Ngân Bình lo lắng khi không có mình bên cạnh A Hạo sẽ bị "hiếp đáp"- Trong hoàng cung này chuyện gì cũng có thể xảy ra hết, tuy rằng kiếp trước A Hạo của nàng rất lợi hại và có uy danh trong hoàng cung nhưng cũng phải phòng ngừa vạn nhất...Cho nên mỗi buổi sáng,nàng điều chăm chỉ dẫn Lăng Hạo đi "tản bộ" một vòng hoàng cung để "đánh dấu chủ quyền".Vì vậy, chỉ một thời gian ngắn trong cung ai cũng biết bên cạnh công chúa Ngân Bình có thêm một hộ vệ mới rất được công chúa xem trọng.
Ngoài ra, Ngân Bình còn tự tay xuống bếp làm thật nhiều món đa dạng, mới mẽ cho Lăng Hạo ăn, thân thể gầy gò của Lăng Hạo mấy chốc trở nên mượt mà, có da có thịt, khuôn mặt vàng vọt giờ trở nên trắng trẻo tràn đầy sức sống.Trù nghệ của Ngân Bình cao siêu như vậy cũng nhờ kiếp trước gả cho An Quốc.Vì An Quốc thường xuyên duyệt binh tới tận khuya mới trở về phủ, lo sợ sức khỏe hắn không tốt Ngân Bình đã tự mình học nấu canh tẩm bổ, nhưng hắn nhìn cũng không thèm nhìn liền kiêu hộ vệ đổ bỏ,mãi cho đến sau này tình cờ thấy được từ đó nàng cũng không bao giờ xuống bếp nữa.Còn kiếp này, nàng chỉ nấu canh cho Lăng Hạo và phụ hoàng thôi sẽ không lãng phí tình cảm vô ích nữa!
Lăng Hạo vừa ấp ám, hạnh phúc vì được sự quan tâm, chăm sóc dịu dàng của Ngân Bình vừa hoang mang, lo lắng vì thứ tình cảm này quá xa lạ với hắn, hắn sợ hãi mình lún quá sâu một ngày nào đó mất đi sẽ là vạn kiếp bất phục.
Cứ như thế hai người với hai tâm tư khác nhau lại chung sống thật hài hòa,dần một tháng trôi qua, Lăng Hạo đã hồi phục hoàn toàn, nam hài tinh thần sáng láng,ngũ quan thanh thúy, sống mũi thẳng tắp tuy tuổi còn nhỏ nhưng không khó nhìn ra sau này sẽ trở thành nam tử anh tuấn, khí chất bất phàm đi bên cạnh Ngân Bình trở thành một đôi kim đồng ngọc nữ khó có được trong cung.
Vào cuối thu mát mẻ, mặt trời chan hòa, thỉnh thoảng có cơn gió nhẹ lướt qua mang một chút se se cùng với mùi thơm hoa cỏ ngào ngạt.
Trong bãi tập bắn của hoàng cung, Ngân Bình và Lăng Hạo đang tập bắn tên. Mấy tuần trước giữ đúng lời hứa của mình, Tĩnh Hoàng đã lệnh cho sư phụ tốt nhất hoàng gia dạy Ngân Bình học võ, cưỡi ngựa, bắn cung.Vì vậy Ngân Bình phấn khở kéo Lăng Hạo cùng theo học .
Lăng Hạo giương cung, đôi mắt như loài ưng, dây kéo căng tựa như trăng tròn.Dung nhan non nớt nhưng hoàn mỹ của Lăng Hạo ánh lên vẻ sắc bén.
"Phập" một tiếng.Lăng Hạo buông tay, mũi tên bắn trúng ngay hồng tâm.
Ngân Bình nhìn mà ngây người.Cả sân tập một mãnh im ắng, tất cả mọi người điều bị tài bắn tên của Lăng Hạo làm kinh sợ, ngây cả hô hấp cũng ngừng lại, trong lòng cảm thán khôn xiết! Đây đúng là một thiên tài! luyện võ, bắn cung, cưỡi ngựa môn nào Lăng Hạo cũng hoàn thành xuất sắc, được các sư phụ trầm trồ khen ngợi mãi! Dù biết kiếp trước Lăng Hạo võ nghệ cao cường, là một trong mười cao thủ nổi tiếng của đại Tống, Ngân Bình cũng khẽ sửng sốt trước tài bắn tên" bách phát bách trúng" của Lăng Hạo, thì ra chỉ mới 6 tuổi mà A Hạo đã lợi hại như vậy rồi!! Ngân Bình trong lòng thán phục không thôi, nhịn không được mà vỗ tay liên tục trầm trồ khen ngợi:
-'' A Hạo thật uy vũ!!!"
Lăng Hạo thả cung xuống,hai má hơi hồng, khẽ nói:
-" Cám ơn công chúa khen ngợi....Tới lượt người rồi!!!"
Ngân Bình đang trầm trồ khen ngợi chợt im bặt, vẻ mặt cao hứng phấn chấn nháy mắt chuyển sang ủ rũ, rũ vai, tội nghiệp nói:" A Hạo huynh bắn thêm mấy lần nữa cho ta coi đi..Mấy ngày nay, ta tập suốt mà bắn không được mũi tên nào trúng bia cả!!"Trong giọng nói còn chứa phài phần ủy khuất.Ngân Bình có trí nhớ đời trước nên học gì cũng nhanh,vả lại nàng thông tuệ hơn người suy một ra ba, võ thuật, cưỡi ngựa cũng không làm khó được nàng,chỉ có môn bắn cung này tư chất ngu ngốc, làm sư phụ dạy cũng thúc thủ vô sách( bó tay chịu chết).
Lăng Hạo bất đắt dĩ gật đầu cười, giương cung bắn tiếp. Liên tục 3 mũi tên trúng tâm.
-"Công chúa người chỉ cần làm giống vậy là được rồi, đừng nôn nóng!!!" Lăng Hạo quay đầu lại, giọng nói ôn hòa nhìn Ngân Bình nói, trong mắt còn thoáng qua vài phần sủng nịnh,yêu thương.
Ngân Bình gật đầu, bước lên, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, ánh mắt cũng rất tập trung, tư thế đứng lại bày ra cũng thật "chuẩn".
"Vèoo...vèooo" một tiếng xé gió vang lên, Ngân Bình buông cung ra, biểu tình trên mặt còn lưu lại khí phách vừa rồi bắn tên, thân thể bé nhỏ cố gắng đứng thẳng, lưng thẳng, cũng rất có phong đạm của một tiểu cao thủ.
Nhưng, tấm bia đằng kia vẫn trụi lũi, mũi tên vừa nãy đã oai vệ cắm thẳng xuống đất.
Lập tức thắt lưng nhỏ bé của Ngân Bình rũ xuống, môi hồng cong cong vễnh lên, khuôn mặt bánh bao nhỏ lộ vẻ thất bại, ánh mắt ủy khuất nhìn Lăng Hạo.
Lăng Hạo ở một bên buồn cười, bất đắt dĩ phải cầm tay chỉ Ngân Bình tập bắn.Lăng Hạo cúi người, tư thế ôm hờ, thay nàng đặt mũi tên vào dây cung, hướng dẫn từng bước.Trên người Ngân Bình mang theo một mùi hương Anh Đào mát lạnh, thơm nồng, mùi hương đó cứ lượm lờ, phảng phất trước mũi làm Lăng Hạo bối rối, trong lòng tiểu Hạo ngây thơ cảm thán" Công chúa thật thơm!!",đôi tai cũng khó tránh khỏi lặng lẽ ửng đỏ.
Lăng Hạo buông Ngân Bình ra, đứng lui cách 2 bước,khẽ ho một tiếng, lúng túng nói:" Bây giờ công chúa nhìn kỹ hồng tâm, lập tức buông tay..đừng do dự!!"
Ngân Bình không phát hiện biểu hiện khác thường của Lăng Hạo, nghiêm túc gật đầu, ngừng thở, nhắm thẳng tấm bia phía trước, buông tay, mũi tên "vút" một tiếng rời dây cung, cắm vào tấm bia, đại khái là gần vị trí mong muốn.
Ngân Bình cẩn thận nhìn chăm chú, sau khi xác nhận mình không bắn trật, thở ra một hơi nhỏ, nở nụ cười thật tươi tắn nhìn Lăng Hạo! Trong lòng thầm nghĩ"Lăng Hạo thiếp làm được rồi, sau này thiếp phải thật mạnh mẽ để bảo bệ chàng!!" nghĩ đến mục tiêu của mình Ngân Bình cười càng tỏa sáng.
Nụ cười kia, vô cùng tươi rói,vô cùng tinh khiết, tựa như đóa hoa kiều diễm nở rộ làm hai mắt Lăng Hạo thoáng thất thần, khóe miệng cũng bất giác cong lên nhìn nàng khẽ nói:" Công chúa người làm tốt lắm!!".