Trong chớp nhoáng, ánh mắt Hàn Đông Thăng và nữ đồng nghiệp va vào nhau.
Hàn Đông Thăng hết sức khiếp sợ ---- hôm qua người phụ nữ này còn đăng trên vòng tròn bạn bè giúp kéo phiếu cho nhóm nhảy quảng trường của mẹ chồng!
Nữ đồng nghiệp cũng chấn động không kém anh ---- cô ta xem cách ăn mặc của Hàn Đông Thăng, lại nhìn mặt mày của Lượng ca một chút, nhất thời không nói được người nào khẩu vị tương đối nặng hơn!
Thiên ngôn vạn ngữ, đều hóa thành một câu trao đổi trong ánh mắt ''Trăm triệu không nghĩ tới.''
Quả nhiên, đồng nghiệp là người xa lạ quen thuộc nhất.
Lượng ca làm lưu manh, am hiểu nhất là sát ngôn quan sắc, nếu không sẽ dễ bị lừa gạt không thành ngược lại bị chém. Mặc dù Hàn Đông Thăng và người phụ nữ này chỉ nhìn nhau một cái thật nhanh, thế nhưng bầu không khí xấu hổ đặc thù vẫn bị hắn bắt được.
''Thế nào?'' Lượng ca lập tức nghi ngờ hỏi, ''Quen biết?''
Hàn Đông Thăng phục hồi tinh thần, sau lưng toát mồ hôi lạnh, vội giả bộ thành trộm liếc nhìn khác phái ở đầu đường bị bắt quả tang, liền lúng túng mặt đỏ tía tai lắc đầu.
Nữ đồng nghiệp đổi hướng khác, gương mặt tỏ vẻ lạnh băng, cũng không thèm nhìn Hàn Đông Thăng một cái, thẳng tới bàn tiếp tân.
Lượng ca nhíu mày, đến khi người phụ nữ kia ra khỏi cửa khách sạn vẫn còn nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô ta.
Lúc này, trong lòng Hàn Đông Thăng đã có chút thấp thỏm, hoài nghi mình có bị lộ chân tướng hay không, anh cầm chìa khóa, ở bên cạnh kêu Lượng ca một tiếng: ''Cảm ơn, hay là... Tôi mời anh ăn một bữa?''
Lượng ca cười như không cười hất cằm với bóng lưng người phụ nữ kia: ''Thế nào, thích kiểu như vậy?''
Hàn Đông Thăng vội vội vàng vàng mà khoát tay: ''Không, không... Là cô ta nhìn tôi trước, tôi mới nhìn lại, không dám nhìn lâu... Tôi có vợ con ở nhà, tôi...''
Hắn hoang mang rối loạn, bộ dạng quê mùa có tật giật mình.
Lượng ca quay đầu lại, nghiền ngẫm mà nhìn Hàn Đông Thăng cười: ''Được rồi, tôi cũng không nói gì. Hôm nay tôi không chậm trễ anh nghỉ ngơi, vừa tới Yến Ninh, nghỉ ngơi trước đi. Chờ anh nghỉ đủ rồi, có thể đi xung quanh làm quen hoàn cảnh, có chuyện gì thì tìm Lượng ca tôi. Hai ngày nữa gọi anh ra ngoài uống rượu, dẫn anh đi làm quen vài người.''
Hàn Đông Thăng khúm núm lên tiếng trả lời.
Lượng ca vỗ vỗ vai anh, nghênh ngang rời đi. Lúc này anh mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cảm giác coi như đã qua được cửa ải này. Trong lòng có chút may mắn ---- nếu không phải vừa vặn trong hoàn cảnh xấu hổ thế này, nói không chừng đã lộ tẩy.
Song, Lượng ca vừa ra khỏi cửa, lập tức trầm mặt, hung ác lẩm bẩm quay đầu lại nhìn thoáng qua, hắn liền gọi điện thoại: ''Viện 113 vừa có một phụ nữ đi ra ngoài, không cao, tóc cuốn đến bả vai, mặc áo lông vũ trắng, thân dài, người này do ai tiếp?''
Giết người đều giết ở địa bàn của chính mình, yêu đương vụng trộm lại hận không thể chạy đến chân trời góc biển.
Loại địa phương tụ tập ''Khách sạn tình nhân'' như này, trừ học sinh nghèo ở phụ cận, những khách hàng khác thường thường là người từ xa tới, vì vậy bình thường luôn có một đống hắc taxi chờ trên đường kiếm sống ---- không phải là hắc taxi bình thường, những kẻ này đều thuộc Hành Cước Bang ---- mà nơi nào đó một khi có hắc taxi tụ tập thành đoàn, taxi bình thường sẽ không tới nữa, tiền xấu đuổi tiền tốt(*), cho nên khách hàng cũng không có quyền lựa chọn.
(*)trong quy luật Gresham.
Người phụ nữ mặc áo lông vũ trắng tùy tiện lên một chiếc hắc taxi, báo địa chỉ, ba hồn bảy vía vẫn còn chưa trở về vị trí cũ. Cô ta đứng ngồi không yên kìm nén 5 phút đồng hồ, cuối cùng không nhịn được lấy điện thoại ra gọi cho tình nhân: ''Em phải nói với anh một việc, ai da... Không phải nhớ anh, anh nghiêm túc chút! Người ta cũng không biết nên làm gì bây giờ... Vừa rồi không phải anh đi trước sao, em đi trả phòng, anh đoán xem em gặp phải ai...''
Cô ta nói liên miên không dứt, vừa lo âu vừa sợ hãi, đồng thời còn có chút hưng phấn khi rình coi được bí mật của người khác, hoàn toàn không chú ý tới lái xe nhìn cô ta một cái từ kính chiếu hậu, lặng lẽ lấy di động ghi âm lại.
Lượng ca nghe xong ghi âm mà huynh đệ thủ hạ gửi tới, hung hăng mím môi nhổ đoạn tàn thuốc trong miệng ra xa hơn hai thước, giận không thể át: ''Con mẹ nó ---- Tao đã nói rồi, ở trên xe tao đã cảm thấy tên tiểu tử này có gì đó không đúng! Ánh mắt nhìn ra ngoài cửa xe của hắn không đúng!''
Người ngoại địa mới vừa tới một chỗ, luôn sẽ nhịn không được nhìn ra ngoài cửa xe, quan sát kiến trúc với đường phố, cho nên một cái nhìn ra ngoài thường thường rất dài.
Tên cầm ngũ dơi lệnh, tự xưng ''Người ngoại địa họ Trương'' này giả bộ rất khá, dọc đường đi cũng đứng ngồi không yên, cũng không quên ''Tò mò'' nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhưng cái nhìn của hắn rất ngắn, luôn là liếc một cái rồi lập tức thu lại, lúc đầu Lượng ca còn tưởng là do hắn câu nệ.
Bây giờ xem ra, hắn căn bản không phải người ngoại địa, cho nên mới xem nhẹ phong cảnh Yến Ninh. Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ là để nhìn bảng chỉ đường với cột mốc!
''Quanh năm đánh nhạn, thiếu chút nữa lại bị nhạn mổ mắt!'' Lượng ca giận đến mức mặt mày dữ tợn, ''Dám giả thần giả quỷ chơi trên đầu lão tử!''
Diêm Hạo bởi vì bình thường không mở to mắt nhìn người, thời gian dài mắt có chút mờ. Thân có trọng trách, cậu chỉ có thể cẩn thận bám vào ngoài cửa sổ khách sạn, nhìn vào từng phòng từng phòng. Giờ này đã sắp tới buổi trưa, khách bên trong không nhiều lắm, thỉnh thoảng gặp mấy gian phòng có người, cũng đều đang chuẩn bị trả phòng.
Lúc kiểm tra đến tầng năm, cậu nhìn thấy Hàn Đông Thăng. Hàn Đông Thăng châm điếu thuốc, mở cửa sổ ra làm bộ nhả khói, không dấu vết gật gật đầu với Diêm Hạo.
Người bọn họ muốn tìm ở trong khách sạn này.
Ánh mắt Diêm Hạo sáng lên, giống như một con chim lớn uyển chuyển nhẹ nhàng, tiếp tục lượn vòng hướng về phía trước.
Hàn Đông Thăng mang theo vài phần hoài niệm nhìn bóng lưng cậu, hâm mộ mà nghĩ: ''Rốt cuộc là trẻ tuổi.''
Người trẻ tuổi, cho dù làm chẳng ra gì, ít nhất bước chân là uyển chuyển nhẹ nhàng, mỗi gánh nặng trên người đều có thể tùy thời bỏ xuống, bay đến nơi cao hơn nữa. Người trung niên lại không thể, những thứ gánh trên lưng đều đã siết vào máu thịt, cột vào xương cốt, cho dù nặng cũng không thể tháo xuống.
Hàn Đông Thăng lúc này đang ở trong ổ cướp, trong lòng lại vô cớ sinh ra một chút thích ý. Ít nhất ở chỗ này anh còn có thể lẳng lặng hút xong một điếu thuốc, sau lưng không có một đống việc vặt ở văn phòng, cũng không có tiếng thét chói tai tức giận của vợ.
Anh hít khói hít luôn phải gió tây bắc, bị sặc đau cả họng, cảm thấy mình nghĩ như vậy thật có lỗi với chi nhánh và vợ.
Chi nhánh là do chính anh tự chọn, năm đó mở một đường máu trong đại quân từ thiên quân vạn mã, mới lấy được chức vị này, khó không kém gì theo đuổi nữ thần. Đến giờ anh vẫn nhớ cái ngày nhận được thông báo trúng tuyển, anh không thể đợi được mà thông báo cho từng thân thích bạn bè, Chu Bội Bội khi đó còn là bạn gái vui tới mức nhảy tới nhảy lui.
Vợ là do chính anh theo đuổi được, ở đại học lần đầu tiên nhận được thư hồi âm của cô, lần đầu tiên xem phim cùng nhau giữ lại cuống vé, lúc cùng nhau ra khỏi cục dân chính bước chân như không chạm đất, con trai Hàn Chu ra đời... Tất thảy niềm vui trong cuộc đời anh hầu như đều do cô mang đến.
Khi đó anh vừa mới trưởng thành, vừa tham vọng vừa kiêu ngạo, anh cảm thấy sức lực của mình là vô hạn, trên lưng có thể cõng một trăm người, không đợi được mà muốn bay, muốn chạy như điên, muốn gánh ngôi nhà mới của mình trên đầu vai, một đường dứt khoát mà đi.
Nhưng Yến Ninh một năm có bốn mùa thay đổi, sau đầu xuân vạn vật sinh sôi, còn có giữa hè nóng nực tàn khốc.
Anh tự giễu nghĩ: ''Có thể là chính mình quá hạn sử dụng rồi.''
Đúng lúc này, Hàn Đông Thăng nghe thấy trên lầu có một tiếng vang nhỏ, hình như Diêm Hạo bị trượt một chút. Hàn Đông Thăng lập tức căng chặt thần kinh, dựa vào phương hướng của tiếng động, anh đột nhiên đẩy cửa sổ phòng mình ra bên ngoài, vừa lúc tiếp được Diêm Hạo bị trượt xuống.
Mũi chân Diêm Hạo nhẹ nhàng nhấn một chút trên khung cửa sổ, mượn lực chật vật mà bám vào đường ống bên tường, mặt đỏ tới mang tai ---- giờ đang là giữa trưa, một đôi ở lầu 6 không đợi ăn cơm trưa, đã bắt đầu ôm nhau gặm, cho rằng tầng lầu cao, còn không thèm kéo rèm cửa.
Đường Tiền Yến suýt nữa bị hù dọa thành chim nhỏ gãy cánh.
Hàn Đông Thăng truyền đạt lại một ánh mắt nghi hoặc ---- Làm sao vậy?
Diêm Hạo cảm thấy mình làm chuyện này thật không có đạo đức, do do dự dự mà nhìn anh một chút, lại nhìn cửa sổ lầu trên một chút ---- Phải làm thật sao?
Hàn Đông Thăng không quá quen thuộc với cậu, không thể lĩnh hội được ánh mắt phức tạp một lời khó nói hết của Diêm Hạo, chỉ cho là cậu nhìn thấy nhân vật khả nghi.
Chuyện này rất có khả năng, lầu dưới làm phòng cho thuê, lầu trên giấu người, tách ra ở, đỡ phải nhiều người mắt tạp.
Vì vậy Hàn Đông Thăng nghiêm túc giơ ngón cái với Diêm Hạo, tiếp đó gật đầu một cái ---- Làm rất khá, xác nhận thêm lần nữa đi!
Diêm Hạo: ''...''
Được rồi.
Cậu nhắm mắt lại, chuẩn bị anh dũng hi sinh, trong lòng lẩm nhẩm bề ngoài đặc thù của ''Đại sư khí công'' ---- mặt chữ quốc, mắt trai có nếp nhăn, cạnh cánh mũi có nốt ruồi đen!
Sau đó cậu cắn răng bò lên lần nữa.
Ai ngờ, hai vị ở lầu 6 thuộc ''Lớp người có cá tính'' kia phóng khoáng được một nửa, có thể cũng cảm thấy trong nhà hơi sáng quá, người đàn ông vừa cởi quần áo ngủ của mình, vừa đến bên cửa sổ kéo rèm, mới cởi ra một cái tay áo, liền đúng lúc đối mắt với Diêm Hạo đang nhô đầu lên lần nữa!
Hai người đồng thời bị kinh sợ!
Người đàn ông trong phòng kêu lên: ''Ngọa tào(*), có biến thái!''
(*)một câu chửi tục bên Trung
Diêm Hạo hét lên: ''A!''
Quần áo ngủ vàng óng... Không đúng, mặc chữ quốc nếp nhăn còn có nốt ruồi đen!
Diêm Hạo: ''Chính là hắn!''
Hàn Đông Thăng lập tức phản ứng lại, thông báo cho mấy người Dụ Lan Xuyên và Vu Nghiêm: ''Ở phòng 609!''
Đại sư khí công mặc quần áo ngủ màu vàng phục hồi tinh thần lại, cảm thấy ngọc thể của mình bị vấy bẩn, giận không kìm được, xoay tay lại nhặt lên gạt tàn thuốc, mở cửa sổ đập ra ngoài.
Diêm Hạo ở giữa không trung cuốn mình thành một cái bánh quai chèo, tránh thoát cái gạt tàn, nhưng lại không tránh được đầy trời tro tàn thuốc lá, bị sặc lệ rơi đầy mặt.
Hai tay Hàn Đông Thăng bám trên cửa sổ, định nhảy ra ngoài giúp một tay. Ai ngờ vừa mới ghé đầu liếc mắt nhìn xuống, liền bị một trận quáng mắt, buồng tim đập loạn ''Thình thịch'', cảm giác huyết áp muốn lên đến một trăm tám.
Diêm Hạo hét lớn một tiếng: ''Hắn sắp chạy mất!''
Hàn Đông Thăng quả quyết bỏ qua con đường ''Bò tới bò lui'', xoay người vọt tới cầu thang gần nhất trên hành lang, chạy lên lầu trên. Đối diện liền đụng phải đại sư khí công có nốt ruồi đen trên lỗ mũi ---- đại sư hoảng không chọn đường, tay áo ngủ còn treo lủng lẳng lộ ra một bên thắt lưng.
Hàn Đông Thăng vừa thấy vòng eo màu mỡ của đại sư, quá tốt, vậy mà cũng có thịt ba chỉ tràn ra khỏi thắt lưng, ngay lập tức lại có tự tin, xoay tay nắm lấy lan can, cả người ''Vù vù'' một cái quét ra ngoài, chân quét thành một vòng tròn.
Đại sư nhanh nhẹn nhảy lên một cái, không để ý dưới chân đang đi dép lê, dép nhựa liền bị quét ra. Hắn tức hộc máu mà nhảy về phía sau hai bậc, nhấc chân đạp xuống.
Hàn Đông Thăng từng bước xông lên, một chưởng đẩy về phía chân hắn, bàn tay mập mạp nhìn mềm nhũn, đẩy ra ngoài trong nháy mắt lại mang theo kình lực như sấm sét. ''Đại sư'' vội vàng tiếp chiêu, chân vậy mà lại bị một chưởng này chấn tê rần, lảo đảo ngã về phía sau, luống cuống tay chân bắt lấy lan can.
''Đại sư'' hoảng sợ biến sắc: ''Mày thuộc đạo nào!''
Hàn Đông Thăng không trả lời, nhàn nhạt nói: ''Không phải mày được xưng là có thể 'Cách sơn đả ngưu' sao? Thần công đâu?''
''Mẹ kiếp, cớm à!'' Đại sư dồn khí đan điền, bày ra bộ dạng đánh nhau hung tợn, tạo thành dạng chuẩn bị phát công, trong miệng hét lớn: ''Grào ---- ha!''
Ngay sau đó, có thứ gì đập tới mặt Hàn Đông Thăng. Hàn Đông Thăng nhất thời không thấy rõ, nâng khuỷu tay lên cản lại, mới phát hiện là một cái dép nhựa. Hai cái dép của đại sư đều đã theo ''Thần công'' mà đi, dưới chân không có trói buộc, nhân cơ hội liên theo lan can thang lầu tuột xuống.
Hàn Đông Thăng nhanh tay nhanh mắt mà bắt được sau gáy hắn, ai ngờ ngay sau đó, trong tay anh liền nhẹ bẫng ---- ''Đại sư'' chính là ''Đại sư'', thật sự có tài, cởi quần áo nhanh như chớp, đưa quần áo ngủ màu vàng tới trong tay đối thủ, hắn liền trần trùng trục mà kim thiền thoát xác, trượt xuống tầng dưới, nâng chân trần chạy tiếp xuống dưới!
''Thần công đẻ trứng'' của tên này hoàn toàn là chó má, nhưng khả năng chạy lại có thể so với Diêm Hạo. Kinh nghiệm chạy trối chết của đại sư cực kỳ phong phú, đôi chân dường như không chạm đất, ở giữa mỗi tầng lầu đều có thể nhẹ nhàng nhún một cái, liền có thể hoàn toàn nhảy qua, giống như một quả bóng đầy lực đàn hồi, nháy mắt liền bỏ rơi Hàn Đông Thăng.
Có thể thấy không chạy được cũng không phải hoàn toàn do lỗi của thịt ba chỉ.
Một đôi chân của anh ta, rốt cuộc là càng dùng càng phế.
Lúc này, Vu Nghiêm với đồng nghiệp của anh chạy tới, hai vị cảnh sát nhân dân đi vào liền xông thẳng lên lầu, định chặn lại đại sư đang ''Bắn'' xuống. Thế nhưng cân nặng của đại sư đặt ở đó, hành động quán tính tốc độ cao không phải chuyện đùa, thấy phía trước có người, hắn không hề giảm tốc, bay thẳng tới đụng vào hai cảnh sát.
Vu Nghiêm còn chưa kịp lấy ra côn cảnh sát, trước mắt liền tối sầm, cả người bị đối phương đụng bay ra ngoài, phổi đều bị đè bẹp, ''Phốc'' một ngụm liền phun đầy nước miếng lên mặt đại sư.
Đại sư không hề bị cản trở mà tiếp tục chạy về phía trước, vừa chạy còn vừa ''Phì phì phì''.
Vu Nghiêm thống khổ mà đè lại xương sườn bị đụng thành một đống: ''... Ông nội nó!''
Lúc này, chỉ nghe ''Phốc'' một tiếng, một cái cây lau nhà đột nhiên xông ra, tựa như độc xà phun tín đâm về phía bụng đại sư. Đại sư không kịp giảm tốc, liền chống lên tay vịn cầu thang, nhảy bắn lên thật cao, vậy mà cây lau nhà nặng nề kia lại như bóng với hình mà bay lên theo, đâm lên trên một chút, liền vững chắc mà chọc trúng đầu gối hắn.
Đại sư không kịp kêu lên tiếng nào, mặt mũi liền nhăn thành một đống, rối tinh rối mù mà lăn từ trên thang lầu xuống. Không đợi hắn ngẩng đầu lên, cây lau nhà kia liền đè ép xuống, chĩa vào cổ họng hắn.
Đây là kiếm pháp!
''Ai da, ngoan,'' Dụ Lan Xuyên đỡ mắt kính, ngẩng đầu liếc Vu Nghiêm một cái, ''Ông nội ở chỗ này.''
Vu Nghiêm: ''...''
Mặc dù là quân mình, nhưng vào giờ phút này, anh ta còn rất muốn nội chiến trước một chút.
Dụ Lan Xuyên: ''Cậu mau tới còng thứ này lại, quá đau mắt!''
Vu Nghiêm khó nhọc bò dậy, khập khễnh mà lấy ra một bộ còng tay, còng lại ''Đại sư'': ''Chạy đi, tiếp tục chạy đi!''
Đầu gối đại sư có thể là bị Dụ Lan Xuyên chọc nứt, ôm chân lăn lộn trên mặt đất, đau chảy cả nước mắt, căn bản không đứng dậy nổi.
Vu Nghiêm thở hổn hển nhìn anh mấy lần: ''Aiz, Lan gia, cậu giúp tôi...''
Chỉ thấy Dụ Lan Xuyên vẻ mặt ghét bỏ mà ném cây lau nhà đi, lấy một tờ khăn ướt thơm từ trong túi ra, ngọc thụ lâm phong mà đứng xa hai mét lau tay, không có chút ý tứ nào muốn giúp.
Cũng mau lúc này một cảnh sát khác với Hàn Đông Thăng đi xuống, ba người hợp lực, mất sức chín trâu hai hổ kéo đại sư đang ''Oa oa'' gào lên.
''Cảm ơn cảm ơn,'' Vu Nghiêm cảm kích bắt tay Hàn Đông Thăng, ''Anh thật sự là con rể tốt Trung Quốc, chúng tôi...''
Anh ta còn chưa nói xong, liền thấy Diêm Hạo cả kinh thất sắc mà vọt xuống từ trên lầu: ''Thật, thật nhiều người!''
Vu Nghiêm: ''Cái gì thật nhiều người?''
Diêm Hạo càng sốt ruột lại càng không nói rõ ràng được, đỏ mắt tía tai mà chỉ xuống dưới lầu: "Hành Cước Bang! Thật nhiều người! Vài chục! Mang theo người, xông, xông tới!''
Cậu ta còn chưa dứt lời, tiếng người huyên náo liền truyền đến từ lầu dưới.
''Chặn cửa lại!"
''Bên này!"
Mặt đất xi măng theo tiếng người chấn động lên, ngay sau đó, tiếng bước chân lộn xộn vang lên.
Vu Nghiêm không thể tưởng tượng được mà nói: ''Ban ngày ban mặt, trắng trợn táo bạo đánh lén cảnh sát?''
Dụ Lan Xuyên thần sắc lạnh lùng: ''Ngoại viện của cậu có bao nhiêu?''
''Không nhiều lắm, tôi cũng không biết có thể tìm được tên này hay không,'' Vu Nghiêm nói, ''Chỉ kêu mấy đồng nghiệp trong sở, đoán chừng không có tác dụng gì ---- Minh chủ, làm sao bây giờ?''
Dụ Lan Xuyên liền thở dài, lấy mắt kinh xuống nhét vào túi áo ngoài, vén tay áo lên.
Vu Nghiêm trong nháy mắt có chút cảm động, biết anh nhiều năm như vậy, lần đầu cảm thấy phong tư và khí độ của tiểu Dụ gia khi là truyền nhân của bí quyết Hàn Giang Thất.
Vu Nghiêm: ''Cây lau nhà không thuận tay, cậu cầm côn cảnh sát của tôi đây này!''
''Cậu ra cửa có mang não không thế?'' Chỉ thấy Dụ Minh chủ ''Phong độ trác tuyệt'' kia giống như chó hoang mà nhảy lên lướt qua anh ta, ''Còn không chạy mau chờ cái gì!''
Vu Nghiêm: ''...''
''Đại sư'' bị còng tay lại khóc sướt mướt: ''Cứu mạng!''
Vu Nghiêm: '' Dụ Lan Xuyên! Đời này cậu có thể một dạ đến già mà khốc huyễn một lần được hay không!''
Lúc này, bên ngoài khách sạn bị bọn lưu manh Hành Cước Bang vây kín, mấy đồng nghiệp của cảnh sát Vu trợn mắt há hốc mồm mà nhìn.
Một cô gái trẻ tuổi giống như người qua đường đi tới, ghé đầu liếc mắt nhìn: ''Làm sao vậy? Có muốn báo cảnh sát không?''
''Chúng ta... Chính là cảnh...''
''Vậy còn không mau gọi người?''
''Đúng đúng đúng! Nhanh lên! Gọi ngoại viện! Đúng là không có vương pháp! Cô gái cô tránh xa một chút... Aiz! Cô làm gì thế!''
Chỉ thấy cô gái vừa gợi ý bọn họ báo cảnh sát không biết móc từ đâu ra một mảnh vải, ngậm lấy một đầu, vừa đi vừa quấn lên tay phải, quay đầu lại cười với cảnh sát kia một cái, cô nghênh ngang trực tiếp đi qua!