phải đặc biệt hơn hẳn người khác.
Nghe đến thời điểm Hoàng Nam nói thì Thùy Linh đã đoán được hôm đó là một sự kiện lớn trong năm, khả năng cao hắn sẽ nằm trong ban tổ chức rồi lợi dụng quyền riêng làm ra một số chuyện bất ngờ.
Nếu như đối với những cô gái bình thường khác thì có lẽ sẽ khiến họ cảm động đến rơi nước mắt và cảm thấy bản thân mình là người quan trọng nhất thế gian.
Nhưng với Khánh Dương thì có thể sẽ gây ra tác dụng ngược, còn chưa chắc là cô sẽ đồng ý hay là từ chối mà chơi lớn như vậy có khi sẽ khiến mọi người đều khó xử.
“Cậu nói mình mới nhớ.
Khánh Dương không bị dị ứng cái gì đặc biệt nhưng không thích mấy trò tỏ tình công khai ồn ào như vậy đâu.”
Hoàng Nam đực mặt ra, hắn cảm thấy mình sắp làm một trò ngu ngốc, may mà hắn đi hỏi Thùy Linh trước, không thì thất bại thảm hại rồi.
Nhưng hắn cũng cảm thấy khá bất ngờ, hắn không xếp Khánh Dương vô nhóm con gái bình thường, hắn lại nghĩ cô rất đặc biệt, nên nếu đã làm gì cho cô thì phải làm cho nó xuất sắc một chút.
Thế nhưng hắn lại không nghĩ rằng Khánh Dương không thích chuyện này.
Thùy Linh nhìn biểu cảm ngây ngốc của Hoàng Nam, xem ra là hắn không biết thật.
Cũng phải, người bình thường không ai đi nói mấy chuyện này với bạn bè khác giới cả.
Hơn nữa, Khánh Dương cũng đâu xem Hoàng Nam là bạn, không phải người yêu thôi chứ không thể nào là bạn bè bình thường được.
“May quá, suýt nữa thì tiêu rồi.”
Hoàng Nam thở phào nhẹ nhõm, thôi thì phải tính lại từ đầu vậy, vẫn còn đỡ hơn là bị từ chối.
Lúc đó thì toàn bộ những gì bọn họ đã xây dựng và tích lũy từ đầu năm học đến giờ đều đổ sông đổ biển, không bao giờ có thể quay về như trước được nữa.
“Tuần trước khối 12 có một vụ tỏ tình giữa sân trường ấy.
Mình với Khánh Dương có đứng xem ở lầu hai, cậu ấy không thích như vậy, trích nguyên văn là cảm thấy như bị người ta dùng đám đông để ép mình nhận lời.
Ừ thế đó.”
Hoàng Nam có ấn tượng với vụ tỏ tình ồn ào này.
Nếu hắn nhớ không nhầm thì vụ này xảy ra vào tuần trước, nhân vật chính là một cặp đôi khối 12, nghe nói nam chính đã mang cả một dàn siêu xe vào trường rồi, kèm theo 999 đóa hoa đồng xếp thành một hình trái tim lớn để tỏ tình.
Đúng là một khung cảnh vô cùng ồn ào và nổi bật, khiến cho người ta ấn tượng một thời gian dài.
Tất nhiên sự đầu tư này không thể thiếu được một đám đông vây quanh, nhiệt liệt hưởng ứng và cổ vũ rồi.
Cuối cùng thì nữ chính vẫn đồng ý, nghe nói là cũng chờ đợi lâu rồi.
Tuy rằng nhân vật chính đều vui vẻ và hài lòng nhưng tâm trạng của Khánh Dương khi xem lại không tốt lắm.
Khánh Dương thử tưởng tượng một chút, nếu như cô là nữ chính của câu chuyện này thì nếu như đối phương không phải người mình có tình cảm từ trước thì sẽ kiến cô tức giận vì bản thân mình bị đưa vào tình huống đồng ý thì không được, từ chối cũng không xong.
Nói chung là chướng mắt.
“Cảm ơn cậu, đây là thông tin quan trọng nhất mình có được.”
Thùy Linh là người ủng hộ lâu năm của cặp đôi này đương nhiên sẽ nhiệt tình giúp đỡ.
Hoàng Nam vốn dĩ thông minh, hơn nữa lại dày dạn kinh nghiệm, xui cho hắn là gặp một người bất thường giống hệt mình nên mới bị khớp, sau khi được chỉ điểm một chút thì cũng không lo hắn làm hỏng chuyện.
Thùy Linh nhìn chuyện của người khác lại nghĩ về chuyện của mình.
Thật là vô cùng thất vọng.
“Không có gì, nhanh nhanh một chút, người ngoài nhìn phát bực lên được.” - Thùy Linh nửa đùa nửa thật nói.
***
Khánh Dương từng nghĩ tình trạng cân bằng trong mối quan hệ không rõ ràng giữa cô và Hoàng Nam sẽ bị phá vỡ sau khi cả hai chứng kiến đối phương tay trong tay với người khác.
Cô cũng thử tưởng tượng mình sẽ đối mặt với Hoàng Nam như thế nào sau chuyện này.
Cô thì có thể làm ra vẻ không có chuyện gì xảy ra vì với cô mọi thứ vốn dĩ nên là như vậy, dù trong lòng có cảm thấy không vui thì cô cũng không thể hiện ra cho hắn xem.
Bọn họ về danh nghĩa chỉ là bạn học, làm gì có quyền bất mãn chứ.
Tuy nhiên cô suy nghĩ như vậy, nhưng không rõ về phía Hoàng Nam thì thế nào.
Cuối cùng sự thật lại chứng minh rằng Khánh Dương đã suy nghĩ quá nhiều, Hoàng Nam vẫn cư xử rất bình thường với cô, tựa như bọn họ chưa từng gặp nhau vào buổi tối thứ bảy định mệnh đó vậy.
Như vậy cũng tốt, Hoàng Nam đã không muốn nhắc đến thì Khánh Dương cũng sẽ tự động phớt lờ, không nghĩ nhiều về chuyện đó nữa.
Hoàng Nam với Khánh Dương vẫn bình thường nhưng Khánh Dương và Cảnh Nguyên thì đã sớm không còn qua lại nữa.
Sau chuyện hôm đó, Cảnh Nguyên cảm thấy mình chẳng còn mặt mũi nào để gặp Khánh Dương, cậu cũng biết kế hoạch của Cảnh Thư không đạt được hiệu quả như mong muốn, cậu không biết mình nên vui hay buồn với thông tin này.
Chỉ là điều duy nhất cậu không thể ngờ đến là Hoàng Nam và Khánh Dương không có một chút rạn nứt nào sau chuyện này, Cảnh Nguyên cười khổ, vậy mà cậu lại đánh đổi quá nhiều cho một kế hoạch không có một tí kết quả nào của Cảnh Thư.
Đúng là một hành động sai lầm.
Môn thi cuối cùng kết thúc trong sự vui mừng của toàn bộ học sinh trong trường Silver.
Sau khi hoạt động kiểm đếm bài thi kết thúc thì mọi người được phép rời khỏi nhà thi đấu thể thao, lúc này đã được trưng dụng làm phòng thi.
Khánh Dương ngồi ở dãy trong cùng, cô quyết định chờ cho mọi người đi ra trước rồi mới rời khỏi, cũng đỡ phải xếp hàng lấy lại balo.
Lần đầu trải qua cảm giác thi cử ở trường Silver, Khánh Dương cảm thấy không tệ.
Không dễ cũng không khó.
Tuy nhiên kỳ thi này không được tổ chức tại phòng học bình thường như trường Lạc Thanh mà là mang tất cả học sinh của nhiều khối lớp vào chung một chỗ để dễ kiểm soát việc gian lận.
Đối với Khánh Dương mà nói, những cảm giác này tương đối mới mẻ.
Khánh Dương ngồi được một lúc thì mọi người trong phòng thi cũng rời đi gần hết nhưng ở khu vực xếp hàng lấy lại balo thì vẫn còn rất đông nên cô cũng chưa muốn ra ngoài, mà vẫn ngồi tại chỗ chờ đợi.
Thùy Linh hôm nay được xếp chỗ ngay cạnh cửa ra vào, lúc này đã lấy xong balo nên đã quay ngược lại vào phòng thi tìm Khánh Dương.
“Làm bài được không?”
“Ổn.
Đủ để yên tâm ăn chơi hết Tết luôn.”
Khánh Dương cười nói, hiển nhiên là tâm trạng vô cùng thoải mái vì đã hoàn thành được bài thi một cách xuất sắc.
Thùy Linh ngồi xuống ở bàn sau lưng Khánh Dương, lấy điện thoại mở email mới nhận được cho Khánh Dương xem.
“Nè cho mày xem mail trước, sau mùa thi thì sẽ là mùa lễ hội.
Từ giờ đến sau Tết là tiệc tùng vui chơi liên tục luôn nha.”
Trong điện thoại của Thùy Linh mở ra một email thông báo được gửi từ hội học sinh khoảng một giờ trước, liệt kê toàn bộ những sự kiện lớn nhỏ của trường Silver được tổ chức từ giờ cho đến hết năm học.
Những học sinh ở bên ngoài phòng thi sau khi lấy lại balo cũng mở điện thoại ra xem, ai ai cũng đều phấn khích.
Khánh Dương cầm điện thoại của Thùy Linh xem qua một chút.
Vào cuối tháng 12, trước thềm năm mới sẽ có một buổi tiệc tổ chức ở hồ bơi tại resort cạnh biển để ăn mừng kết thúc học kỳ 1.
Trước Tết Nguyên Đán sẽ có một chuyến dã ngoại dài ngày, dù chưa công bố địa điểm chính thức nhưng chắc chắn sẽ là một sự kiện đáng mong chờ.
Cuối năm học sẽ là Prom kết hợp với lễ trưởng thành cho khối 12.
Ở giữa cũng xen kẽ một vài sự kiện nhỏ.
“Hội học sinh năm nay thấy im lặng từ đầu năm đến giờ nhưng kể ra lại siêng hơn mấy năm trước đó.
Năm nay còn có vụ pool party nữa.”
Thùy Linh dù đã biết trước thông tin từ Hoàng Nam nhưng vẫn khá bất ngờ, khá tò mò không biết ai trong bốn người bọn họ là người nghĩ ra vụ này.
“Mọi người thích không?”
Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, Khánh Dương không cần nhìn cũng biết người vừa lên tiếng chính là Hoàng Nam.
Cô nhìn sang hắn một cái, chậm rãi gật đầu.
Khánh Dương vô cùng có hứng thú với những hoạt động vui chơi giải trí thế này, cô cứ nghĩ trường Silver không có tổ chức sự kiện nào đặc biệt, nhưng hóa ra là do chưa đến lúc.
Chờ thi học kỳ 1 xong thì mọi thứ mới được công bố chính thức.
Khi biết Khánh Dương cũng mong chờ sự kiện do mình đứng ra tổ chức, Hoàng Nam cảm thấy rất vui.
Hắn nhìn qua bên ngoài phòng thi một lúc, bên ngoài đám đông dã dần trở nên thưa thớt, không cần phải xếp hàng để lấy balo nữa.
“Mọi người cũng dãn đi bớt rồi, chúng ta về thôi.”
Hoàng Nam cười nói, vừa muốn bước đến cạnh bên chỗ Khánh Dương đang ngồi thì đột nhiên bị Thùy Linh cản lại.
“Chiều nay Khánh Dương là của mình.”
Hoàng Nam bất động vài giây, còn Khánh Dương thì nhìn sang Thùy Linh bằng ánh mắt đầy bất lực.
Xem ra bạn thân của cô vẫn không từ bỏ trong việc tác hợp cho cô và hắn rồi, người ngoài không hiểu chuyện vô tình nghe được thì chắc chẵn sẽ hiểu lầm.
Trong khi chỉ mới tuần trước thôi bọn họ suýt nữa là đã tuyệt giao rồi đó, nếu không vì cả hai đều tự bỏ qua chuyện kia thì e rằng hiện tại cũng không còn đứng ở đây để cho Thùy Linh trêu chọc nữa đâu.
Hoàng Nam rất muốn phản đối, nhưng vì hắn vừa mới nhận được sự giúp đỡ của Thùy Linh nên không dám làm liều.
Hắn trầm mặc một lúc, ngoài mặt thể hiện ra một thái độ vô cùng miễn cưỡng.
“Ừ, mình chịu thua vậy.”
Đến lúc này tới lượt Khánh Dương nhìn Hoàng Nam với ánh mắt đầy tò mò.
Tuy là từ trước đến nay Thùy Linh và Hoàng Nam chưa từng “chạm trán” trực tiếp với nhau nhưng thái độ bất lực của hắn hiện tại là như thế nào nhỉ.
Hắn lại nhập vai bạn trai của cô nữa rồi à.
Thùy Linh đương nhiên hiểu rõ lí do vì sao Hoàng Nam lại chấp nhận nhường Khánh Dương cho mình.
Cô cũng không giải thích gì thêm, trực tiếp kéo Khánh Dương đi.
“Đi thôi, chúng ta đi mua đồ bơi, hôm đó phải thật bắt mắt mới được.”
Tuy thái độ của Hoàng Nam có gì đó không đúng lắm nhưng Khánh Dương cũng không nghĩ nhiều, cô chỉ cho là hắn không buồn tranh giành với con gái mà thôi.
Hoàng Nam từ trước đến giờ vẫn luôn ga lăng mà, tất nhiên sẽ không tính toán thời gian đi chơi của cô với Thùy Linh rồi.
Thùy Linh kéo Khánh Dương đến một cửa hàng chuyên kinh doanh áo tắm của một thương hiệu nổi tiếng và đắt đỏ, nghiêm túc lựa chọn một hồi.
“Dù là pool party, nhưng mà có quy định gì về cách ăn mặc không? Ý tao là, có phải kín đáo và lịch sự không.”
Khánh Dương chọn ra vài kiểu dáng yêu thích, mang tất cả bỏ vào túi mua sắm của nhân viên cửa hàng vừa đưa cho cô để một lúc nữa mang vào phòng thử đồ mặc qua một lượt.
Khánh Dương không quá xa lạ với mấy bữa tiệc kiểu này, nhưng cô không chắc rằng về vấn đề văn hóa thì liệu có sự khác biệt nào so với lúc cô còn ở Mỹ hay không để biết mà còn lựa chọn cho phù hợp nữa.
Thùy Linh lấy ra một bộ bikini màu xanh rêu, ướm thử lên người, không nhanh không chậm mà trả lời:
“Không đâu.
Mấy đứa trường mình tư tưởng thoáng chết đi được ấy.
Hơn nữa khả năng cao là chúng ta sẽ bao trọn cái resort đó, cũng không có ai dám ý kiến.
Nên cứ yên tâm quẩy thôi.
Pool party mà không lẽ mày định trùm kín như ninja Lead hả?”
Nghe Thùy Linh nói như vậy, Khánh Dương mới yên tâm nhìn đến một số bộ đồ có thiết kế táo bạo hơn một chút.
“Mà mấy năm trước không có vụ này à?”
“Không.
Năm nay mới có đó.
Bình thường tầm này là tổ chức prom.
Nhưng mà năm nay do cái pool party này nên mới dời xuống cuối năm.
Nãy Hoàng Nam nói vậy xem ra vụ này là cậu ta đứng ra tổ chức rồi.”
Khánh Dương cũng không mấy bất ngờ trước thông tin này, Hoàng Nam đã từng nói bóng gió với cô về sự kiện này rồi.
Cô cũng biết một trong những quy định của hội học sinh là mỗi thành viên phải đứng ra tổ chức một chương trình hay sự kiện nào đó.
Còn nghe nói năm rồi Nguyên Khang không tham gia vào hoạt động nào nên mới nghĩ ra vụ trao học bổng cho học sinh có thành tích cao, một điều chưa từng có tiền lệ trước đây.
Cuối cùng lại bị chính học sinh nhận học bổng đó làm cho phát hỏa một thời gian dài.
Khánh Dương không quá hứng thú với chuyện của hội học sinh, thời gian đầu cô cũng có đôi chút tò mò, sau khi biết được một vài thông tin cơ bản thì cũng không tìm hiểu nữa.
Nghe Thùy Linh nhắc đến Prom, trong lòng Khánh Dương bỗng dưng có nhiều suy nghĩ.
Prom là một sự kiện vô cùng phổ biến ở các trường trung học ở Mỹ, nhất là trong hoạt động bầu chọn cho Prom King và Prom Queen.
Nghĩ đến đây, cảm giác tò mò của Khánh Dương ngày một nhiều hơn.
“Vậy mấy năm trước thì ai là Prom King và Queen của trường mình vậy?”
Khánh Dương suy nghĩ bâng quơ, Hoàng Nam nổi tiếng như vậy thì những bảng bình chọn kiểu này không thể nào vắng bóng hắn được rồi.
Nếu như Hoàng Nam là Prom King thì không biết ai mới là Queen của hắn, hồi đó ở trường Khánh Dương học, hai người đạt vương miện thường sẽ khiêu vũ cùng nhau, sau đó hơn 90% sẽ thành một đôi nếu như cả hai còn độc thân.
Không hiểu sao nghĩ đến đây, Khánh Dương bắt đầu cảm thấy hơi khó chịu, càng thêm tò mò về kết quả của những năm trước.
“Năm rồi là Nguyên Khang với Nhã Vy.
Trước đó thì mấy anh chị tốt nghiệp hết rồi.”
“Hả?”
Sự kết hợp kỳ quặc gì thế này, Nguyên Khang và Nhã Vy? Khánh Dương tưởng tượng đến nửa ngày vẫn cảm thấy hai con người này một chút cũng không liên quan gì đến nhau, cứ cảm thấy quái dị thế nào ấy.
Dù cô không thích Nhã Vy liên quan gì đến Hoàng Nam, nhưng mọi thứ sẽ hợp lý hơn một chút.
Thảo nào Nhã Vy lại nhắc đến Nguyên Khang mỗi lần cảnh cáo cô, thì ra là đụng đến bạn nhảy cũ của cô ta.
Khánh Dương vẫn cảm thấy khó tin.
“Mày cảm thấy kỳ lắm đúng không? Tao cũng cảm thấy vậy.”
“Còn Hoàng Nam thì sao? Về nhì sau Nguyên Khang nên không được chọn làm King à.”
Khánh Dương cảm thấy hơi bất mãn, Hoàng Nam xuất sắc như vậy không thể nào chưa từng làm Prom King được, ngược lại cô mới không đánh giá cao vị hôn phu hụt của mình cho lắm.
Chỉ được vẻ ngoài đẹp trai, tính cách hâm dở không ai bằng.
Nếu như Thùy Linh có thể đọc được suy nghĩ của Khánh Dương thì sẽ khóc thét, phong cách lạnh lùng thâm trầm như Nguyên Khang mới là thịnh hành đó.
Tất nhiên Hoàng Nam cũng không thua kém gì, nhưng hắn lại mang đến cảm giác dễ gần, không phù hợp với tâm hồn của những thiếu nữ mới lớn đầy mộng mơ, yêu thích sự lạnh nhạt, hờ hững và xa cách.
Thùy Linh biết ngay Khánh Dương sẽ tò mò về điểm này vì đối với cô bạn này của cô Hoàng Nam thật sự là một tượng đài khó mà sụp đổ.
Cô cũng không hiểu vì sao Khánh Dương không có thiện cảm với Nguyên Khang, chắc là do có sở thích khác người.
“Hoàng Nam là ban tổ chức, không được tham gia bình chọn.”
Câu trả lời của Thùy Linh nằm ngoài dự đoán của Khánh Dương, thì ra là vậy.
Đúng thế, không lý nào Hoàng Nam lại không làm Prom King được, nhưng thôi, như vậy cũng tốt, cô không muốn nhìn thấy hình ảnh hắn và Nhã Vy, hay bất kỳ nữ sinh nào khác khiêu vũ cùng nhau đâu.
Chướng mắt chết đi được.
“Ồ.
Ra là vậy.”
“Mà tao nghe nói năm nay Hoàng Nam nhận làm pool party nên prom để lại cho Việt Anh làm rồi.
Có khi năm nay Hoàng Nam sẽ làm King cũng nên.
Khi đó thì căng nha.” - Thùy Linh xoa cằm, nhìn người bên cạnh với ánh mắt đầy thâm thúy.
Khánh Dương cảm thấy hơi chột dạ, tựa như Thùy Linh đang ám chỉ việc mình sẽ ghen vì Hoàng Nam vậy.
Cô bất mãn hừ một tiếng, ôm hết một giỏ đồ toàn những mẫu mình đã chọn lúc nãy đi vào phòng thử đồ.
“Thì kệ Hoàng Nam chứ.
Liên quan gì đến tao.”
Thùy Linh thấy Khánh Dương thể hiện thái độ đầy bất mãn như vậy chỉ cười một tiếng, xem ra khả năng Hoàng Nam tỏ tình thành công là vẫn tương đối cao.
Cô thở dài một tiếng rồi nói chỉ cho một mình bản thân mình nghe:
“Tao chưa nói hết, nếu đã thành một đôi thì có thể cùng nhau huy động bầu chọn theo cặp mà.”