• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì từ vùng thiên tai về nên hôm nay Ngân Bình chỉ mặc y phục gọn nhẹ màu vàng nhạt thêu hồng mai ngạo tuyết. Mặc dù sắc y phục không quá đậm nhưng cũng nổi bật trong đám người, giữa chốn hoa cúc tranh nhau đua nở tựa như hồ điệp tung bay mơ mộng, xinh đẹp hút chặt tầm mắt mọi người.

Ngân Bình thong thả đi đến bên cạnh Tống Minh, trên mặt lộ vẻ tràn đầy ý cười :

"Nhị hoàng huynh!"

Tống Minh khóe mắt hơi câu lên, mang theo sắc thái vui mừng, sủng nịnh:

"Bình Nhi muội về rồi!"

Tống Minh gặp hoàng muội trong lòng phấn khởi,vốn có nhiều chuyện muốn nói, nhưng thấy mọi người xung quanh đang âm thầm quan sát họ nên đành nuốt xuống,vui vẻ kéo Ngân Bình ngồi bên cạnh mình.

Qua sự giải thích của Tống Minh, Ngân Bình mới biết thì ra mấy hôm trước nhiều loài cúc quý trong cung nở rộ, nhị hoàng huynh ngẫu hứng mở một buổi tiệc nhỏ, mời các công tử, tiểu thư đến hưởng hoa, đàm thơ. Chỉ đáng tiếc là Đại hoàng huynh bận công vụ không đến dược, cũng không ngờ Ngân Bình lại về thật đúng lúc...

Ngân Bình quan sát một lượt, đa số công tử, tiểu thư được mời đều có thân phận hiển hách,hoặc gia đình có người giữ chức quan lớn trong triều đình. Điều đáng vui mừng là không có Đồ Tuyết Nhi ở đây, chắc nhị hoàng huynh vẫn còn để bụng vụ náo động ở Bách Hoa Yến lần trước.

Ngân Bình vừa xuất hiện thì tất cả sự chú ý và tập trung của Tống Minh và mọi người đều đặt lên người nàng. Điều này dập tắt tất cả hào quang ít ỏi mà Du Tiểu Liên cố gắng lắm mới tạo dựng được nãy giờ. Du Tiểu Liên siết chặt hai nắm tay, hết riết rồi nới lỏng, hết thả ra rồi nghiến lại. Trên mặt vẫn duy trì một bộ dáng nhu thuận, mỉn chi cười, cuối đầu che khuất tia ganh tỵ và phẫn hận lóe lên trong ngươi mắt.

Nhưng ánh mắt này của ả, tự nhiên để cho Ngân Bình thu nhập nơi đáy mắt, cười thầm một tiếng,được rồi thù mới hận cũ hôm nay đòi lại từ từ..

"Vị tiểu thư này xin hỏi tên gọi là gì?" Một tiếng này Ngân Bình hỏi cực kỳ ôn hòa, mọi người xung quanh cũng tò mò nhìn qua...

Du Tiểu Liên xinh đẹp cười:"Bẩm công chúa, tiểu nữ là nữ nhi của Du Thái Phó, Du Tiểu Liên!"

Nàng là hòn ngọc quý trên tay Du Thái Phó, lại xinh đẹp, quý khí như thế này công chúa chú ý cũng phải thôi.

Chợt, công chúa trên mặt ôn hòa tiêu biến, âm thanh lạnh lùng ra lệnh:

" Người tới, vả ngực 100 cái cho bản công chúa!"

Mọi người nghe xong lời nàng, mắt trừng to không dám tin, trên mặt biểu tình thật quỷ mị, vừa rồi công chúa thật ôn hòa sao đột nhiên lại nổi giận? Còn vả ngực là cái gì??? Hình phạt mới trong cung sao????

Tống Minh cũng thoáng ngây ngẩn, nhưng nghĩ đến hoàng muội làm gì cũng có nguyên nhân, cũng không nói gì. Chỉ có Lăng Hạo trấn tĩnh nhất, tuy nhìn kỹ có thể thấy khóe miệng hắn thoáng giật giật khi nghe"Vả ngực" ,nhưng khi nhìn về phía Ngân Bình thì yêu thương, nuông chiều nồng nàn trong ánh mắt kia chẳng thể nào khuất giấu được.

Xuân Mai nghe được lời Ngân Bình, thật nhanh kêu hai cung nữ vóc người nhỏ nhắn đi vào, trên tay cầm một phiến gỗ thật mỏng, mạnh tay đẩy ngã Du Tiểu Liên quỳ xuống đất, giơ tay nhắm ngay ngực ả chuẩn bị đánh...

"Công chúa, tiểu nữ làm sai điều gì? Người vì sao phải đánh tiểu nữ?" Du Tiểu Liên vùng vẫy tránh khỏi ma trảo của hai cung nữ, vẻ mặt không phục nhìn Ngân Bình.

Ngân Bình đứng lên, từng bước đi tới, khóe môi nhếch lên nụ cười ôn nhã, tư thái đi cực kỳ tao nhã, giống như từng bước từng bước giẫm lên hoa sen, quý khái toát ra bốn phía, làm măt Du Tiểu Liên cũng thoáng nao núng.

Bước đến trước mặt nàng, một bộ dáng cao cao thượng đại nói:

"Vậy để bản công chúa nói cho ngươi biết, ngươi đã làm sai điều gì"

"Ngươi có biết rõ thân phận của mình? Và nơi này là chỗ nào không??" Vẻ mặt Ngân Bình khinh thường nhìn Du Tiểu Liên, nàng muốn xem xem qua hôm nay ả còn can đảm bước chân vào hoàng cung nữa không?

Đôi mắt hoa đào của Du Tiểu Liên nhíu lại, ánh mắt xinh đẹp kia có chút di chuyển lướt qua Tống Minh một chút, rồi mới từ từ mở miệng:

"Bẩm công chúa, tiểu nữ chỉ là một dân nữ nho nhỏ, còn đây là ngự hoa viên của hoàng cung ạ!"

"A..Dân nữ! Còn biết đây là hoàng cung ư? Nếu bản công chúa nhớ không lầm, tại Tống Quốc ta trong hoàng cung này chỉ có hoàng hậu cùng công chúa dòng chính mới được mặc màu đỏ, mà ngươi lại có lá gan dám mặc cả màu này..Hay là ngươi cho rằng thân phận mình ngang hàng với bản công chúa ta?" Câu hỏi sau cùng âm thanh trở nên lạnh giá, thần sắc nghiêm nghị.

Tất cả mọi người điều nhìn về xiêm y đỏ nhạt của Du Tiểu Liên, từ khi hoàng hậu Mẫn Tâm mất, hoàng thượng đau lòng quá độ, nên đến nay ngôi hậu vẫn bỏ trống, mà công chúa triều Tống duy nhất là Ngân Bình cũng phụng chỉ của hoàng thượng đi Sơn Nam cứu tế, nên lúc vào cung dự tiệc mọi người đều xem nhẹ vấn đề này!

Tống Minh mặt cũng thâm trầm, Du Tiểu Liên này dã tâm thật lớn đi, uổng công lúc trước hắn còn nghĩ cô ta là một cô gái ngây thơ, thuần lương hiếm thấy! Xem ra hắn đã nhìn lầm rồi! ( Chúc mừng ca giác ngộ sớm! :mrgreen: )

Du Tiểu Liên không ngờ công chúa lại bắt bẻ nàng điểm này, thật đúng là nàng có dụng tâm mặc màu đỏ đề thu hút sự chú ý của Tống Minh, mà mặc khác nàng cho rằng mình đủ tư cách được mặc nhưng không ngờ lại bị công chúa vạch trần như vậy...Du Tiểu Liên hoảng hốt quỳ xuống thỉnh tội, khóc lóc bi thương làm nhiều công tử xung quanh cũng hơi thương tiếc nhưng "thương" mỹ nhân là một chuyện lại "tiếc" là không thể đắc tội công chúa nha!Huống chi công chúa xử nàng như vậy đã là khoan dung rồi!!!

"Công chúa, tiểu nữ..tiểu nữ không phải là cố ý mạo phạm công chúa!" Tội này thật sự quá lớn, mạo phạm hoàng gia nếu nặng có thể khép vào tử tội.

"Đó là tội thứ nhất!!"Ngân Bình không để ý tới lời cầu xin của ả, lại mở miệng.

Nàng xoay người trở lại ngồi bên cạnh Tống Minh, nâng ly trà cung nữ mới dâng lên cho nàng, nhẹ nhàng nhấp một chút, chẳng hiểu sao trà hôm nay lại đặc biệt ngon..Tao nhã để ly trà xuống, ánh mắt nhìn khuôn mặt trắng bệch, trên trán đã lấm tấm mồ hôi lạnh của Du Tiểu Liên mới bình thản nói tiếp:

" Tội thứ hai! Bản công chúa sai người phạt ngươi, vậy mà ngươi còn dám trốn, hoàn toàn không để lời bản công chúa vào mắt...Hử?" Giọng điệu nhàn nhạt nhưng chứa đầy uy nghiêm và áp bức.

" Tiểu nữ biết sai rồi, mong công chúa khai ân! Mong công chúa khai ân!"

Du Tiểu Liên hốt hoảng xin tha thứ, ánh mắt hướng về phía Tống Minh cầu cứu, từng giọt, từng giọt nước mắt lăn xuống, quả nhiên là "hoa lê đẫm mưa ", đẹp không sao tả xiết.

Ngân Bình nhìn mà không khỏi bội phục trong lòng, dưới tình cảnh khốn khó thế này lại không quên dùng "Mỹ nhân kế" với hoàng huynh để thoát tội , quả không hổ danh là "xà yêu" trong lòng nàng...Lại liếc mắt qua vẻ mặt lạnh tanh của Tống Minh, cũng không vì dáng vẻ yếu đuối xinh đẹp của Du Tiểu Liên mà động dung, Ngân Bình vừa lòng, cao hứng ra lệnh:

"Các ngươi, tiếp tục vả ngực cho ta! Mạnh vào"

Hai cung nữ nghe lời hướng đến bộ ngực của Du Tiểu Liên mà dùng sức làm việc cùng một lúc, hung tàn đến mức các tiểu thư, công tử ờ đây cũng sợ run..

Mặc dù Ngân Bình nói là vả ngực 100 cái, nếu chia ra hai bên, nên là mỗi bên 50 cái, nhưng với sự chỉ dẫn tận tình của Xuân Mai, hai cung nữ dùng hình đối với Du Tiểu Liên mỗi bên đều bị đánh 100 cái, tổng cộng 200 cái..Dụng hình xong phía trước cũng sưng lên lợi hại, Du Tiểu Liên nhìn thấy dáng vẻ khủng bố của mình,thét lên một tiếng thảm thiết ,rồi ngất luôn. Đại khái có lẽ là thương tâm quá độ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK