La lão đầu chống đỡ thân thể như lảo đảo muốn ngã, không biết lấy đâu ra dũng khí mà quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu khẩn cầu.
Âm thanh của Lôi Tướng vang lên trong tầng mây:
- Chẳng phải trong thôn các người còn mười vạn lượng bạc* sao, lấy ra mua tế phẩm đi, hẳn sẽ đủ.
*Bảo bảo nhắc nhẹ, đây là số tiền Lý Tu Viễn đem đi để “chuộc” phụ thân.
Mười vạn lượng ~!
Nghe thế, tất cả hộ vệ Lý gia đều ngây người.
Vậy mà Lôi Tướng cũng biết, lúc này đám Thiết Sơn đồng loạt nhìn về phía Lý Tu Viễn.
- Tốt, ta đáp ứng, sau khi ngàitru sát thủy yêu trong hồ, tất cả tế phẩm sẽ có đủ để dâng cho ngài.
Lý Tu Viễn lập tức mở miệng nói.
Mười vạn lượng để mua tính mạng thủy yêu, cứu một thôn làng, không thiệt a.
- Ngươi là người đọc sách, giữ lời nói, bản thần tin ngươi.
Âm thanh trong tầng mây lần nữa vang lên, đáp lại thỉnh cầu của Lý Tu Viễn.
"Ầm ầm ~!"
Lúc này tầng mây nứt ra, một đạo kinh lôi trong nháy mắt phá vỡ bầu trời, đánh xuống hồ lớn.
"Rầm rầm....."
Mặt hồ vốn bình tĩnh nổi lên một trận kinh đào hải lãng, bọt nước bắn tung tóe cao chừng năm sáu tượng, tựa như bị một quả bom đập vào.
Những thôn dân vốn nhát gan thấy vậy bị dọa cho bất tỉnh. Dù hộ vệ Lý gia có lá gan lớn hơn cũng cảm thấy tay chân nhũn ra, khó lòng điều khiển khi thấy cảnh này.
Có điều Lý Tu Viễn lại có chút sửng sốt, sau kia đám mây hé ra, hắn thấy trong đó là bóng dáng của hắc ngư chứ chẳng phải Lôi Thần gì.
Đúng vậy, chính là hắc ngư.
Hắc ngư há mồm phun ra một đạo quang mang đánh xuống hồ nước, khiến sóng lớn nổi lên, căn bản không phải kinh lôi gì cả, chỉ là ảo tượng gạt người.
"Chẳng lẽ... thần linh không tới mà là thủy yêu xuất khiếu, giả dạng làm thần linh lừa gạt mọi người.”
Bỗng nhiên Lý Tu Viễn ý thức được điểm này.
Lần này, hắn mới hiểu vì sao “Lôi Thần” lại trốn trong tầng mây chẳng dám lộ diện, là vì hắc ngư muốn lấy thêm thức ăn giả dạng Lôi Thần. Tế phẩm kia nào để dâng cho Lôi Thần, là để nó ăn mà thôi.
Hắc ngư thụ thương, như cầu cấp bách là thức ăn, vì thế mới lợi dụng tế thần, mục đích của nó là mười vạn lượng bạc của Lý Tu Viễn, muốn dùng tài lực của hắn để giúp nó dưỡng thương. Vừa nghĩ tới đây Lý Tu Viễn như hiểu ra hết thảy.
Sau khi mặt hồ sủi bọt lớn thì rất nhanh đã lắng xuống.
Lúc này mặt nước cuồn cuộn, vô số tôm cá chết mà nổi lềnh bềnh, giữa bọt nước là một đầu hắc ngư khổng lồ nổi lơ lửng không nhúc nhích.
- Chết, chết rồi, hắc ngư chết rồi.
Một thân dân chứng kiến dị tượng liền hoảng sợ hô.
- Thật đã chết rồi, yêu quái chết rồi, thật tốt quá a.
- Rốt cục cũng chết, thù của nhi tử ta được báo rồi, ô ô.
Thôn dân Đại Hồ kích động, vui sướng, rơi lệ.
Mối nguy hại của thôn Đại Hồ mấy năm nay, hại chết hai mươi mấy nhân mạng cuối cùng đã chết.
"Thủy yêu căn bản không chết, nó chỉ giả chết diễn kịch mà thôi."
Mặc dù thấy rõ hắc ngư trơ bụng nổi lềnh bềnh nhưng thực tế nó chẳng có tí tổn thương nào. Nếu bị sét đánh, thi thể chắc chắn không hoàn hỏa như vậy, sẽ bị nám đen nhiều chỗ.
“Giỏi cho thủy yêu, chẳng những có đạo hạnh không thấp mà trí tuệ cũng khôn lanh, so với người còn thông minh hơn mấy phù, có thể thay xà đổi cột. Bất quá dù ngươi âm thần xuất khiếu, giả thần giả quỷ thì xui xéo lọt vào tay ta, ta còn đang lo làm sao đối phó ngươi đây.”
Sắc mặt Lý Tu Viễn chợt lạnh.
Lúc này hắn xoay ngươi đi tới bên cạnh vài bước, lấy Kim Nhạn cung và lang nha tiễn từ tay một hộ vệ, dùng tên cắt ngón tay một chút, khiến máu tươi dính lên mũi tên.
"Hưu ~!"
Không cần suy nghĩ nhiều, Lý Tu Viễn đưa tay bắn ra một tiễn.