Trước mặt cô có ba người, còn đám Tôn Càn bởi vì đứng xa chỗ cô hiện giờ, nên vẫn còn đang chạy về phía cô.
Hà Thúy Chi khó khi không có mặc đồ vest, hôm nay anh mặc bộ đồ thoải mái, thiếu đi chút nghiêm túc và khí thế bức người, nhưng từng cử chi của anh vẫn mang hơi thở cao quý.
Anh ngồi xổm trước mặt cô, mắt nhìn chằm chằm cổ chân cô, nhẹ nhàng cẩn thận chạm vào cổ chân cô, xác nhận là không có tổn thương đến xương cốt thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Hà Tinh Hoài hôm nay bọc kín hơn mọi ngày rất nhiều, thân trên mặc áo hoodie và vẫn không quen đội thêm cái nón nữa, phần đầu không lộ ra ngoài tí ti nào cả, kính râm và khẩu trang một thứ cũng không thể thiếu, lúc này anh vô cùng lo lắng cho Hà Nguyệt Tâm hoàn toàn không để tâm đến việc che dấu thân phận nữa, khẩu trang và kính râm đều bị anh tháo xuống hết rồi, trán cũng rịn đầy mồ hôi, anh nhẹ giọng dỗ Hà Nguyệt Tâm: "Tâm Tâm, có đau không?"
Hà Lộ Từ nhìn anh người anh của mình, anh hoàn toàn không ngạc nhiên chút nào về sự có mặt của họ cả, thấy có người dỗ Hà Nguyệt Tâm và coi vết thương của Hà Nguyệt Tâm rồi thì anh dứt khoát không chen vào nữa. Anh ngẩng đầu nhìn nữ sinh hồi nãy vô thức đẩy Hà Nguyệt Tâm một cái bây giờ còn muốn chạy trốn thì nhíu mày lại, vẻ mặt đột nhiên trở nên hung thần ác sát, lập tức bước lên trước chặn đường nữ sinh đó lại.
"Đẩy người xong rồi còn tính bỏ chạy à?"
Nữ sinh đó vóc dáng nhỏ nhắn hơn Hà Lộ Từ rất nhiều, thấy Hà Lộ Từ hung hãn như vậy thì mếu máo như muốn khóc thành tiếng vậy: "Tôi thật sự không phải cố ý......Chỉ là hành động trong vô thức......"
Đám người Tôn Càn cũng chạy tới rồi, thấy vẻ mặt Hà Lộ Từ như muốn đánh người vậy thì vội kéo cánh tay anh lại: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Hà Lộ Từ lạnh lùng nói: "Nó đẩy Tâm Tâm."
Tuy rằng người ta là con gái, nhưng lúc này Hà Lộ Từ thật sự có chút không khắc chế nổi lửa giận trong lòng mình.
Hà Nguyệt Tâm vốn đang chạy ngon lành thì đột nhiên bị người này đẩy một cái như vậy, tuy rằng có thể chỉ là vì háo thắng thôi, nhưng gây tổn thương đến cổ chân của Hà Nguyệt Tâm cũng là sự thật.
Tôn Càn tỏ vẻ thương tiếc, nữ sinh này chết chắc rồi, đẩy ai không đẩy lại đi đẩy Hà Nguyệt Tâm. Cho dù là vô ý thì cũng sẽ không có kết quả tốt đâu.
Nữ sinh đó nhịn không được bị khí thế của Hà Lộ Từ ép lui vài bước, biết rằng hành động vô ý của mình đã làm to chuyện rồi thì nhịn khóc chạy ngay đến trước mặt Hà Nguyệt Tâm, xem thương thế của cô: "Xin lỗi, tôi thật sự không phải cố ý đâu, tôi đưa bà đến phòng y tế nha."
Hà Thúy Chi ngẩng đầu lạnh lùng nhìn nữ sinh đó một cái: "Không cần đâu, chúng tôi có thể tự đưa em ấy đi."
Giọng nói của Hà Tinh Hoài cũng không tốt lắm: "Để cô đưa ư? Nếu như lại đẩy cái nữa thì phải làm sao đây?"
Hà Nguyệt Tâm thấy ba anh trai thật sự tức giận rồi thì nhịn không được thở dài trong lòng, cổ chân tuy rằng vẫn còn chút đau, nhưng nữ sinh này rõ ràng cũng không phải là cố ý gì cả, chỉ có thể nói là quá háo thắng mà thôi, có tức giận hơn nữa thì có thể làm gì được chứ, đánh người ta một trận sao?
Cô nói: "Không cần đâu. Lần sau nhớ chú ý chút là được, đừng đẩy người như vậy nữa."
Nữ sinh đó bị ánh mắt nhìn chòng chọc của ba anh trai của Hà Nguyệt Tâm nhìn đến sắp khóc luôn rồi, ba người này người này khó đối phó hơn người kia, ánh mắt nhìn mình cũng người kia lạnh hơn người này, nữ sinh đó thật sự cảm thấy mình như là đã phạm phải tội tày đình gì đó vậy.
Tuy rằng Hà Nguyệt Tâm nói vậy rồi nhưng trong lòng nữ sinh đó vẫn thấp thỏm không yên, cũng không có thi tiếp nữa. Tuy rằng lúc này không có ai để ý đến, nhưng nữ sinh đó vẫn có chút không biết làm sao mà đứng đó.
Bây giờ xung quanh Hà Nguyệt Tâm trừ ba anh trai ra thì xa xa có mấy người mặc đồng phục đang chạy lại đây, thậm chí còn có không ít người đang xem náo nhiệt nữa.
Hà Thúy Chi nhíu mày, chặn mấy học sinh muốn bước lên trước xem lại, khí thế lạnh lùng trên người anh bức lui bước chân tiến lên của những học sinh đấy.
Hà Tinh Hoài một tay đặt dưới đầu gối Hà Nguyệt Tâm, một tay đặt sau lưng cô, đang định bế ngang Hà Nguyệt Tâm lên thì bị Hà Lộ Từ đẩy sang một bên một cách không chút khách khí: "Lề mề."
Hà Lộ Từ tay chân nhanh gọn cõng Hà Nguyệt Tâm lên, tay còn đặc biệt cách xa một chân cô ra để tránh đụng phải chỗ bị thương. Người vừa được cõng lên lưng liền lập tức bay thẳng về phía phòng y tế. Đám người Tôn Càn cũng vội chạy hụt hơi dí theo anh.
Cảnh Hà Tinh Hoài tháo khẩu trang ra hồi nãy bị người có tâm nhìn thấy rồi, trong đám đông đột nhiên có học sinh hét lên, không ít người cũng cầm điện thoại quay chụp Hà Tinh Hoài ngay.
"Không phải đã nói em rồi sao, trường hợp này tốt nhất là đừng đến thì tốt hơn à." Hà Thúy Chi chạy song song với Hà Tinh Hoài về phía phòng y tế, hai đầu lông mày cũng nhíu chặt lại.
Hà Tinh Hoài vẫn còn đang lo lắng thương thế của Hà Nguyệt Tâm nên không có rảnh lo chuyện nếu như có người phát hiện anh đến tham gia Đại hội Thể Thao trường thì sẽ dấy lên sóng to gió lớn như thế nào cả. Lần đầu tiên anh cảm thấy thân phận minh tinh của mình thật là phiền mà.
Chẳng lẽ anh đến xem Đại hội Thể Thao của em gái cũng không được à, vậy nhân sinh còn có gì vui nữa chứ?
Anh cười nhẹ một tiếng: "Sợ gì chứ, dù sao thì người dân cả nước ai chẳng biết em là muội khống chứ."
Giáo viên trong phòng y tế họ Từ, Đại hội Thể Thao trường cũng tính là ngày bà bận nhất, loại thời tiết này, học sinh say nắng bị thương không ít chút nào cả.
Ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân nóng vội, bà ngẩng đầu lên xem thì thấy thiếu niên quậy phá có tiếng trong trường đang cõng một thiếu nữ trên lưng, đầu đầy mồ hôi xông vào trong đây.
Hà Lộ Từ đặt Hà Nguyệt Tâm xuống một cái giường trống rồi vội nói với bác sĩ: "Bác sĩ mau qua đây xem em ấy đi, chân em ấy hình như bị trật rồi!"
Cô Từ có chút kinh ngạc, Hà Lộ Từ là khách quen của phòng y tế rồi, từ lúc vào trường này tới bây giờ thì đánh lộn không hề ít chút nào, trên người không xanh thì cũng tím, đương nhiên là lần nào đối thủ của em ấy đều nghiêm trọng hơn em ấy cả, lần nào bị giáo viên chủ nhiệm đưa đến đây đều bị mắng một trận cả. Nhưng Hà Lộ Từ lần nào cũng mặt không đổi sắc, thậm chí là một ánh mắt thôi đã có thể khiến giáo viên chủ nhiệm của em ấy im miệng rồi.
Học sinh không sợ giáo viên mà ngược lại giáo viên phải nhìn sắc mặt của học sinh đó như thế này, thế nhưng lại ôm một nữ sinh hớt ha hớt hải chạy vào đây như thế này ư?
Có mấy học sinh bị say nắng nằm trong phòng y tế cũng quay đầu lại nhìn, thấy người tới là Hà Lộ Từ thì đều có chút kinh ngạc.
Cô Từ đưa thuốc say nắng trong tay mình cho học sinh rồi mới đi qua đó, âm thầm đánh giá Hà Nguyệt Tâm một mắt.
Nghe nói Hà Lộ Từ có đứa em gái, chẳng lẽ nữ sinh trước mặt này chính là đứa em gái ấy à?
Cô đè nén lòng nghi hoặc của mình xuống, tỉ mỉ xem cổ chân của Hà Nguyệt Tâm, vừa ấn nhẹ mấy cái vừa hỏi: "Ở đây có đau không?"
Động tác Cô Từ rất thuần thục, Cô ấn qua ấn lại trên cổ chân Hà Nguyệt Tâm một hồi. Cổ chân của Hà Nguyệt Tâm vừa trắng vừa thon, vết thâm tím bên trên của hiện lên đặc biệt rõ.
Đột nhiên khi ấn đến chỗ mép ngoài bàn chân thì Hà Nguyệt Tâm nhịn không được rít lên một tiếng, rồi hô nhẹ: "Đau."
Cô Từ ừm một tiếng, dừng động tác trên tay lại.
Hà Lộ Từ nhíu chặt hai đầu lông mày, nắm tay cũng siết chặt lại, nhìn chằm chằm mặt em gái không chớp mắt, em gái đau đến nổi mặt nhăn nhó như vậy rồi nhưng anh ngoài việc đứng nhìn bên cạnh ra thì không làm được gì cả.
Đợi kiểm tra xong thì Hà Lộ Từ mới thở phào nhẹ nhõm được.
Cô Từ vừa mở tủ tìm đồ vừa nói: "Không sao đâu, chỉ bị trật nhẹ thôi, không có tổn thương đến xương, bôi thuốc thôi là có thể khỏi rồi."
"Sau bao lâu thì có thể khỏi?" Hà Lộ Từ hỏi.
"Khoảng mười ngày nửa tháng, nhưng nếu khôi phục tốt thì một tuần sau là có thể đi lại như thường rồi." Cô Từ đầu không quay lại, tiếp tục tìm thuốc trong tủ.
Nhưng câu hỏi của Hà Lộ Từ vẫn tiếp tục như súng liên tục.
"Có đau mãi như vậy không vậy?"
"Và phải bôi thuốc gì vậy?"
"Bao lâu bôi một lần vậy?"
Cô Từ bị Hà Lộ Từ hỏi liên tục đến không kịp trả lời, tay Cô cầm một lọ thuốc nhỏ, quay đầu lại nói: "Khỏi nhanh thì sẽ không đau thôi, bôi cái này, sớm tối mỗi buổi một lần."
Cô Từ vứt lọ thuốc cho Hà Lộ Từ.
Cô coi như là hiểu rồi, lời đồn Hà Lộ Từ rất là thương yêu em gái hoàn toàn là sự thật 100%, đây đâu chỉ là thương yêu thôi đâu chứ, đây là thiếu điều muốn nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa luôn rồi còn gì nữa.
Cái này đâu phải coi như em gái đâu chứ, rõ ràng là coi như tổ tông thì có.
Hà Nguyệt Tâm thấy người trong cả phòng y tế đều lâu lâu lại nhìn về phía cô thì có chút lúng túng, cô kéo góc áo Hà Lộ Từ nói: "Anh tư, em không sao đâu, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, anh không cần......lo lắng đến vậy đâu."
Hà Lộ Từ cũng ý thức được mình có chút lố, liền nhỏ giọng ừm một tiếng, mở nắp lọ thuốc ra, dùng tăm bông chấm thuốc rồi bôi cho Hà Nguyệt Tâm.
Cái chuyện bôi thuốc này anh quá quen rồi, nếu như đổi thành bác sĩ bôi thì anh ngược lại còn không yên tâm hơn nữa, anh sợ bác sĩ sẽ làm đau Hà Nguyệt Tâm.
Tốc độ của Hà Thúy Chi và Hà Tinh Hoài không nhanh như Hà Lộ Từ nên bây giờ mới tới nơi, giữa đường còn xém chút bị lạc nữa, hỏi thăm vài người mới có thể đến được đây.
Vừa vào cửa thì tầm mắt hai người liền khóa chặt trên người Hà Nguyệt Tâm, cũng không quan tâm rằng trong phòng y tế còn có người ngoài nữa, câu này tiếp câu kia hỏi thăm liên tục.
"Bác sĩ nói như thế nào?"
"Bao lâu mới khỏi vậy?"
"Có ảnh hưởng đi lại không?"
Cô Từ nghe mấy câu hỏi quen thuộc này quay đầu lại nhìn thì thấy Hà Thúy Chi và Hà Tinh Hoài vừa mới tới cũng đều vây quanh bên người Hà Nguyệt Tâm ngay luôn.
Cô Từ kinh ngạc mở lớn mắt nhìn, thế thì ra người thương yêu Hà Nguyệt Tâm còn không phải chỉ có một mà có những ba người lận à?
Hơn nữa khí khái của hai người này còn rất bất phàm, mặt mũi cũng rất tinh tế nữa.
Lúc hai người đó vừa mới bước vào thì ánh mắt của mấy nữ sinh trong phòng y tế liền đuổi theo bóng dáng hai người đó ngay, và còn không tự chủ được mà đỏ mặt nữa.
Cô Từ khách sáo với hai người này rất nhiều so với thiếu niên quậy phá thường đến báo danh tại phòng y tế, Cô cười nói: "Không sao, chỉ là bị trật nhẹ thôi, nghỉ ngơi vài ngày là được rồi." Nói xong thì Cô Từ vẫn là có chút không đè nén nổi lòng hiếu kỳ của mình mà hỏi, "Cho hỏi hai vị là?"
Hai người nghe thấy chỉ là trật nhẹ thôi thì cơ mặt liền thả lỏng ngay.
Hà Thúy Chi khẽ cúi người chào, ngữ khí cũng rất khiêm tốn và nhu hòa: "Chúng tôi là anh trai của em ấy."
Cô Từ: "Hả?"
Hà Lộ Từ là anh trai của Hà Nguyệt Tâm thì cũng thôi đi, bây giờ hai người này cũng vậy ư?
"Hai vị đều là à?"
Hà Thúy Chi gật gật đầu.
Cô Từ hít sâu một hơi.
Quần áo trên người hai người đều là độ hiệu, nhìn hành động cử chỉ là biết gia đình có gia giáo tốt rồi, người còn đẹp trai nữa.
Tuy nói rằng mình là giáo viên, phải duy trì uy nghiêm của giáo viên, nhưng khóe miệng của Cô vẫn không nhịn được giật giật hai cái, em nữ sinh này rốt cuộc là thần thành phương nào vậy! Hay là kiếp trước em ấy rốt cuộc đã tích đức gì vậy? Có nhiều anh trai vậy cũng thôi đi! Người anh nào cũng đều đẹp trai đến vậy nữa chứ!
Những học sinh còn ở lại trong phòng y tế đều không hẹn mà cùng nhau dựng đứng lỗ tai lên nghe động tĩnh bên chỗ Hà Nguyệt Tâm, bọn họ đã sớm nghe nói rằng Hà Nguyệt Tâm có mấy người anh trai, và người anh nào cũng đều rất cưng chiều bạn ấy hết, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ được thấy phiên bản hiện trường đấy!
Động tác bôi thuốc của Hà Lộ Từ vừa nhẹ nhàng lại chăm chú, sợ là mình sẽ làm đau Hà Nguyệt Tâm. Hà Thúy Chi và Hà Tinh Hoài cũng đều cúi người xuống tỉ mỉ nhìn xem từng động tác một của Hà Lộ Từ.
Bọn họ ngưỡng mộ đến nỗi nước mắt chảy đầy mặt, bọn họ bị say nắng hay bị thương đều chả có ai đến thăm cả!
Đây rốt cuộc là anh trai tốt tuyệt thế gì vậy, Đại hội Thể thao trường qua xem thì cũng thôi đi, còn tỏ vẻ đau lòng đến vậy nữa chứ.
Hà Thúy Chi nhíu chặt mày lại, lúc Hà Lộ Từ bôi thuốc cho Hà Nguyệt Tâm thì Hà Nguyệt Tâm có cắn nhẹ môi dưới, nhìn là biết em ấy bị đau rồi.
"Hay là để anh làm đi?" Anh không yên tâm để Hà Lộ Từ làm, vì Hà Lộ Từ ngày thường thô lỗ cộc kệch như vậy, lỡ như làm đau Hà Nguyệt Tâm thì phải làm sao đây.
Hà Tinh Hoài dứt khoát nói: "Rốt cuộc em có biết bôi thuốc không vậy? Em nhìn Tâm Tâm đều đau đớn đến vậy rồi kìa, nếu không thì để bác sĩ làm đi."
Hà Lộ Từ tức giận ngẩng đầu lên, anh đã xuống tay nhẹ lắm rồi đó, nhưng vết thương của Hà Nguyệt Tâm là vết thương mới nên chỉ cần đụng nhẹ là đau, anh cũng đau lòng vậy, nhưng không bôi thuốc thì sẽ không khỏi được, anh có thể làm sao nữa chứ.
Hà Nguyệt Tâm vội nói: "Không sao, anh tư nhẹ tay lắm rồi."
Thấy Hà Nguyệt Tâm nói vậy thì mặt mày ba người đều thả lỏng ngay.
Ngoài cửa lại có động tĩnh nữa, Hà Nguyệt Tâm ngước đầu lên xem thì thấy Triệu Nghệ, Phương Viên và đám Tôn Càn cũng đến rồi.
Triệu Nghệ một thân đồ dân chơi nhất thời hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người, học sinh trong phòng y tế đều nhịn không được thì thầm to nhỏ: "Bạn đó là ai vậy, hình như đâu phải trường tụi mình đâu?"
"Triệu Nghệ đó, bà không biết sao? Trùm trường kế bên đấy."
"Triệu Nghệ đến đây làm gì vậy? Không phải cũng là đến xem Hà Nguyệt Tâm đó chứ?"
"Hà Nguyệt Tâm ngay cả Triệu Nghệ cũng quen biết ư, ông trời của tôi ơi."
Triệu Nghệ quét mắt nhìn mấy anh trai vây quanh giường một cái, khí thế ai nấy đều ngất trời, chiều cao cũng cao hơn cô rất nhiều, nhưng cô chỉ lạnh nhạt quét mắt nhìn bọn họ một cái, hoàn toàn không để bọn họ vào trong mắt, cũng không hề bị khí thế của bọn họ áp đảo chút nào cả.
Cô khoanh tay cúi đầu nhìn chỗ Hà Lộ Từ đang bôi thuốc, bầm tím hết một mảng nhỏ, cô nhíu mày nói: "Sớm biết cái thân người nhỏ bé của mày yếu ớt vậy thì đừng có tham gia mấy hạng mục đó rồi, hay là tao chạy thay mày cũng được vậy."
Hà Nguyệt Tâm có chút không biết làm sao, nhưng mà công nhận cái chuyện chạy thay cô này Triệu Nghệ thực sự có thể làm ra được thiệt.
"Bà bận bộ đồ này chạy thay tôi rồi nói với giáo viên rằng bà là Hà Nguyệt Tâm, bà đoán thử xem giáo viên có tin không?"
Triệu Nghệ bĩu môi: "Cũng đúng."
Phương Viên vốn là đến để xem Hà Nguyệt Tâm, nhưng ai biết được mấy anh trai của Hà Nguyệt Tâm cũng ở đây cả rồi, cô nhìn Hà Nguyệt Tâm với vẻ tràn đầy lo lắng, nhưng ngại là có mấy anh trai ở đây nên không dám bước lên trước, chỉ có thể ôm cánh tay Triệu Nghệ và đứng cạnh Triệu Nghệ thôi.
Hà Thúy Chi sớm đã điều tra qua Triệu Nghệ rồi, biết rằng bản tính của Triệu Nghệ không xấu, cũng đồng ý Triệu Nghệ làm bạn với Hà Nguyệt Tâm, cho nên ánh mắt nhìn Triệu Nghệ không có gì bất mãn cả.
Còn Hà Tinh Hoài thì lại đánh giá Triệu Nghệ từ trên xuống dưới một cái rồi sáp lại bên cạnh Hà Thúy Chi nói nhỏ: "Không hổ là Tâm Tâm nhà em mà, thế nhưng còn có người bạn chị đại như vậy nữa chứ." Nói xong còn giơ ngón cái lên nữa.
Hà Thúy Chi nhìn Hà Tinh Hoài bằng ánh mắt nhìn thằng ngốc vậy.
Thấy Phương Viên núp sau lưng Triệu Nghệ có chút sợ sệt thì Hà Thúy Chi nhìn Phương Viên một hồi, khi ánh mắt hai người chạm nhau thì Hà Thúy Chi liền nở nụ cười thân thiện với Phương Viên.
Mặt Phương Viên đỏ bừng lên trong chớp mắt, cô vội nắm chặt cánh tay Triệu Nghệ, sáp lại người Triệu Nghệ gần hơn nữa, hận không thể dùng Triệu Nghệ để che lấp thân người mình lại.
Sau khi bôi thuốc cho Hà Nguyệt Tâm xong, Hà Lộ Từ lại xin thêm mấy lọ thuốc từ chỗ Cô Từ nữa, nhưng trong tủ hết rồi, Cô Từ phải đến nhà kho để lấy.
Thấy nhiều người vây quanh trước giường Hà Nguyệt Tâm khiến cho phòng y tế bị chen đến không còn chỗ nào đi như vậy, thì Cô Từ có chút bó tay: "Hay là mấy em ra ngoài mấy người đi, ra bên ngoài đợi đi. Chỗ Cô không phải chỉ có một người bệnh không đâu."
Bên ngoài cửa vẫn còn mấy học sinh bị say nắng được đưa đến đây.
Hà Nguyệt Tâm biết mấy anh trai đều muốn đứng trông bên cạnh cô, nhưng làm phiền mấy bạn học khác trị bệnh thì cũng không tốt lắm, hơn nữa cô vốn cũng chỉ là bị trật chân nhẹ mà thôi, vết thương nhỏ này qua mấy ngày là sẽ khỏi thôi, làm gì mà mấy anh trai làm như là cô bị bệnh gì nặng lắm vậy đấy.
Cô nhỏ giọng nói: "Anh, đợi lát lấy thuốc xong rồi em còn phải về lớp nữa, hay là mọi người ra bên ngoài đợi em đi?"
Hà Thúy Chi nhíu mày: "Chân em vậy thì làm sao đi được?"
Hà Nguyệt Tâm nhìn Hà Lộ Từ một cái: "Có anh tư kìa."
Hà Thúy Chi và Hà Tinh Hoài nhìn nhau một cái, chỉ đành vậy thôi: "Được rồi." Hai người nhìn Hà Lộ Từ với ánh mắt tràn đầy nguy hiểm, lại dặn dò Hà Lộ Từ thêm mấy câu nữa, bắt nó phải chăm sóc tốt cho Hà Nguyệt Tâm.
Sau khi hai người rời khỏi phòng y tế thì loa trên sân vận động đột nhiên vang lên, Đại hội Thể thao vẫn còn đang tiếp diễn, hạng mục chạy 3000m nam đang chuẩn bị bắt đầu rồi.
Tôn Càn chọt cánh tay Hà Lộ Từ, nhắc nhở nói: "Anh Lộ, hạng mục của mày kìa."
Hà Lộ Từ nhíu mày, sớm không chạy trễ không chạy bây giờ lại đi chạy?
Hà Nguyệt Tâm có chút kinh ngạc: "Anh tư, anh phải chạy 3000m à?"
Chạy 3000m là hạng mục tiêu hao thể lực nhất trong Đại hội Thể Thao trường, hạng mục này muốn gom đủ người tham gia thôi cũng khó rồi, vì mỗi lần chạy xong đều như mất nửa cái mạng vậy.
Nhưng mà Hà Lộ Từ thế nhưng lại báo danh tham gia ư?
Tôn Càn có chút đắc ý nói: "Đúng vậy, Anh Lộ cái gì không được chứ chạy 3000m chỉ là chuyện nhỏ thôi. Với thể lực của Anh Lộ thì chạy 2 lần cũng chẳng thấy thở dốc nữa kìa."
Chạy 3000m với Hà Lộ Từ mà nói chỉ là chuyện nhỏ, nhưng mà anh muốn ở lại với Hà Nguyệt Tâm, cho nên giờ đây có chút do dự.
Thấy Hà Lộ Từ do dự, Hà Nguyệt Tâm tiếp tục đuổi người: "Anh, anh đi đi, có Triệu Nghệ và Phương Viên bên cạnh em rồi."
Tôn Càn cũng nói hùa theo: "Anh Lộ, mày cứ yên tâm đi đi. Ở đây còn tao lo cho em gái mà."
Hà Lộ Từ quay đầu nhìn Tôn Càn với ánh mắt tràn đầy nguy hiểm: "Mày kêu ai em gái đó?"
Tôn Càn lý lẽ hùng hồn: "Em gái của Anh Lộ cũng là em gái của tao!"
Lời còn chưa dứt thì Hà Lộ Từ đã nổi điên lên hung hăng siết chặt cổ cậu lại, siết tới nổi mặt cậu đều tái mét luôn rồi: "Em gái tao thì liên quan gì tới mày chứ!"
Tôn Càn hít thở không thông: "Ý của tao là, tao sẽ chăm sóc em gái của Anh Lộ! Không có ý gì khác cả, chỉ thuần chăm sóc thôi! Anh Lộ mày tin tao đi!"
Lúc mới bắt đầu cậu tưởng rằng Hà Lộ Từ muốn theo đuổi Hà Nguyệt Tâm, sau này biết Hà Nguyệt Tâm là em gái thì xác thật có ý nghĩa khác, Hà Nguyệt Tâm đẹp gái như vậy, lại ngoan hiền như vậy, lúc cười còn cực ngọt ngào nữa, còn biết chơi ván trượt nữa, ở trong mắt bọn họ thì thật sự là đẳng cấp nữ thần rồi.
Nhưng em ấy là em gái của Anh Lộ đó! Ai dám mơ tưởng chứ!
Càng huống hồ mấy hôm trước bọn họ còn vừa mới đi theo Anh Lộ đi đánh người nữa kìa, người bị đánh chỉ là muốn hỏi phương thức liên lạc của Hà Nguyệt Tâm mà thôi thì liền bị Anh Lộ đánh đến thảm bại như vậy rồi.
Nhìn đến cậu kinh hồn khiếp vía, tâm tư nhỏ đó cũng bay biến ngay tức khắc luôn. Giờ đây anh chỉ đơn thuần coi Hà Nguyệt Tâm là em gái thôi, ai biết được ngay cả anh trai Anh Lộ cũng không cho anh làm nữa! Cũng quá quá đáng rồi đi!
Thấy hai người họ giỡn nhau như vậy thì Hà Nguyệt Tâm và Phương Viên đều nhịn không được cười ra tiếng.
Hà Nguyệt Tâm hối Hà Lộ Từ đi thi đi, Hà Lộ Từ thấy Hà Nguyệt Tâm kiên quyết như vậy thì chỉ có thể không tình không nguyện mà đi thi thôi.
Phòng y tế đột nhiên trống vắng hơn rất nhiều, Triệu Nghệ và Phương Viên đều ngồi bên giường cô, Tôn Càn cũng ở lại luôn, cậu ngồi ở cái ghế đặt cạnh giường.
Vết thương trên cổ chân cũng không còn đau như trước nữa rồi, giờ chỉ cần đợi Cô Từ mang thuốc tới là bọn họ có thể đi rồi.
Nhưng học sinh bị thương được đưa vào đây một người rồi lại một người, còn có không ít người bị say nắng nữa, phòng y tế chỉ có mình Cô Từ trực ban thôi nên Cô rất là bận, đợi lấy thuốc về thì chắc phải một lúc lâu nữa.
Bên ngoài cửa sổ là tiếng phát thanh của Đại hội Thể thao.
Bốn người đều có chút chán, Hà Nguyệt Tâm thậm chí còn có chút buồn ngủ nữa.
Tôn Càn phụ trách làm sôi động bầu không khí, thấy mọi người đều chán thì nghĩ cách chọc cho mọi người vui: "Này, đúng lúc chúng ta có 4 người, kéo thêm một người vào nữa, chúng ta lập đội chơi game đi?"
Triệu Nghệ và Tôn Càn tuy rằng thuộc hai phe đối lập nhau, nhưng đó là bởi vì vấn đề phe phái thôi, bây giờ có nút thắt là Hà Nguyệt Tâm đây thì quan hệ cũng hòa hoãn một cách đầy kỳ diệu rồi.
Cô cũng có chơi game, ngày nào cũng phải chơi mấy ván mới được, nếu không sẽ ngứa tay.
Thấy Tôn Càn đề nghị thì dứt khoát đồng ý ngay: "Được thôi, hai người thì sao, biết chơi không?"
Phương Viên ừm một tiếng, mỗi lần lễ, tết cô cũng có chơi mấy lần với họ hàng trong nhà, nhưng chơi không mượt lắm.
Hà Nguyệt Tâm kiếp trước có chơi qua, nhưng cũng không có chơi thường, cô do dự nói: "Nhưng tôi chơi không tốt lắm, nếu không mọi người tìm người khác đi?"
Tôn Càn: "Không sao đâu, chơi dở chả sao cả, anh đây dắt tụi em bay."
Nếu như Hà Nguyệt Tâm chơi giỏi rồi thì cần cậu làm gì nữa?
Hà Nguyệt Tâm dựa lưng trên giường bệnh cũng thấy có chút chán, thấy Triệu Nghệ và Tôn Càn hứng trí như vậy, ngay cả Phương Viên cũng lôi điện thoại ra chuẩn bị tải xuống thì cũng không có chối từ tiếp nữa.
Tôn Càn bật chia sẽ wifi cho Hà Nguyệt Tâm tải game xuống.
Hà Nguyệt Tâm không có tài khoản, chỉ có thể đăng kí tài khoản mới thôi.
Hà Nguyệt Tâm vừa nhìn điện thoại vừa nói: "Biệt danh nên đặt là gì đây?"
Triệu Nghệ suy nghĩ rồi nói: "Đặt đại một cái là được, dù gì thì mày cũng có chơi thường đâu chứ."
Hà Nguyệt Tâm do dự một hồi, tên WeChat của cô là tên của mình, mấy tài khoản mạng xã hội khác vì tiện nên cũng đặt tên mình thôi.
Một phút sau, cô đã lập xong tài khoản với biệt danh "heyuexin". (Pinyin của Hà Nguyệt Tâm)
Bốn người kết bạn với nhau xong, chuẩn bị chơi game.
Bốn con người cộng thêm một thành viên được hệ thống chọn cùng nhau vào game.
Đối thủ là hệ thống phối hợp tùy ý, trong thời gian đó Tôn Càn liền phổ cập chiến thuật cho Hà Nguyệt Tâm nghe.
"Đợi lát em chỉ cần đi theo anh thôi, đánh lính nhỏ biết không? Anh kêu em lui thì em lui, kêu em ra tuyệt chiêu thì em ra tuyệt chiêu. Nhớ là phải nhắm chuẩn một chút."
Hà Nguyệt Tâm gật đầu: "Được."
Cô đích thực là không biết chơi lắm, hơn nữa nhìn Tôn Càn thì thấy có lẽ anh ấy chơi rất giỏi, đi theo Tôn Càn chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Tôn Càn phổ cập xong thì hệ thống cũng hiển thị là đã phối đối thủ xong.
Đối diện cũng xuất hiện năm con người, ảnh đại diện của một người trong số đó là con thỏ trắng. Nhìn thoáng qua còn tưởng rằng là tài khoản nữ nữa. Biệt danh bên dưới hiển thị là Fin. (Anh ba đó, anh ba đó, anh ba đó, điều quan trọng nói ba lần)
Ngón tay Tôn Càn ngừng lại, ngây người mất mấy giây, sau đó hoàn hồn lại, cười chế giễu: "Thằng đối diện gan cũng lớn thật đấy. Tên của Đại thần giới eSport mà cũng dám đặt à?"