“Lúc nhỏ tôi viết văn, câu cuối cùng sẽ luôn là “Em quyết chí muốn làm một người có ích cho xã hội”, một học kỳ bình quân quyết chí 20 30 lần, không hề để ý.
Sau này lớn lên mới biết, làm một người vô hại cho xã hội đã là thành tựu lớn nhất đời tôi.”
Võ lâm minh chủ thức trắng đêm tăng ca, đang buồn bực, từ chối tổ chức đại hội võ lâm hàng năm.
Người kế tục bang chủ Cái Bang đời trước là kẻ cuồng mua sắm, “Đường Tiền Yến” của Đạp Tuyết Vô Ngân là một kẻ dung tục sợ xã hội mức độ nặng, ru rú trong nhà...
Trong hoàn cảnh ngày càng sa sút, chỉ có giáo chúng ma giáo là giữ vững được trái tim ban đầu___họ vẫn ngày ngày hô khẩu hiệu, nỗ lực đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm rởm bảo vệ sức khỏe, cần cù quấy rối trị an xã hội.
Mà người trong giang hồ, bất luận chính tà, chẳng ma nào biết đánh nhau cả.
Ân thù sảng khoái, bạch mã hí gió tây? Không tồn tại đâu, mọi người vẫn cần thẻ tín dụng, vẫn phải đi thuê nhà.
Lời tác giả:
- Truyện võ hiệp đô thị, nhẹ nhàng linh tinh (tin hay không thì kệ).
- Truyện hoàn toàn hư cấu, động tác nguy hiểm, xin đừng bắt chước.
Không Ô Nhiễm, Không Gây Hại
Quảng Cáo
Danh sách chương Không Ô Nhiễm, Không Gây Hại
Chương 0
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48