Triệu Cảnh Hàn không biết vì sao ba anh nghe xong tin tức anh kết hôn lại phản ứng lớn như vậy, đành phải đem chuyện con trai bảo bối kể ra, ba anh vô cùng coi trọng huyết mạch Triệu gia, anh nghĩ việc kết hôn với người trong lòng có thể thoải mái dễ dàng thông qua.
Triệu Quân Khiêm thu liễm lạnh lùng cùng tức giận, nhìn đứa con trước mặt một hồi lâu, hỏi Nhã Nhã là ai, cục cưng hơn hai tuổi là chuyện gì.
Triệu Cảnh Hàn vì thế mà cao hứng phấn chấn đem chuyện tình yêu với mối tình đầu kể qua một lượt, sau đó nói ra trọng điểm một chút, Hứa Bảo Bảo chính là kết tinh tình yêu của bọn anh, là một đứa trẻ thiên tài thông minh.
Mấy năm nay bọn họ chịu nhiều khổ cực như vậy, anh không thể cô phụ mẹ con bọn họ, cho nên sau khi cầu hôn thành công liền muốn cho cô ấy một hôn lễ long trọng.
Một mặt bù lại thua thiệt cho cô ấy cùng con trai, về phương diện khác cũng tuyên bố cho toàn thể mọi người kết quả tình yêu của mình, tựa như câu chuyện hoàng tử và lọ lem trong cổ tích, cuối cùng cũng đi đến hôn nhân, chung sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi.
Thư ký Lý nghe Triệu Cảnh Hàn đứng đó thao thao bất tuyệt, không khống chế được cúi đầu giật giật khóe miệng.
Không nghĩ đến Cảnh thiếu đã hơn hai mươi còn làm tổng tài công ty lớn, thế nhưng trên phương diện tình cảm còn ngây thơ ấu trĩ như vậy, EQ càng thấp càng khiến người khác phải đau đầu.
Ngược lại Triệu Quân Khiêm mặt không thay đổi nghe hết câu chuyện, đôi mắt sâu hút nhìn chằm chằm đứa con ngu ngốc đối diện, cây bút trong tay gõ lên mặt bàn, rõ ràng cho thấy đang tự hỏi.
Triệu Cảnh Hàn thấy vậy liền ngậm miệng, chờ ba mình trả lời, dù sao những lời nên nói anh đều đã nói xong.
“Nếu đã quyết định cưới người tên Hứa Nhã Nhã, vậy chuyện hai mẹ con Kiều Nhan định giải quyết thế nào?” Triệu Quân Khiêm trầm tư sau đó đặt câu hỏi đầu tiên.
Triệu Cảnh Hàn vui vẻ đột nhiên ngẩn ra, cuối cùng anh nói sẽ cấp tiền hàng tháng nuôi con, nhưng mẹ con cô ấy không thể ở lại Triệu gia, nếu không thì không chỉ một mình anh mà người trong lòng cùng con trai lớn của anh cũng không vui vẻ, cũng sẽ để lại mầm tai họa sau này.
Triệu Quân Khiêm nghe xong ý tứ A lên một tiếng, tỏ vẻ anh có thể đồng ý hôn sự này, nhưng Triệu Cảnh Hàn cần thiết phải xác định chắc chắn đứa trẻ thiên tài kia là con cháu của Triệu Gia, nếu không mẹ con Hứa Nhã Nhã đừng nghĩ đến chuyện vào cửa.
“Cục cưng cùng con giống nhau như đúc, làm sao có khả năng không phải là con trai của con?” Triệu Cảnh Hàn nhịn không được vì tâm can bảo bối biện hộ.
Cả nhà bọn họ nay mới đoàn viên, tình cảm vẫn còn chưa sâu, nếu bây giờ tùy tiện mang đứa bé đi xét nghiệm, rõ ràng là không tín nhiệm người trong lòng, chính xác là đang tát vào mặt đối phương một cái.
Nhưng Triệu Quân Khiêm cũng không quản những cố kỵ kia, thứ anh cần chỉ là chứng cứ.
“Hoặc là đưa giấy chứng nhận ADN đến đây, Triệu gia sẽ thừa nhận đứa bé kia, đồng ý cho hai bọn họ vào cửa, còn không thì đừng bàn nữa.” Triệu Quân Khiêm cũng không định chia rẽ uyên ương, nhưng Triệu gia không thể nuôi con của nhà khác, cho nên tất cả đều dựa vào sự thật để nói chuyện.
Triệu Cảnh Hàn có chút kinh ngạc, vốn đã chuẩn bị tư tưởng trường kỳ kháng chiến, quyết không để ý trưởng bối trong nhà phản đối, sống chết cũng phải cho người trong lòng cùng con trai bảo bối thân phận, không nghĩ đến cửa ải khó khăn nhất lại dễ dàng thông qua như vậy?
Chung quy, làm xét nghiệm này có thể sẽ khiến cô ấy ủy khuất một chút, nhưng cũng không phải không thể làm, không thể đàng hoàng thì cũng có thể lén đi làm, dù sao cũng chỉ cần chứng minh thân phận cho con trai là được.
“Bên phía bà nội…” Triệu Cảnh Hàn thử nói ra khỏi miệng.
Triệu Quân Khiêm trực tiếp đuổi người, bên phía lão phu nhân tất nhiên muốn Triệu Cảnh Hàn tự đi thông báo, có đứa trẻ chắc là lão nhân gia sẽ rất vui vẻ, dù sao anh cũng mặc kệ.
Triệu Cảnh Hàn đối với chuyện này rất nắm chắc, rời khỏi cao ốc tập đoàn Thịnh Hải liền chuẩn bị đến chỗ lão phu nhân một chút, kết quả nửa đường bị cục cưng gọi đến, nói là mẹ cùng Kỳ thúc thúc muốn đi uống trà, cậu bé muốn chờ ba mình cùng đi.
Triệu Quân Khiêm đối với rắc rối của con trai căn bản cũng không có phản ứng đặc biệt gì, đến giờ tan tầm vẫn ngồi trong phòng không nhúc nhích, xử lý xong công việc lại để thư ký Lý sắp xếp mấy cuộc đàm phán, đàm phán ổn thỏa xong mấy hợp đồng.
Màn đêm buông xuống, Triệu Quân Khiêm từ bàn rượu thoát thân đi ra, ngồi trên xe trở về trang viên, anh đứng ở bên ngoài một hồi lâu cho tản bớt mùi rượu mới đi vào.
Mấy nữ giúp việc đứng ở cửa thấy anh liền tiến lên chào hỏi, hỏi anh có cần gì hay không.
“Cô ấy đâu?” Triệu Quân Khiêm hỏi đầu tiên.
Đám giúp việc sửng sốt, nháy mắt phản ứng kịp cô gái trong lời tiên sinh hỏi là ai, trong nhà hiện tại ngoài tiên sinh ra cũng chỉ có Kiều tiểu thư ở đây.
“Tiên sinh, tiểu thư vừa ở trong phòng khách xem TV, hiện tại hẳn vẫn còn đang xem.” Nữ giúp việc cung kính thành thật trả lời.
Triệu Quân Khiêm nhíu mày, trên mặt chợt lóe ra biểu cảm không đồng ý.
Phụ nữ mang thai vốn dĩ đã rất vất vả, làm sao có thể không chú ý giờ giấc nghỉ ngơi hằng ngày, thức đêm xem TV là chuyện gì, ban ngày không thể xem sao.
Anh vẫy tay cho đám người kia lui ra, chính mình đẩy cửa đi vào.
Phòng khách sáng đèn, từng góc đều sáng rõ, TV trên tường còn đang phát kênh chăm con, trên ghế salon ẩn hiện bóng dáng nhỏ bé.
Tay lớn Triệu Quân Khiêm ngăn lại ý bảo mọi người yên lặng, anh tiến lên nhắc nhở đám người lui xuống.
Người đàn ông thả nhẹ bước chân đến bên sofa, cúi đầu nhìn cô gái trên thảm lông cuộn tròn một cục, đôi mắt bất tri bất giác sâu thêm vài phần.
Phòng khách lò sưởi kéo lên cao, cho dù bên ngoài bây giờ là đang là mùa xuân se lạnh, bên trong biệt thự vẫn ấm áp như cũ, mặc quần áo đơn giản cũng không thể bị lạnh.
Kiều Nhan mặc một bộ đồ ngủ giữ ấm màu lam nhạt cho phụ nữ mang thai, tóc dài thuận thế rủ dài trên ghế, khuôn mặt nhỏ nhắn không trang điểm, dưới hơi ấm của lò sưởi xuất hiện một chút hồng hồng.
Lúc này, tay cô đang ôm bụng nhỏ lồi lên, nhắm mắt ngủ say trên sofa, khuôn mặt giãn ra.
Triệu Quân Khiêm vẫn duy trì tư thế ấy, lẳng lặng chăm chú nhìn cô một lát, ánh mắt không ngừng thay đổi, đôi mắt dường như sâu thẳm không đáy, cuối cùng buông xuống một tiếng thở dài.
Anh ngẩng đầu nhìn lên màn hình TV vẫn đang phát tin tức chăm con, tay chân rón rén đi đến tắt đi, phòng khách nhất thời lâm vào không gian yên lặng khiến người ta có thể rõ ràng nghe được tiếng hô hấp nhẹ nhàng trên sô pha.
Kiều Nhan bởi vì mang thai nên thường xuyên buồn ngủ cộng thêm cả tối ngồi xem TV, giờ phút này cho dù có chút động tĩnh vẫn không tỉnh lại.
Hai tay cô vây quanh bụng, tư thế cuộn tròn ôm lấy đứa con ngủ say, trên người đắp thảm lông mỏng.
Triệu Quân Khiêm đứng bên cạnh từ trên xuống dưới đều thấy rõ, đó chính là phản ứng theo bản năng khi con người không có cảm giác an toàn.
“Kiều Nhan, đi lên lầu ngủ.”Trong miệng nói ra mấy lời nhắc nhở, thanh âm lại nhẹ khiến người khác khó có thể nghe thấy.
Tuy rằng Kiều Nhan ngủ rất sâu, nhưng nếu có âm thanh lớn thức tỉnh cô cũng không có khả năng không nghe thấy, nhưng Triệu Quân Khiêm lại không có làm như vậy.
Anh chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở, đợi thêm một lát vẫn không thấy cô phản ứng, cặp mặt phượng chợt lóe một tia sáng, khóe môi có hơi gợi lên một đường cong không rõ ràng.
Dưới ánh đèn sáng ngời, bóng người cao lớn cúi đầu khom lưng, bao phủ lại cô gái nhỏ bên dưới, cô gái nhỏ nhắn đáng yêu như vậy thật khiến cho người khác thương tiếc.
Không khí càng trở nên yên tĩnh, người nào đó tâm tư sâu thẳm áp chế bản thân, không khí tràn đầy dụ hoặc, ngọt như mật đường, khiến cho người nhìn cam tâm tình nguyện say mê.
Khoảnh khắc đó, Triệu Quân Khiêm có động tác.
Anh cúi người xuống, cánh tay thon dài hữu lực thoải mái ôm lên cô gái nằm trên sofa, trực tiếp ôm lên lầu.
Động tác của anh rất nhẹ, Kiều Nhan không bị quấy rầy tỉnh lại, có lẽ vòng tay này cũng quen thuộc nên cô không cảm nhận được sự khác biệt.
Vòng tay của anh ôn nhu lại ấm áp, mùi nước hoa nam tính nhàn nhạt thoang thoảng, khiến người khác cảm thấy vô cùng an toàn.
Đôi mày của cô nhẹ nhàng giãn ra, kìm lòng không được cọ cọ trong lồ ng ngực anh, an tâm tiếp tục ngủ say.
Cô không biết hiện tại đang bị người nào đó chặt chẽ ôm lấy, chỉ cảm thấy chưa bao giờ cô có bình an đến vậy, toàn thân thả lỏng, nhịn không được phó mặc ỷ lại.
Ánh mắt Triệu Quân Khiêm chăm chú nhìn cô, nhận thấy thay đổi của người trong lòng, gương mặt hiện lên một chút sung sướng, thoáng chốc, cũng không để người khác biết được.
Anh ôm Kiều Nhan chậm rãi lên lầu, lưu lại phòng khách trống rỗng, cùng với đám người đứng trong góc cúi đầu không dám nhìn lên.
Cho dù tiên sinh nhà bọn họ làm như vậy không hợp quy củ bao nhiêu, thậm chí không hợp luân lý đạo đức, nhưng cũng không phải những người nhỏ bé như bọn họ có thể xen vào.
Làm công cho gia đình lớn, không nên nghe thì không nghe, không nên xem dù có nhìn thấy vẫn giả bộ như không thấy, người có thân phận càng lớn, chỉ cần một câu nói cũng có thể khiến bọn họ rời đi.
Cho nên lúc này cùng với vừa rồi không ai dám lộ diện lên tiếng nói thêm cái gì, chỉ là nín thở chờ đợi, đợi tiên sinh ôm tiểu thư giống như trân bảo lên lầu.
Lại đợi thêm mười phút, trên lầu vẫn không có dấu hiệu có người đi xuống, nhóm người hầu bắt đầu ngay ngắn trật tự thu dọn phòng khách, động tác nhanh nhẹn khôi phục bộ dáng sạch sẽ chỉnh tề, sau đó tắt đèn đóng cửa, dựa theo quy củ chỉ để lại ngọn đèn nhỏ trước của chiếu sáng.
Không khí dưới lầu rơi vào yên tĩnh, trên lầu không khí lại lộ ra vài chút nóng bỏng.
Ý định ban đầu của Triệu Quân Khiêm chỉ vì chuyện buổi sáng mà thương tiếc cô, cộng thêm tâm tư giấu kín nào đó, thuận tay ôm Kiều Nhan lên lầu cho cô ngủ ngon, nhưng ai ngờ sau khi ôm đến giường ngủ, tay cô vẫn níu lấy không buông.
“Kiều Nhan, buông tay.” Giọng đàn ông khàn khàn nhẹ giọng cảnh cáo.
Anh ra vẻ nghiêm khắc nhưng vẫn không có hiệu quả, bởi vì thanh âm quá thấp, căn bản không thể khiến cô gái ngủ say tỉnh lại.
Kiều Nhan trong lúc ngủ mơ cảm thấy cô bắt được một cây đại thụ vô cùng ấm áp an toàn, dốc hết sức giữ chặt lấy, làm sao có thể dễ dàng buông tay.
Kể từ đó, bên ngoài nhìn vào chính là, đôi tay thon dài trắng nõn gắt gao kéo lấy caravat của người nào đó, làm cách nào cũng không buông tay.
Triệu Quân Khiêm nhìn cô gái trong lòng ỷ lại anh vô cùng, tư thế thân mật tiếp xúc, chóp mũi không tránh khỏi ngửi được mùi hương trên người cô, thanh đạm nhàn nhã như vậy, đối với anh hấp dẫn vô cùng.
Hầu kết nhịn không được di chuyển, caravat trói buộc càng kéo chặt khiến chủ nhân làm theo chỉ dẫn chậm rãi cúi xuống.
Ánh sáng mờ ảo bên trong phòng ngủ khiến hô hấp càng thêm tăng lên, trên vách tường bóng dáng hai thân ảnh dần dần tụ lại một chỗ.
Sáng sớm hôm sau, người phụ trách chiếu cố sinh hoạt hàng ngày của Kiều Nhan lên lầu, vốn định xem cô ấy tỉnh dậy hay chưa để nhắc nhở dùng cơm đúng giờ.
Nhưng còn chưa kịp đi qua gõ cửa, cửa phòng ngủ quen thuộc lập tức có người bên trong mở ra, nhưng ngạc nhiên lại là tiên sinh nhà bọn họ quần áo lộn xộn.
Người làm lập tức cúi đầu, cung kính hành lễ chào hỏi.
“Chăm sóc tốt cho cô ấy, những chuyện không nên nói thì đừng nói.” Người đàn ông trầm giọng phân phó, tiếng nói có chút hơi khàn khàn.