- Sư phụ, sao con thấy thân thể có chút dị thường…
- Nặng nề đúng không?
Đạo nhân mù đứng một bên cười tủm tỉm nói:
- Đồ nhi a, đây là hiện tượng bình thường, âm hồn nhập thể sao nhẹ nhàng được, phi thiên độn địa, ngao du thương minh tiêu diêu tự tại, trái lại thân thể thì nặng nề dơ bẩn, tựa như một lồng giam nhốt âm hồn bên trong, không được tự do bay nhảy, sau khi âm hồn xuất khiếu quay về tất nhiên sẽ thấy khó chịu.
- Quen rồi sẽ không sao nữa, dù sao âm hồn không thể rời khỏi thân thể.
- Thế nhưng sao con lại ngưng tụ...
Lý Tu Viễn hỏi.
- Vì sao lại ngưng tụ thành âm hồn đúng không?
Đạo nhân mù cười khà khà giải thích:
- Những năm nay con dùng phương pháp hô hấp thổ nạp, đó là một trong những phương thức tu đạo, chỉ là con không biết thôi, tu luyện mười mấy năm, lấy tư chất của con, âm hồn mà không ngưng tu được thì nói nữa làm gì.
- Tốt, nguyên lai sư phụ luôn gạt con, nói con cái gì mà luyện Đồng Tử Công.
Lý Tu Viễn có chút tức giận.
- Đồ nhi a, vi sư cũng vì tốt cho con, nếu con tiếp xúc với nữ sắc quá sớm, tinh khí sẽ tán loạn, ảnh hưởng tới việc tu đạo, đừng nói ngưng tụ âm hồn, sợ rằng cầm Hổ Thẩu Thôn Kim thương cũng khó.
Đạo nhân mù nói.
Sau khi nghe xong, Lý Tu Viễn cảm thấy rất có đạo lý, hắn nhẹ gật đầu:
- Kiểu nói này của sư phụ chẳng khác nào bảo người nói dối để tốt cho con.
- Ngoan đồ nhi a, mấy năm nay vi sư đối xử với con thế nào con còn chưa rõ ư?
Vẻ mặt đạo nhân mù nhiệt tình, bàn tay khoác lên trên vai đồ nhi nhà mình, cười híp mắt hỏi. Dường như ông cảm thấy dáng vẻ này của mình rất hiền lành thì phải, có điều hiển lành đây chẳng thấy, chỉ có hèn mọn, hèn mọn khó mà diễn tả được bằng lười.
- ...
Lý Tu Viễn hít vào một hơi:
- Sư phụ, ngươi có việc cứ nói thẳng không được sao? Chỉ cần sư phụ không lấy tâm can con luyện thì chuyện gì cũng dễ nói.
- Khà khà, vậy vi sư nói thẳng.
Đạo nhân mù cười nói:
- Lúc âm hồn xuất khiếu, con đã tới tiên sơn đúng không?
- Đúng thế.
- Không ngại kể cùng vi sư chứ?
Đạo nhân mù nói.
- Làm gì có chuyện gì tốt, đồ nhi vừa tới liền có một bầy tiên hạc bay qua, đống phân chim kia suất nữa rớt hết lên người con, may mà con tránh kịp.
Lý Tu Viễn nói.
Đạo nhân mù khiếp sợ nhìn hắn, ngón tay run rẩy chỉ vào đồ nhi nhà mình:
- Ngươi, ngươi lại có khí vận lớn như vậy, lớn phúc như vậy!
- Thiếu chút nữa là đống phân rơi trên đầu con đó, sư phụ người còn bảo chuyện tốt?
Lý Tu Viễn nói.
- Ngươi thì biết cái gì, tiên sơn kia sẽ chẳng xảy ra chuyện ngươi về kể, dù là tiên hạc bay qua ị vật lạ lên đầu cũng là đại cơ duyện đấy
Đạo nhân mù nói.
Lý Tu Viễn cải chính:
- Sư phụ, vật lạ gì đó không phải thứ quý bàu đâu, là một đống phân a.
- Phân cái gì mà phân, ngươi bị dị vật đập trúng, nhất định sẽ có được cách đắc đạo, con không thấy tiên hạc bay lượng trên không, qua sát đại địa thương sinh ư, đó cũng là ngụ ý của một loại đại đạo đấy.
Đạo nhân mù nói.
- .. Một đống phân mà đại đạo, vậy con không tu.
Lý Tu Viễn nói.
Đạo nhân mù lòng đau như cắt:
- Không tu thì không tu, con kể tiếp chuyện xảy ra phía sau đi.
- Con gặp phải một cái bàn cờ vây được làm từ khúc cây, trên đó có một cây búa.
Lý Tu Viễn nói.
- Cái gì, con thấy được hai thứ?
Đạo nhân mù lần nữa hoảng sợ, bắt lấy vạt áo của Lý Tu Viễn quát:
- Đừng nói với vi sư hai thứ đó con đều không lấy thứ nào?
- Không, không có.
Lý Tu Viễn nói.
- Nghiệt đồ a.
Đạo nhân mù đấm ngực kêu rên, người ngoài nhìn vào không biết gì, còn tưởng Lý Tu Viễn làm ra chuyện gì đại nghịch bất đạo lắm.
- Sư phụ đừng la nữa, chẳng lẽ hai thứ kia là biểu tượng của đại đạo ư?
Lý Tu Viễn hiếu kì hỏi.
Đạo nhân mù nói:
- Đại thụ đã chặt chỉ còn lại búa, ngụ ý chẳng phải rõ ràng lắm ư, là đại đạo trường sinh a.
- Sao sư phụ lại giải thích như vậy?
- Đại thụ có vòng đời, một năm là một vòng, già sẽ héo úa mà chết, nếu nửa đường chặt cây, chẳng phải tuổi thọ sẽ không hết? Này cũng có nghĩa là trường sinh bất tử, nếu ngươi lấy cây búa kia về sẽ nhận được truyền thừa phương pháp trường sinh, ngày khác tu luyện thành tựu có thể chém đứt sinh tử, trường tồn cùng thiên địa.
Đạo nhân mù đau lòng che ngực, cảm thấy khó thở muốn chết.
- Vậy còn bàn cờ?
Lý Tu Viễn lại hỏi.
- Bàn cờ có hai nước, một đen một trắng, điều này đại biểu cho âm dương, bàn cờ là thiên địa, quân cờ là âm dương, đây là phương pháp tái tạo càn khôn, nếu con tu được đạo này, tương lai.....
Đạo nhân mù còn chưa nói xong đã có đấm ngực dậm chân:
- Bây giờ nói có ích gì, con đâu có lấy về, con nói đây, sau cùng con học cái gì, cách thăng thiên không học, trường sinh không học, càn không cũng không học, người tu đạo trên thế gian này có gì mong ước hơn là được bay lên trời, trường sinh bất tử. Những thứ này con không học, con muốn tu đại đạo gì đây.
- Không phải đâu sư phụ, lúc ấy con tính chọn búa, có điều ánh mắt chọt quét qua, thấy một lão giả râu tóc bạc phơ ngồi trên đỉnh núi, vì vậy liền đi qua…
Lý Tu Viễn chưa nói xong, đạo nhân mù bỗng nhảy lên một cái, mắt trừng như muốn rớt ra.
- Một người ngồi ở đỉnh núi? Nghĩa là người cao hơn núi, đây là Nhân Sơn đại đạo? Con học cái này.
Nháy mắt mặt mũi đạo nhân mù trở nên ngưng trọng hơn hẳn.
- Đúng vậy, con học tu…
Lý Tu Viễn nói.
Có điều chữ tiên còn chưa nói xong đã bị đạo nhân mù che miệng hắn lại.
- Đạo này thiên địa bất dung, không thể nói, không thể nói, nói ra sẽ gặp đại nạn.
Đạo nhân mù thở dài một hơi, sắc mặt phá lệ ngưng trọng, thậm chí là có chút khẩn trương và sợ hãi.
Biểu cảm của Lý Tu Viễn tràn đầy nghi hoặc, vì sao không thể nói?
Đạo nhân mù giải thích:
- Đạo này không đầy đủ lại kỵ húy, tương lai con sẽ biết, hiện tại vi sư chỉ nói được đến vậy?
- Vậy Nhân Sơn đại đạo có thể tu luyện đúng không?
- Tu luyện thì không sao. Con hữu duyên, nếu tu luyện cũng được.
- Vậy là tốt rồi.
Lý Tu Viễn nhẹ gật đầu.
Nếu tu không sao, vậy liền tu luyện thôi, còn chuyện khác về sau tính tiếp.
- Đồ nhi a, con có biết vì sao hôm nay vi sư phải mạo hiểm truyền đại đạo cho con không?
Chợt, đạo nhân mù thở dài và nói.
- Không biết.
Đạo nhân mù:
- Bởi vì hôm nay con gặp yêu quái, yêu khí rất nặng, may mà vạn pháp bất xâm, con lại có một thân võ nghệ phòng thân, bằng không chỉ sợ khó thoát tai kiếp.
- Hôm nay, trên đường tới Hạ Hà thôn, đồ nhi gặp một con cọp, nó bị con đánh chết, lúc tới đây vốn muốn hỏi sư phụ một chút, vì đồ nhi thấy đôi mắt mãnh hổ rất cổ quái, thuần một màu đen, việc này khiến con hiếu kỳ vô cùng.
Lý Tu Viễn nói.
- Ha ha, gần Hạ Hà thôn làm gì có con cọp nào, bất quá là do đại yêu từ phương xa sai tới, ngay cả động vật có dương khí mạnh như vậy cũng thúc đẩy được, sợ rằng đạo hạnh đại yêu vô cùng cao, hơn ngàn năm ấy chứ.
Đạo nhân mù nói.
- Hơn ngàn năm?
Lý Tu Viễn nghe xong giật mình một chút.
Ở thế giới này đại yêu ngàn năm cũng chẳng phải cà rốt hay củ cải đâu đâu cũng có, đại yêu có tu vi như thế rất hiếm có, toàn bộ thế giới Liêu Trai chứ có mấy con.
- Không có sai. Đạo hạnh ít nhất hơn ngàn năm, xem ra đại yêu kia đã phát hiện chỗ đặc thù của con, sợ sẽ có kiếp nạn.
Đạo nhân mù giải thích.
Lý Tu Viễn nói:
- Đã vậy sao sư phụ không liên thủ với con để tiêu diệt đại yêu ngàn năm kia?
- Nhân Sơn đại đạo của con chưa thành, không diệt nó nổi đâu, ngược lại sẽ lộ ra chuyện con có Thất Khiếu Linh Lung Tâm, lúc ấy chuyện càng phiền toái hơn, bằng không tên kia sẽ không phái một đầu mãnh hổ tới dò xét ngươi, đoán chừng sẽ là bầy hổ hay đàn sói gì đó.
Đạo nhân mù nói:
- Hơn nữa đạo hạnh vi sư không bằng nó, đấu pháp khó mà thắng...
- Ừm, quyết định vậy đi, vi sư chuẩn bị lên đường ngay hôm nay, về sơn môn trước.
- Sư phụ, người cũng sợ chết quá rồi, mới có vậy đã bị hù chạy.
Lý Tu Viễn nói.
- Nói mê sảng cái gì, vi sư muốn tới sơn môn lấy tiên đan, mượn cơ hội tranh thủ tu thành Kim Đan, sau khi thành công vi sư sẽ hỏa tốc chạy về, bảo hộ con chu toàn.
Đạo nhân mù nói.
- Tiên đan kia là người dùng nước tắm khi bé của con luyện chế?
Lý Tu Viễn hỏi.
- Đúng, là nó.
Khóe miệng đạo nhân mù co giật, cắn răng nghiến lợi nói.