Việc này hù cho sắc mặt của đám thôn dân ngây thơ của Đại Hồ trắng bệch, nằm rạp trên mặt đấy không ngừng run rẩy, ngay cả việc cầu nguyện trước đó cũng không tiếp tục nữa.
Từng người từng người nằm rạp xuống không biết phải làm gì.
Dù là thôn trường cũng run rẩy quỳ trên mặt đất, toàn thân ứa mồ hồ, chẳng biết vì khẩn trương hay sợ hãi.
Lý Tu Viễn cũng hiểu, thôn dân chỉ là người bình thường, sống trong thôn nên thiếu kiến thức, lịch duyệt có hạn, gặp được tình huống quái lạ thế này thì khẩn trương sợ hãi cũng là bình thường mà thôi.
- Ta chính là Lôi Tướng trên trời, nhanh chóng nói ra oan khuất của các ngươi, bản thần chắc chắn chủ trì công đạo cho các ngươi.
Âm thanh vang dội truyền tới từ tầng mây khiến chúng thôn dân kinh hồn táng đảm, thôn trường cũng len lén nhìn về phía Lý Tu Viễn.
Bọn họ cũng chẳng dám tiếp lời, cảm thấy bản thân không có tư cách, chỉ biết chờ Lý Tu Viễn đối đáp với vị Lôi Thần này, chỉ có Lý công tử mới có tư cách đó.
“Bị tầng mây chặn mất nên không thấy rõ lắm.
Lý Tu Viễn chăm chú nhìn xem tầng mây kia, hi vọng có thể nhìn thấy chân thân của Lôi Tướng.
Thế nhưng bị tầng mây chặn lại nên dù đôi mắt của Lý Tu Viễn có nhìn ra được chân tướng mọi thứ thì vẫn bị che chắn lại, hắn không thấy rõ bên trong tầng mây là cái gì, cũng giống như người đứng phía sau tường, chỉ nghe tiếng mà không thấy hình.
“Có lẽ là Lôi Thần dưới trướng Lôi Tướng thật, là ta đa tâm."
Trong lòng hắn âm thầm nghĩ, có điều vẫn thấy có gì không ổn.
Nào có thần linh xuất hiện lại trốn trong mây chẳng dám hiện thân.
Chợt hắn mở miệng nói:
- Lôi Tướng trên trời, ta là Lý Tu Viễn huyện Quách Bắc, vừa mới tế tự cầu nguyện mời Lôi Tướng đến, chỉ hi vọng Lôi Tướng có thể thay trời hành đạo, giúp thôn dân thôn Đại Hồ tru sát thủy yêu làm nhiều việc ác trong hồ lớn, trả lại cho thôn Đại Hồ một mảnh bình yên.
- Ta đã biết chuyện này, bất quá tế phẩm của các người quá ít, không đủ thành ý, hôm nay không thể vì các người trừ yêu.
Âm thanh trong tầng mây kia tiếp tục vang lên.
Tế phẩm và thành ý không đủ?
Lý Tu Viễn sửng sốt, không chỉ hắn mà tất cả thôn dân cũng cứng đờ.
Phải biết khó khăn lắm họ mới kiếm ra được số tế phẩm này, thật sự đã bất lực rồi, thủy yêu làm loạn đã nhiều năm, tôm cá nơi đây đã mất đi số lượng lớn, những thôn dân này càng ngày càng nghèo khổ hơn.
Lúc này lão thôn trường chỉ biết trơ mắt nhìn Lý Tu Viễn, hi vọng hắn có thể nghĩ cách.
Lúc trước Lý Tu Viễn cũng hiểu được tình huống của thôn Đại Hồ, biết tài lực nơi này có hạn.
- Lôi Tướng trên trời, thôn dân thôn Đại Hồ nghèo khổ, số tế phẩm này khó khăn lắm mới bỏ ra được, nếu Lôi Tướng chịu tru sát thủy yêu, tại hạ sẽ thay thôn dân xây một tòa miếu cho ngài ở thôn Hạ Hà, mỗi năm nhang đèn không thiếu.
Lý Tu Viễn nói.
- Một tòa miếu vũ thì sao mà đủ, bản thần là Lôi Tướng trên trời, nếu xuất thủ chỉ đổi một tòa miếu sẽ khiến chúng thần chế nhạo, ở thế gian các ngươi muốn mời người khác làm việc cho cũng phải để người ta ăn no bụng trước chứ, này huống chi lại là tế tự thỉnh thần.
Âm thanh tiếp tục vang lên sau tầng mây.
Lý Tu Viễn nhíu nhíu mày.
Lời nói của Lôi Tướng thô bỉ vô cùng, tràn ngập khí chất con buông, này rốt cuộc là người nói hay thần nói?
- Vậy không biết phải làm sao thì Lôi Tướng mới đồng ý trợ giúp cho thôn dân?
Lý Tu Viễn lại mở miệng hỏi.
Lôi Tướng trong tầng mây nói:
- Bản thần cần một ngàn dê đầu đàn, một ngàn con trâu, một ngàn đầu heo, đầu nhập trong hồ tế tự bản thần, cộng thêm mười toà miếu thờ, mỗi ngày nhang đèn không ngừng là được. Khi ấy bản thần lập tức tru sát đại yêu cho các ngươi, ngược lại, bản thần sẽ rời khỏi, không quan tâm tới chuyện này nữa.
- Nhiều như vậy tế phẩm?
La lão đầu nghe thế thì suýt ngất, đừng nói một ngàn con trâu dê, xem như mười cái đầu heo họ cũng không bỏ ra nổi.
Lại nói, nếu có đủ tế phẩm phong phú như vậy, họ đã sớm rời thôn ra ngoài mưu sinh, còn tử thủ tiểu thôn này làm chi.