• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi tối sau khi khách sạn, Hà Nguyệt Tâm vô thức quét mắt nhìn ban công phòng của Mục Xuyên.

Đột nhiên nhớ ra anh có nói rằng tối nay muốn cô đến xem anh.

Xem cái khỉ khô ấy!

Có cái thời gian đó thì cô thà ở trong phòng giải đề còn sướng hơn.

Trong phòng, Phương Viên thấy vậy thì nhịn không được phải lên tiếng: "Sao lại giải đề rồi? Mấy ngày nay đều không có thấy bà giải mà."

Hà Nguyệt Tâm cắm cúi giải đề trên đề cương: "Tâm bình khí hòa."

Cô đích thực là cần phải tâm bình khí hòa.

Cả ngày trong đầu đều không ngừng hiện lên cảnh tượng sáng nay, mọi người xung quanh nói chuyện với cô cô đều có thể thả hồn lên mây tới mấy lần.

Cô không thích bản thân của bây giờ tí nào cả.

Sau khi tắt đèn lên giường nằm, Hà Nguyệt Tâm có nằm lăn qua lăn lại thế nào đều không ngủ được.

Trong đêm tối, Phương Viên nhỏ giọng nói: "Nguyệt Tâm, bà bị sao vậy? Có phải là có tâm sự gì không?"

Cả ngày hôm nay cô đều cảm thấy Hà Nguyệt Tâm có chút đờ đẫn. Bọn cô là bạn tốt của nhau, trạng thái này của Hà Nguyệt Tâm đúng là giống như rơi vào trong sự khổ não nào đó.

Hà Nguyệt Tâm nằm nghiêng người qua, ngón tay vô ý thức siết chặt chăn, sau đó cô mới mở miệng nói: "Bà nói xem như thế nào gọi là thích vậy?"

Phương Viên nghe vậy liền ngồi bật người dậy: "Bà thích ai rồi? !"

Hà Nguyệt Tâm mới từ chối Mục Xuyên xong, quay đầu liền thích người khác rồi ư? Mục Xuyên cũng quá thảm rồi đi.

"Không phải, tôi chỉ là tò mò. Cho nên mới hỏi thử thôi." Hà Nguyệt Tâm cắn nhẹ môi.

Cô không biết trạng thái này của mình vì đâu mà ra, kiếp trước cô cũng không có chút kinh nghiệm yêu đương nào cả. Nếu chỉ dựa vào bản thân đi mài mò thì cô sợ là sẽ không tìm ra được đáp án.

Phương Viên nửa tin nửa ngờ, cô suy nghĩ nửa ngày mới mở miệng nói: "Thích... ...chính là gặp người đó sẽ đỏ mặt, tim đập nhanh, ở bên cạnh người đó thì sẽ vui đến không được, cảm giác thời gian trôi qua rất nhanh."

Hà Nguyệt Tâm nghe mà trong lòng ngũ vị tạp trần, có chút giống với trạng thái của cô.

"Trước đây tôi có xem qua một bộ phim điện ảnh, nam chính cứ theo đuổi nữ chính suốt, sau khi bị nữ chính cự tuyệt rồi thì nam chính mất tích luôn, lúc đó nữ chính đột nhiên bắt đầu cảm thấy không quen, cứ sợ được sợ mất, loại cảm giác này thì sao?"

Sau khi Mục Xuyên biến mất, cô đích thực là có chút sợ được sợ mất. Vấn đề của bây giờ là, cô vẫn không xác định được rằng mình đã thích Mục Xuyên rồi, hay chỉ đơn thuần là bởi vì Mục Xuyên biến mất rồi mà cảm thấy mất mát không nữa.

Phương Viên chém đinh chặt sắt nói: "Cái này đương nhiên là không phải thích rồi. Nhưng đây cũng là chuyện thường tình thôi, một người suốt ngày cứ vây quanh người bà nhưng ngày nào đó lại đột nhiên biến mất thì chắc chắn là sẽ không quen rồi, nhưng cái này thì không được gọi là thích, để ý phân biệt là được."

Hà Nguyệt Tâm trầm ngâm một lúc rồi nhỏ giọng nói: "... ...Thì ra đó không phải là thích."

Thì ra cô chỉ là bởi vì Mục Xuyên đột nhiên biến mất rồi nên mới cảm thấy không quen thôi, ngay cả việc đỏ mặt tim đập nhanh hồi sáng, và việc đưa thuốc cho anh khi anh bị bệnh cũng đều là bởi vì cô đột nhiên không quen thôi.

Cô tự hạ định luận cho việc này ở trong lòng.

Phương Viên sờ cằm mình, truyền đạt lại kinh nghiệm cô đã xem trong phim điện ảnh cho Hà Nguyệt Tâm nghe: "Cứ vào thời điểm này tôi lại muốn thổ tào nữ chính rồi, ngàn vạn lần đừng đối tốt với đối phương khiến đối phương hiểu lầm, bằng không chính là cho không hy vọng người khác, sẽ bị mắng là tra nữ đó."

Hà Nguyệt Tâm: "... ..."

Cô đột nhiên nhớ đến nụ hôn sáng nay.

Cô là tra nữ?

Cô chôn đầu mình vào trong gối, bắt đầu phản tĩnh. Cô hình như không nên đưa thuốc cho Mục Xuyên, cho dù là nặc danh đưa đi thì cũng có khả năng sẽ bị phát hiện. Cũng không nên vì lễ tân cầu xin mình mà đi xem Mục Xuyên có sao không, càng không nên không đẩy Mục Xuyên ra khi anh hôn cô.

Nhưng lúc đó bởi vì đầu óc cô trồng rỗng mà... ...khoảnh khắc đó cô không nghĩ được gì cả, hoàn toàn không thể suy nghĩ được gì cả.

Lần sau, tuyệt đối không được như vậy nữa.

Phương Viên dậy hứng trí tâm sự đêm phia: "Nhưng cũng có một khả năng nữa, đó là nữ chính sớm đã thích nam chính, nhưng bản thân lại không phát hiện ra. Đến lúc nam chính rời khỏi rồi thì mới bắt đầu đau lòng, người mình thích đột nhiên rời khỏi mình, ai mà không đau lòng được chứ."

Nói nửa ngày trời mới phát hiện bên Hà Nguyệt Tâm không có chút động tĩnh nào cả, im lặng lắng nghe thì nghe thấy bên Hà Nguyệt Tâm truyền ra  tiếng ngáy nhỏ.

Phương Viên: "... ..."

Phương Viên chống cằm nhìn bóng lưng ngủ say của Hà Nguyệt Tâm, trong lòng thở dài một hơi.

Cô không có đem cuộc nói chuyện với Hà Nguyệt Tâm nghĩ qua phương hướng hiện thực, chỉ coi như là Hà Nguyệt Tâm mới coi phim điện ảnh trong lòng có nghi vấn thôi.

Nhưng chuyện này cô đều biết rõ thì sao Hà Nguyệt Tâm lại hoàn toàn không biết được nhỉ.

Hà Nguyệt Tâm không nhạy ở vấn đề tình cảm, cũng không thể trách Mục Xuyên sẽ đụng tường nam.

Chỉ có thể dựa vào cô giúp Hà Nguyệt Tâm bổ túc rồi, nhiệm vụ của cô thật là trọng đại mà.

Sáng sớm ngày thứ hai, ngoài trời đổ mưa lơn.

Hôm nay là ngày cắm trại cuối cùng, chiều nay là trở về rồi, Cô Mã có gửi tin nhắn trong nhóm lớp, nói là bởi vì nguyên nhân thời tiết nên sẽ dời ngày về qua ngày mai.

Nhưng buổi sáng không có hành trình gì cả, nên cả ngày đều rất rảnh rang.

Phương Viên qua phòng kế bên đánh bài, Hà Nguyệt Tâm chỉ nói là muốn giải đề cho nên ở lại trong phòng một mình.

Cô nhìn đề cương mà thả hồn trên mây hết mấy lần rồi, cô đành đặt bút xuống.

Không thể tiếp tục như vậy nữa, cô phải gϊếŧ chết chuyện này từ trong trứng nước mới được, bây giờ cứu chữa cũng không trễ, cô phải nói rõ với Mục Xuyên mới được.

Nghĩ vậy cô liền lôi điện thoại ra nhắn tin cho Mục Xuyên.

Hà Nguyệt Tâm: Anh có rảnh không? Em có chuyện muốn nói với anh.

Một lúc sau Mục Xuyên nhắn tin trả lời lại.

Mục Xuyên: Tối qua anh đã đợi em cả đêm.

Hà Nguyệt Tâm: ... ...

Anh đợi thật à. Cô không phải đã nói là sẽ không đến rồi sao, hơn nữa với cô mà nói thì căn phòng đó chẳng khác nào đầm rồng hang hổ vậy, đi qua đó rồi nhiều khi sẽ bị ăn đến nổi không còn xương nữa.

Mục Xuyên: Bây giờ đến cũng không muộn.

Hà Nguyệt Tâm: Được, bây giờ em qua ngay.

Những gì cần đối mặt thì phải đối mặt thôi.

Cô sắp xếp lại đề cương và bút viết lại, sau đó đi về phía phòng của Mục Xuyên, có một loại cảm giác quả cảm đi đánh trận vậy.

Cửa là Bồi Nghị mở, cậu thấy người tới là Hà Nguyệt Tâm thì lập tức nở nụ cười thật tươi nói: "Mục tổng đang ở bên trong."

Cậu ân cần mời Hà Nguyệt Tâm vào trong phòng, còn hỏi hang ân cần nữa: "Nguyệt Tâm tiểu thư đã ăn sáng chưa? Đợi chút nữa tôi phải chuẩn bị bữa sáng cho Mục tổng, hay là tôi chuẩn bị thêm một phần cho tiểu thư nữa?"

Bồi Nghị ân cần đến có chút quá đáng rồi, Hà Nguyệt Tâm ngây người xua tay: "Không cần không cần, anh cứ làm tiếp việc của mình là được."

Nụ cười trên mặt Bồi Nghị không giảm, tâm trạng cậu tốt như mới vừa trúng vé số vậy. Mục tổng của cậu rốt cuộc cũng đợi được đến lúc mây tan thấy trăng sáng rồi, anh có thể không vui được hay sao.

Hôm qua sau khi đi làm việc theo dặn dò của Mục Xuyên xong trở về khách sạn, nhìn thấy biểu cảm của Mục Xuyên thì cậu biết mọi chuyện đã thành công rồi.

Hà Nguyệt Tâm bây giờ đã là bà chủ của cậu rồi, cậu đương nhiên là phải cung phụng cô lên rồi.

Trước khi đi Bồi Nghị còn ân cần đóng cửa lại giùm nữa.

Mục Xuyên ngồi bên cạnh cửa sổ, sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều rồi, nhìn cả người đều có tinh thần hẳn lên, hoàn toàn nhìn không ra được là hôm qua anh vừa mới phát sốt xong.

Thấy Hà Nguyệt Tâm vào anh ngước mắt lên nhìn cô.

Hà Nguyệt Tâm bị ánh mắt anh nhìn đến toàn thân không tự tại, tầm mắt cô nhìn về phía sofa và thảm trên sàn nhà, cảnh tượng hôm qua lại hiện lên trong đầu.

Lồng ngực nóng hừng hực của anh và đôi mắt chìm vào say đắm của anh.

Hà Nguyệt Tâm đè nén những suy nghĩ lung tung trong đầu xuống, cười khan hai tiếng: "Anh ấy có phải là đã hiểu lầm gì rồi không?"

"Không có hiểu lầm." Mục Xuyên dịu dàng nói, "Qua đây."

Hà Nguyệt Tâm do dự một hồi, cuối cùng dùng tốc độ rùa bò dời bước chân về phía chỗ cách Mục Xuyên một mét.

Mục Xuyên không phát hiện ra sự cứng nhắc của cô, giọng anh mang chút thân mật: "Cuối cùng cũng biết đến thăm anh rồi sao?"

Hà Nguyệt Tâm né tránh ánh mắt có chút mập mờ của anh: "Anh khỏi bệnh rồi à?"

"Vẫn chưa khỏi hết, sao đây."

Nhưng nhìn sắc mặt của anh, còn hồng hào hơn cô nữa, không có chút bộ dạng chưa khỏi hết nào cả.

Hà Nguyệt Tâm nửa tin nửa ngờ, chỉ đành nói: "... ...Uống nhiều thuốc vào, sẽ khỏi mau hơn."

Mục Xuyên nhướng mày: "Em đút anh?"

Thuốc cũng phải có người đút? Bộ không có miệng à?

Hà Nguyệt Tâm tức giận ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt ám chỉ của anh mới chợt nhớ ra quá trình "đút thuốc" hôm qua.

Anh nói cô ching1 là thuốc của anh.

Cái đút mà anh nói, chính là ý này à.

Hà Nguyệt Tâm đỏ bừng cả mặt. Trước đây anh có như vậy đâu chứ!

Tại sao bây giờ lại nói chuyện... ...vừa lưu manh vừa vô lại như vậy chứ.

Hà Nguyệt Tâm tức đến không muốn để ý đến anh nữa, nửa ngày sau mới mở miệng nói: "Hôm qua anh cố ý làm mình bị bệnh đúng không?"

Sau khi trở về phòng, cô cũng nghĩ thông rồi, anh biết thời tiết trở lạnh mà nhắc cô đừng thổi gió lạnh, thì sao bản thân anh lại không biết chứ.

Bồi Nghị trước giờ vẫn luôn trung thành với chức trách của mình, vì dù sao cậu cũng là nhận lương nào làm việc đó thôi, thân là thư ký cao cấp, đến chỗ hoang vu như thế này thì sao cậu có thể không chuẩn bị thuốc sẵn được chứ?

Làm sao mà cô vừa mới bước xuống thang máy thì đúng lúc gặp được Bồi Nghị đang khiếu nại trước quầy lễ tân chứ.

Ánh mắt Mục Xuyên tràn đầy cưng chiều, hoàn toàn không sợ cô phát hiện ra vậy.

"Nhìn ra rồi à?"

Anh khàn giọng nói: "Nếu như không bị bệnh thì sao em sẽ đến chứ?"

"Nếu như em không đến thì sao."

Anh giả bộ thở dài một hơi: "Vậy thì cứ để anh bệnh chết cho rồi. Dù sao thì anh cũng chả có ai quan tâm cả."

"... ..."

Bệnh chết anh luôn đi, Hà Nguyệt Tâm thầm nghĩ trong lòng. Lần sau cô mà đưa thuốc cho anh nữa thì cô là heo.

Nhưng giận thì giận, anh cũng đã vì để cô đến thăm anh mà phát sốt cao đến vậy.

Giọng nói Mục Xuyên mang chút dụ hoặc: "Nếu như em ngày nào cũng đút anh uống thuốc thì anh sẽ không bị bệnh nữa, không để cho em lo lắng nữa, được không nào?"

Bất kể là giọng điệu hay là nội dung đều tràn đầy mập mờ.

Nếu như bị người khác nghe thấy thì chắc sẽ nghĩ rằng bọn họ là tình nhân mất.

Nhưng thông qua cuộc trò chuyện với Phương Viên hôm qua, cô biết cô rất có khả năng là bởi vì anh đột nhiên biến mất nên mới không quen mà thôi.

Trước khi cô tự hiểu rõ bản thân rốt cuộc có thích anh hay không thì cô không thể cho anh thêm hy vọng được.

Cô trịnh trọng mở miệng: "Là em khiến anh hiểu lầm rồi, xin lỗi."

Phát hiện cảm xúc của Hà Nguyệt Tâm thay đổi rồi, Mục Xuyên không cười nữa: "Em muốn nói gì?"

Hà Nguyệt Tâm cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt của anh, cô lấy hết dũng khí mở miệng nói: "Lên tiếng nói giúp anh là bởi vì em biết con người của anh ra sao, anh không phải là loại người nhân phẩm không tốt như bọn họ nói. Đưa thuốc cho anh cũng là vì chúng ta là bạn, hơn nữa đúng lúc em có đem thuốc, không thể thấy chết không cứu. Hôm qua đến thăm anh, là bởi vì lễ tân cầu xin, em không nỡ từ chối. Không phải bởi vì... ...em thích anh đâu."

Nói một lần ra hết luôn, hoàn toàn không ngừng nghỉ chút nào cả.

Sau khi nói xong, chỗ anh hoàn toàn không có chút động tĩnh nào cả.

Cô siết chặt ngón tay mình lại, càng ngày càng hồi hộp. Mục Xuyên... ...có phải là đang tức giận không?

"Vậy nụ hôn hôm qua thì sao?" Mục Xuyên nhẹ nhàng mở miệng nói, anh bước lên trước một bước, ánh mắt nhìn cô chằm chằm.

"Em không thích nụ hôn hôm qua sao?"

Anh không tin cô không thích nụ hôn hôm qua, khoảnh khắc đó, rõ ràng cô cũng rất say đắm.

Hà Nguyệt Tâm phản xạ có điều kiện lùi về sau một bước: "Em... ...không biết. Điều duy nhất em có thể xác định là, em có thể chỉ là bởi vì anh đột nhiên biến mất nên lúc bắt đầu không quen, nên mới sinh ra cảm xúc kỳ lạ, làm ra những hành động cử chỉ mà em cũng không thể lý giải được, chứ không phải vì thích anh đâu. Nếu như bây giờ anh với em ở bên nhau thì chính là không chịu trách nhiệm với anh và em."

"Anh không ngại."

Khoảnh khắc đó, Hà Nguyệt Tâm hoài nghi lỗ tai của mình: "Anh nói gì?"

Mục Xuyên nhìn cô chằm chằm, trong mắt tràn đầy chấp nhất, giọng nói bình tĩnh vô cùng: "Anh nói, anh không ngại việc em không phải bởi vì thích anh mà ở bên anh."

Anh nhỏ giọng nói tiếp: "Chỉ cần em ở bên anh là đủ rồi."

"... ..."

Điên rồi.

Mục Xuyên điên rồi.

Thấy Hà Nguyệt Tâm vẫn nhìn anh chằm chằm, anh đưa tay lên lướt nhẹ qua mặt cô, thuận tay vén lọn tóc không nghe lời ra sau tai cô, ánh mắt nhìn cô tràn đầy sủng nịnh: "Ngày tháng còn dài, chuyện của sau này, ai mà biết được chứ."

Hà Nguyệt Tâm cảm thấy rất hoang đường.

Mục Xuyên càng thích cô thì cô sẽ càng thấy có lỗi, càng cảm thấy minh rất quá đáng.

Cô hít sâu một hơi, chậm rãi lùi về sau, chém đinh chặt sắt nói: "Em không muốn."

"Chúng ta vẫn là đừng nên gặp mặt trước thì tốt hơn," Giọng điệu cô cứng rắn, "Em không muốn biến mình trở thành người mà bản thân em đều ghét."

Không dám nhìn biểu cảm của Mục Xuyên, cô nói xong liền chạy ra khỏi phòng.

Cô cần thời gian để hiểu rõ cảm giác của mình.

Sau khi trở về phòng, điện thoại trong túi run mấy lần rồi cô đều mặc kệ.

Mấy phút sau, điện thoại hết run.

Lôi điện thoại ra xem, đều là Mục Xuyên gọi cho cô cả.

Cô tự nhốt mình trong phòng giải đề hết cả buổi chiều, đến giờ ăn tối cô mới ra khỏi phòng.

Trong nhà hàng, Phương Viên đã ngồi đợi sẵn rồi, thấy Hà Nguyệt Tâm đến thì vội kéo cô ngồi xuống.

"Hồi nãy tôi thấy Bồi Nghị và Mục Xuyên đấy."

Hà Nguyệt Tâm có chút không có khẩu vị, nghe thấy Phương Viên nhắc đến Mục Xuyên thì hỏi một câu: "Thấy ở đâu vậy?"

"Ở trước cửa khách sạn đấy. Lên xe đi rồi, còn đem theo hành lý nữa, cũng trả phòng rồi."

Hà Nguyệt Tâm chậm rãi ồ lên một tiếng. Cho nên, Mục Xuyên... ...đi rồi?

Nhưng xoay đầu cô liền nghĩ rõ rồi, như vậy cũng tốt.

Không cho anh hy vọng thì cũng sẽ không thất vọng.

Phương Viên một khi đã bát quái rồi thì sẽ bật trạng thái hưng phấn ngay.

"Tôi còn tưởng rằng anh ấy sẽ bám dính bà không thả nữa chứ."

"Thì ra là không phải, nghe Bồi Nghị nói, hai người họ là đến họp thôi."

"Nếu vì bà mà tới thì làm thế nào cũng không thể rời khỏi bây giờ được cả, lại nói bây giờ bên ngoài còn mưa lớn như vậy chứ, xem ra chỉ là trùng hợp mà thôi."

Hà Nguyệt Tâm dùng nĩa đâm trái trứng gà trong dĩa, ừ đại một tiếng: "... ...chỉ là trùng hợp."

Trịnh Viên có chút khổ não nhìn màn mưa mù mịt bên ngoài cửa sổ: "Bây giờ còn đang mưa lớn nữa kìa, không biết khi nào nhà trường mới thả chúng ta về nhà nữa, chắc hôm nay trận mưa này sẽ rơi không ngừng mất."

Phương Viên cũng rầu rĩ cả mặt: "Chỗ này cũng chả có gì để chơi cả, thật muốn về nhà sớm mà."

Sự hưng phấn khi lần đầu mới tới đây đã qua rồi, trên dưới trong ngoài khu du lịch này bọn cô cũng đã chơi đã hết rồi, bây giờ chỉ có thể trốn trong phòng chơi đánh bài thôi, rất nhiều người đã có chút không chịu nổi rồi, nhưng bởi vì nguyên do thời tiết, nhà trường lo lắng mưa giông sẽ ảnh hưởng đến sự an toàn của học sinh, nên mãi vẫn chưa sắp xếp xe chở về.

Phương Viên đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, cô kéo cánh tay Hà Nguyệt Tâm hưng phấn đề nghị: "Kêu anh bà đến đón bà đi, như vậy thì chúng ta có thể về trước rồi."

Hà Nguyệt Tâm bất lực nói: "Anh cả bây giờ đang ở trên công ty đi không được, anh hai thì đang thu hình chương trình mới, anh ba huấn luyện cũng rất bận, còn anh tư thì cũng đang mắc kẹt như chúng ta đi không được."

Khoảng thời gian này anh cả đặc biệt bận, sắp đến cuối năm rồi, họp hành an bài kín mít. Trước đây anh hai đã từ chối một chương trình game show rồi, mấy chương trình còn lại làm thế nào cũng không thể nào từ chối được nữa, bằng không lại hủy hợp đồng nữa, và danh tiếng gây dựng nhiều năm của anh hai trong giới giải trí cũng đừng mong còn nữa. Khoảng thời gian trước anh ba cứ xin nghỉ hoài, ảnh hưởng đến việc tập luyện, nên khoảng thời gian này ngày nào cũng phải tập thêm giờ cả, để bù lại cho khoảng thời gian bị thiếu lúc trước.

Hà Nguyệt Tâm xòe tay bất lực nói: "Cho nên bọn họ đến không được, đừng nghĩ nữa."

Lời vừa dứt thì ngoài cửa nhà hàng đột nhiên vang tiếng ồn ào, một đường lan truyền đến tận đây.

Hà Nguyệt Tâm ngu ngơ ngẩng đầu lên nhìn, người đi đầu là Hà Thúy Chi, thân hình anh cao to khí chất tuyệt luân, làm lơ ánh mắt của mọi người xung quanh, lướt mắt nhìn khắp nhà hàng, thấy Hà Nguyệt Tâm rồi thì biểu cảm trên mặt mới thả lỏng hơn chút, anh cất bước đi về phía cô. Hà Tinh Hoài đầu đội nón mặt đeo mắt kính, bọc kín toàn thân mình lại, nhưng vẫn sẽ có một số cọng tóc màu bạc lộ ra khỏi nón, không ít người lập tức nhận ra được thân phận của anh ngay.

Hà Diễn Lạc chỉ mặc đồ thoải mái, chậm rãi bước theo sau, nhìn cách ăn mặc của Hà Tinh Hoài rồi nhịn không được nói: "Em nói này, bộ anh không biết nhuộm lại cái đầu à? Cái nón này thật sự đội như không đội vậy."

"Đầu tóc anh mày nhiều mày ngưỡng mộ à? Hơn nữa mày thì hiểu gì chứ, màu tóc này là đặc trưng của anh đây, cũng chỉ có anh đây mới có thể hold được thôi. Nếu như không có cái đầu này, thì mất đặc sắc biết bao."

Hà Thúy Chi đứng giữa cuộc khẩu chiến của hai người nhìn trầm ổn đến lạ thường.

Hà Nguyệt Tâm ngây người nhìn mấy anh trai, chân trước cô mới nói mấy anh không thể đến được thì chân sau bọn họ đã xuất hiện rồi?

Hà Thúy Chi quét mắt nhìn xung quanh Hà Nguyệt Tâm một cái, rồi nhíu mày nói: "Nó đâu rồi?"

"Ai?" 

Hà Tinh Hoài sắn tay áo mình lên, khí thế hung hăn nói: "Thằng nhóc Mục Xuyên đó đó? Anh đến để gặp nó này, anh không tin là lần nào anh cũng sẽ thua nó."

Hà Thúy Chi tra ra được người thăng cấp phòng ở cho Hà Nguyệt Tâm và bạn học của cô là Mục Xuyên, không những vậy, Mục Xuyên còn trùng hợp cũng đến khu nghỉ dưỡng này nữa.

Sau khi biết được tin tức này thì mấy anh em đều tức đến nổ tung.

Vốn tưởng rằng cách mạng của bọn họ đã giành được thắng lợi rồi, ai biết được thằng nhóc Mục Xuyên này sau khi bị từ chối rồi vẫn sẽ không xử được tính xấu mà vẫn bám dính lấy Hà Nguyệt Tâm chứ.

Hà Thúy Chi sửa lịch họp lại, Hà Tinh lại từ chối một kỳ chương trình nữa, còn phải nói tốt nói xấu với đạo diện một hồi lâu mới an ủi được tâm hồn tổn xương của đạo diện, còn Hà Diễn Lạc thì lại xin nghỉ lần nữa, điều kiện là sau này sẽ bù giờ tập luyện lại.

Bù giờ tập với xin lỗi người khác đều chỉ là chuyện nhỏ cả, điều quan trọng nhất là, không thể để em gái bị quấy rối lần nữa được!

Càng huống hồ là em gái hoàn toàn không thích thằng Mục Xuyên đó chút nào cả!

Hà Diễn Lạc nhìn biểu cảm của Hà Nguyệt Tâm, cũng nhíu nhẹ mày nói: "Nó đâu rồi?"

"Đi rồi. Anh ấy... ...chỉ là trùng hợp đến gặp đối tác ở đây thôi." Hà Nguyệt Tâm nói.

Nghe Mục Xuyên đi rồi, thì ba anh em đều thả phào nhẹ nhõm một hơi. Chẳng lẽ Mục Xuyên thật sự chỉ là đến gặp đối tác ở đây thôi sao?

Nhưng mà Mục Xuyên không ở đây, bọn họ một đấm đấm vào đám bông mềm, nên đều không khỏi cảm thấy có chút buồn bực.

Hà Tinh Hoài nhíu mày nói: "Hạng mục du lịch mùa thu của bọn em đều chơi xong hết rồi, sao còn chưa về nữa?"

"Trời mưa lớn rồi, nhà trường không cho."

Nếu như có thể, cô cũng muốn lập tức về nhà ngay.

Lúc đến Hà Thúy Chi dùng xe Rolls-Royce phiên bản kéo dài chở cả lớp bọn họ đến đây, nhưng lúc quay về thì vẫn phải ngồi xe bus của nhà trường chuẩn bị, nếu như bởi vì trời mưa bão, ngồi xe bus về mà xảy ra tai nạn gì thì nhà trường chịu không nổi trách nhiệm đó, cho nên đành để cho học sinh ngồi đợi không thôi.

Hà Diễn Lạc cười nhẹ một tiếng: "Có bọn anh ở đây, em còn lo lắng là không thể về nhà được hay sao?"

Hà Nguyệt Tâm kinh hỉ ngẩng đầu lên, Phương Viên ngồi bên cạnh hai mắt cũng tràn đầy hưng phấn, Trịnh Viên thì mặt đầy ngưỡng mộ, có anh trai thật là tốt mà.

Hà Thúy Chi xoa đầu Hà Nguyệt Tâm: "Đi. Chúng ta về thôi."

Bọn họ sớm đã chuẩn bị xong rồi, ngăn cản Mục Xuyên là một chuyện, điều quan trọng hơn chính là đón em gái về nhà.

Hà Nguyệt Tâm lập tức muốn về phòng thu dọn hành lý ngay, cô còn xin anh trai chở luôn Phương Viên và Trịnh về nữa. Hà Thúy Chi không nói hai lời đồng ý liền luôn.

Cô trở về phòng thu dọn hành lý, bên giáo viên thì đang đợi anh cả bàn bạc, cô không hề lo lắng chút nào cả.

Lúc nhấc hành lý xuống lầu, không ít người đều lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ, bọn họ cũng muốn được về sớm nữa, nhưng khổ nổi chả ai đến rước cả.

Xe Hà Thúy Chi lái đến là Rolls-Royce phiên bản kéo dài, hoàn toàn đủ chỗ chứa hết bọn họ.

Thấy mọi người lên xe hết rồi, Hà Thúy Chi quay đầu hỏi: "Xem xem có còn để quên cái gì không?"

Hà Nguyệt Tâm ngây ngô nhìn xung quanh sau đó lắc đầu, Phương Viên, Trịnh Viên, và ba anh trai đều ở đây hết rồi, hành lý cũng đều đã thu dọn đầy đủ hết rồi.

Hà Tinh Hoài thiếu kiên nhẫn nói: "Còn thiếu cái gì nữa chứ, người đều đông đủ hết rồi."

Hà Diễn Lạc cũng mở lời chắc nịt: "Đi thôi, về nhà."

Ở chỗ không xa, một con người cùng khối không cùng lớp với Hà Nguyệt Tâm, do chơi game cả đêm mới ngủ trưa dậy bước xuống nhà hàng ăn cơm, nghe thấy trong nhà hàng có không ít người bàn tán việc mấy anh trai của Hà Nguyệt Tâm đến đón cô về rồi.

Con người đó ngu người bỏ đũa xuống.

Ừm! Hình như có gì đó không đúng thì phải? 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK