• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Cảnh Hàn ăn lẩu xong đi lên lầu dẫn em trai đi chơi mới phát hiện người không còn ở đây, trên màn hình còn đang xuất hiện Cừu vui vẻ.

Anh hỏi thư ký, nói cậu chủ chỉ xem phim một lát đã rời đi.

Sau đó anh cũng nhận được điện thoại bên phía bà nội, hỏi thằng bé về chưa mới biết tiểu gia hỏa này xem phim, uống sữa rồi buồn ngủ cho nên được bảo mẫu cõng mang về, hiện tại vẫn đang an vị trên giường ở nhà rồi.

Bỏ qua chuyện này, Triệu Cảnh Hàn lại chui đầu vào công việc, tiếp tục dự án lần này, đem toàn lựu muốn cứu lại Hàn Nhã, cứu lại con thuyền nhỏ chông chênh anh đã cố chèo lái suốt mấy năm qua.

Nhưng cho dù có bù đắp bằng sự cố gắng, nhưng hiện thực lại không như ta mong muốn, trời không chiều lòng người, hạng mục cuối cùng lại không theo dự liệu, nguy cơ sụp đổ là rất cao.

Triệu Cảnh Hàn mang theo nhóm đội tâm phúc của mình tràn đầy hi vọng đưa hạng mục thực thi, lại không biết tại sao tài liệu cơ mật lại bị tiết lộ ra ngoài, cuối cùng giỏ trúc múc nước chẳng được gì, thất bại khiến mọi người ngỡ ngàng, càng nén giận nhiều hơn.

“Tài liệu kế hoạch rốt cuộc là ai tiết lộ? Đó chính là thành quả cực khổ của cả nhóm làm việc, cứ như vậy lại như nước đổ biển!” Triệu Cảnh Hàn quét mạnh đống đồ vật trên bàn rơi lả tả xuống đất, tức giận lên tận trời thét hỏi.

Cả nhóm cúi đầu uể oải không thôi, so với anh càng thêm nghi hoặc, càng muốn tìm ra tên khốn khiếp tiết lộ tài liệu cơ mật kia.

Đáng tiếc bọn họ cũng không biết rốt cuộc là người nào tuồn tin tức này ra ngoài, là ai đem hạng mục cơ mật lén truyền ra, làm gì có thể trả lời được câu hỏi giận dữ của Triệu Cảnh Hàn.

“Lão Đại, điều tra, việc này không thể cứ như vậy là xong!” Đoàn đội cốt cán tức giận đề nghị.

Hàn Nhã đã có cơ hội trước mắt, lại bị người khác dở thủ đoạn hủy hoại, bọn họ xem công ty  như đứa con tinh thần tự tay nuôi dưỡng đến ngày hôm nay, bây giờ không còn hi vọng, không khác nào cùng bóp nghẹt đi đường sống của bọn họ, vì vậy cũng phẫn nộ không kém Triệu Cảnh Hàn bao nhiêu.

Triệu Cảnh Hàn phát ti3t một hồi, cuối cùng thật vất vả bình tĩnh trở lại, ngẩng đầu nhìn trần nhà ẩn nấp máy theo dõi, ánh mắt chợt đỏ lên.

“Nếu muốn tra vậy thì tra đến cùng, chúng ta báo án!”

Nghe anh nói như vậy, nhóm đoàn đội cốt cán phía dưới sửng sốt, sau đó lập tức tích cực hưởng ứng, cùng chung mối thù, hận không thể đem tên đầu sỏ phanh tây tại chỗ, thậm chí có thể mù quáng đánh người.

Bởi vì hạng mục cuối cùng không hoàn thành, cọng rơm cứu mạng cũng không còn, khả năng cứu vớt Hàn Nhã đã hết, chuyện phá sản sẽ sớm xảy ra.

Triệu Cảnh Hàn thu lại cảm xúc, nhíu mày cẩn thận nhìn hết phản ứng của mọi người, không phát hiện ra điểm nào khác thường.

Tất cả đều biểu cảm quá chân thực, anh không có chút nào nghi ngờ, không biết do đối phương quá năng lực hay là anh không có năng lực cảm giác.

Cho nên, Triệu Cảnh Hàn dứt khoát báo cảnh sát, lấy danh nghĩa cơ mật thương nghiệp bị trộm giao cho cảnh sát xử lý.

Lúc này, Hàn Nhã rốt cuộc vẫn không chống đỡ nổi nữa.

Không có nguồn vốn mới rót vào, lại bị bên ngoài cắn xé từng mảnh nhỏ, không có một chút năng lực phản kháng.

Ngày đó cảnh sát bắt đầu tham gia điều tra vụ án cũng là ngày công ty Hàn nhã từng hô mưa gọi gió đi tới vực thẳm, phá sản.

Không phải không có ai vươn cành oliu muốn nuốt chửng khối thịt dư này, muốn thu mua lại Hàn Nhã, nhưng tất cả đều bị Triệu Cảnh Hàn cự tuyệt.

Ban đầu, anh đối với hạng mục quan trọng này ôm kỳ vọng rất lớn, nếu thuận lợi có thể tranh thủ chút cơ hội này để xoay người.

Nhưng trải qua sự kiện kia, anh có chút nản lòng thoái chí, không chỉ có sự nghiệp nhanh chóng đi xuống, mà chuyện này còn liên quan đến vấn đề tình cảm, thật khiến anh lạnh lùng khinh thường.

Trong tình huống này, anh tình nguyện để Hàn Nhã biến mất trong tay mình, để nó có thể đi đến bước cuối cùng, cũng không đem con mình bán đi, để người kia thuận ý.

Thời điểm gian nan cũng đã qua, từng bước thanh khoản cũng không có nhiều. Những nhân viên ở lại không có bao nhiêu, mọi người cùng nhau thực hiện đúng trình tự, tất cả đều trở nên dễ dàng.

Thủ tục phá sản cũng hoàn thành, chuyện cơ mật bị tiết lộ cũng đã có kết quả.

Có cảnh sát tham gia, lại có camera theo dõi, sự thật nhanh chóng bị vạch trần, sở dĩ tốn kém nhiều thời gian như vậy, chủ yếu vì nghi phạm thân phận tương đối đặc thù, bọn họ cần phải xác nhận lại, để phòng ngừa xảy ra sai lầm.

Thế nhưng cho dù cẩn thận như vậy, nhưng kết quả vẫn chỉ có một, nghi phạm vẫn không thay đổi khiến tổ phá án kinh ngạc không thôi.

Kết quả thật khiến cho tất cả khó tin, nhưng chứng cứ vô cùng xác thực, sự thật quả là như thế. 

Ai có thể nghĩ thủ phạm chỉ là một đứa trẻ lên ba đây, mà còn chính là em trai của người bị hại, điều này thật quá khó tin.

Nhưng chứng cứ vẫn còn ở đây, video theo dõi vừa khéo quay được thao tác của thằng bé, trải qua kỹ thuật so sánh, sắc mặt kia cũng không có gì là giả, thủ phạm chính là nó.

Cả toàn bộ quá trình, thằng nhóc kia không chỉ lên kế hoạch cho mọi người, mà còn sau lưng lén lấy đi tài liệu, cuối cùng quanh minh chính đại rời đi.

Không thể không nói, người này tuổi còn nhỏ đã thông minh tuyệt đỉnh, tâm lý tố chất còn đặc biệt cao, nếu không làm sao có thể đối phó với chính anh trai mình, chỉ một vài thao tác đã phá đổ một công ty.

Cảnh sát xem đến thổn thức, đồng thời không quên điều tra người đứng đằng sau.

Lừa dối một đứa bé làm chuyện xấu, quả nhiên thủ đoạn vô cùng, cho dù bọn họ muốn bắt giữ thằng bé cũng không làm được.

Đây không phải là vị thành niên, hơn nữa còn chỉ là một đứa trẻ con, còn có bảo hộ của pháp luật, cho dù có phạm tội nghiêm trọng cũng không đến lượt thằng bé chịu trách nhiệm, vậy không bằng đem người đứng sau tra ra bắt gọn người này.

Trong lúc Triệu Cảnh Hàn chờ đợi kết quả điều tra, sự tình dần dần rẽ ra một phương hương khác, càng tra càng sâu.

Cuối cùng, nguồn gốc liên lụy đến một vụ án tội phạm kinh tế quy mô lớn, là thế lực trong ngoài nước câu kết với nhau, một khi đăng báo chắc chắn sẽ lên trang nhất khiến mọi người chú ý.

Chính trực nghiêm minh luôn phải thực thi, tội phạm đương nhiên phải bị nghiêm trị, tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua, những người này chính là người nguy hại đến quốc gia vì chính lợi ích bản thân.

Cuối cùng đầu xỏ phía sau phúc lớn mạng lớn, nhẫn tâm xuất ngoại tránh được một kiếp, nhưng Triệu Cảnh Bảo vẫn còn trong nước, hơn nữa chính thằng bé là người ra tay, tuổi lại bé trốn không thoát.

Sau khi làm chuyện xấu, hoàn thành nghiệm vụ nhưng thằng bé không đến được chỗ hẹn của Kỳ thúc, cũng không có ai đến đón được cậu bé trở lại bên người mẹ mình.

Sau đó bị cảnh sát phát hiện, không bao lâu cơ quan điều tra đã tìm được cậu bé.

“Chúng tôi là cảnh sát, bởi vì một vụ án tội phạm kinh tế, chúng tôi cần Triệu Cảnh Bảo đến chấp nhận điều tra.” Cảnh sát mở cửa lớn tứ hợp viện, lấy ra một tờ lệnh bắt giữ đặc thù, ánh mắt phức tạp thấy rõ.

Người mở cửa ngây ngẩn tại chỗ, theo bản năng nghĩ có sai sót gì đó.

Cảnh Bảo thiếu gia mới bao lớn, làm sao có khả năng vi phạm án lớn như vậy, không có khả năng không có khả năng, tuyệt đối là nghĩ sai người rồi.

Nhưng mà thái độ kiên trì của cảnh sát khiến cho người giúp việc vừa sợ tới mức vừa run rẩy vừa quát mắng, vội vàng chạy đi thông báo cho lão phu nhân.

Lão phu nhân sau khi biết được tin tức, cũng khó tin nổi vội vàng chạy ra nghênh đón, đuôi nhỏ lẽo đẽo theo sau chính xác là Triệu Cảnh Bảo.

Giờ phút này, ánh mắt thằng bé vô cùng cứng rắn lại lạnh lùng, rõ ràng đang che giấu đi nội tâm sợ hãi cùng lo lắng, nhưng tuổi vẫn còn quá nhỏ, không thể che giấu thành công.

Cái này không phải cảnh sát là người nhìn ra, mà lão phu nhân nghe đối phương giải thích đơn giản, cúi đầu cũng nhìn thấu được chút manh mối kia.

Sự kiện này, có thể là sự thật. 

Trên mặt lão phu nhân vẫn bình tĩnh ứng phó, ngấm ngầm cho người gọi Triệu Quân Khiêm cùng Triệu Cảnh Hàn trở về, thật ra trong lòng bà cũng vô cùng khiếp sợ.

Bà chỉ biết, đứa cháu nội này vô cùng thông minh, là cục cưng thiên tài, tuổi còn nhỏ đã hiểu được rất nhiều thứ, năng lực học tập không phải bình thường.

Nhưng bà thật không biết, nó thông minh đến liều lĩnh đi phạm tội.

Cảnh sát đã tìm tới cửa, sự tình còn có thể thoát sao, bà cần phải làm thế nào mới tốt.

Lão phu nhân mời người vào cửa tiếp đón trịnh trọng, lời nói khách sáo hòa hảo, trong lòng nôn nóng như bị thiêu đốt muốn kéo dài thời gian.

Triệu Cảnh Hàn là người đầu tiên đi tới, dạo này anh cũng không còn việc vì, nghe tin tức lập tức chạy về, còn Triệu Quân Khiêm bởi vì đang bận họp không thể phân thân ra được, qua một lát mới đi tới.

Đối với thủ phạm chính là Triệu Cảnh Bảo, sau khi anh biết giống như vô cùng đả kích, khóe mắt muốn nứt ra nhìn em trai mình, thân mình lảo đảo không đứng vững sau đó hôn mê bất tỉnh tại chỗ.

Tiếng hét chói tai bắt đầu vang lên, khung cảnh có chút hỗn loạn, lão phu nhân không còn khống chế được cục diện, nhanh cho người đưa cháu nội đến bệnh viện.

Còn Triệu Cảnh Bảo ngược lại muốn thừa dịp hỗn loạn để chạy đi, nhưng bị nữ cảnh sát âm thầm theo dõi bắt lại.

Được, nói thêm lời gì cũng vô dụng, chính thằng bé đã gián tiếp nhận tội.

Trong lòng lão phu nhân giận dữ bất lực, khoát tay tỏ vẻ tùy ý, tất cả giao cho con trai ở lại xử lý, bà đi theo đến bệnh viện canh chừng Cảnh Hàn đang bất tỉnh.

Thằng bé kia thông minh như vậy, bà thật sự không quen.

Hai người nguyện ý che chở cho Triệu Cảnh Bảo đã rời đi, Triệu Quân Khiêm ở lại hiện trường xử lý cũng không hạ thủ lưu tình, huống chi thằng bé còn động đến điểm giới hạn của anh.

Anh em trong nhà cãi cọ nhau, chính là tối kỵ của gia môn.

Phạm phải điều này, cho dù là huyết mạch của Triệu gia, cho dù tuổi còn nhỏ nhưng anh cũng không thể bỏ qua.

Cuối cùng, Triệu Cảnh Bảo bị cảnh sát mang đi.

Cũng không biết cảnh sát sẽ làm cách nào để thẩm vấn một đứa bé ba tuổi, dù sao Triệu Cảnh Hàn bị k1ch thích quá độ dẫn tới bất tỉnh, mà sau khi tỉnh dậy Cảnh Bảo cũng đã rời đi.

Triệu Cảnh Hàn vẫn còn chưa khôi phục lại sức khỏe, nhưng một mực muốn đi gặp em trai mình.

Đến tận lúc này, Kiều Nhan mới biết tin tức từ miệng Triệu Quân Khiêm kể lại, trong lòng cảm thán không ngừng.

Thời tiết rực rỡ ánh nắng, Triệu Cảnh Bảo nhỏ bé bị hai cảnh sát mặc thường phục dẫn theo, phía sau là chiếc xe minibus chuyên dụng.

Đợi đến lúc người trong nhà muốn gặp mặt thì cậu bé đã bị mang đi, đảo mắt không còn tung tích.

Người của Triệu gia đứng xa xa ngắm nhìn, cho dù muốn giữ người ở lại cũng không có cách nào.

Triệu Cảnh Bảo dù tuổi còn nhỏ nhưng đã phạm phải đại án, dĩ nhiên được đưa về điều tra quốc gia, hơn nữa thằng bé thiên tài như vậy, tương lai không có giới hạn.

Người như vậy nuôi dưỡng bên ngoài, tất cả đều không yên lòng, vậy cũng chỉ có thể để cơ quan thẩm quyền tiếp quản, tương lai cống hiến vì quốc gia.

Chỉ là hai chữ tự do sẽ không còn, từ nay về sau nó cùng Triệu gia cũng không còn bất cứ loại quan hệ nào.

Kiều Nhan vốn tưởng rằng, người không chịu đựng nổi chính là lão phu nhân, dù sao bà ấy nuôi dưỡng thằng bé kia cũng không ít ngày, chắc chắn sẽ nảy sinh cảm tình.

Trên thực tế cũng đúng là như vậy, lão phu nhân vô cùng thương tâm, Kiều Nhan mang theo con trai bảo bối đến làm bạn mới khiến mẹ già vui vẻ đôi chút.

Nhưng về sau nhìn phản ứng của Triệu Cảnh Hàn, cô mới biết, người khổ sở nhất, người bị đả kích nhất thật ra chính là người này.

Tên kia thật sự không chấp nhận nổi chuyện bị em trai phản bội, sau khi trở về nằm trên giường bệnh không đứng lên, tinh thần suy sụp đổ vỡ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK