• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người đột nhiên lên tiếng không chỉ cắt đứt động tác của người đàn ông trong phòng khách, mà còn phá vỡ không khí ấm áp vừa mới được dựng lên.

Sắc mặt Triệu Quân Khiêm lập tức khó coi, anh lạnh mặt buông tay, vô cùng tự nhiên nghiêng người lui về phía sau, lộ ra cô gái bị anh ngăn trở – Kiều Nhan.

Hai mắt thư ký Lý nhìn chằm chằm một màn gây chú ý trước mắt này, lập tức phát hiện Kiều Nhan có chút không bình thường, trong lòng âm thầm cảm thấy kỳ quái.

Không phải ông chủ đưa Kiều tiểu thư về để bảo hộ dưới tay mình sao, sao lúc này sắc mặt tái nhợt ủ rũ như vậy? Rốt cuộc đây là tình huống gì, chẳng lẽ ông nhủ nhà mình không nhịn được dở trò thú tính?

Đột nhiên Kiều Nhan giống như cô gái đáng thương vừa bị chà đạp qua, hai người vào cửa nhìn đến màn này thấy thế nào cũng là hình ảnh mập mờ thiếu trong sáng, thư ký Lý quyết đoán mà suy nghĩ nhiều, nháy mắt khó hiểu.

Lực chú ý của Triệu Cảnh Hàn không đặt ở trên người Kiều Nhan, thần kinh thô lỗ không có phát hiện cái gì không đúng, chỉ cảm thấy vừa rồi anh đi vào phòng khách cũng đã rất gian nan, nhưng không hiểu sao theo bản năng say gáy lạnh run, không thế nào thoải mái.

Anh ta không chú ý Kiều Nhan cùng đứa con trên danh nghĩa, vừa vặn Kiều Nhan cũng không thích anh ta, cô lấy lại tinh thần nhìn đến anh ta cũng không có phản ứng gì, chỉ cùng thư ký Lý gật gật đầu, hoàn toàn không để ý đến Triệu Cảnh Hàn.

Triệu Quân Khiêm lãnh đạm, mắt sắc hồi thần, biết thời thế liền cho giúp việc mang Kiều Nhan đi xem TV, còn anh mang hai người kia đến phòng khách bên cạnh nói chuyện.

Thật ra hôm nay là cuối tuần, người cuồng công việc nhiều năm như Triệu Quân Khiêm hôm nay lại muốn làm việc ở nhà, mọi người phản ứng đều không giống nhau.

Đầu tiên là Kiều Nhan, cô không biết đây là tình huống gì, cho rằng hôm nay đại tổng tài đi làm muộn mà thôi.

Người làm trong biệt thự là có cảm xúc rõ nhất, đồng thời cũng lén xâu chuỗi sự việc, đoán được một ít nguyên nhân không thể nói.

Thư ký Lý đối với chuyện ông chủ nhà mình muốn ở nhà làm việc cuối tuần tỏ ra vô cùng kinh ngạc, còn tưởng rằng trong trang viên phát sinh chuyện gì, sau đó sắp xếp lại một chút công việc rồi báo cáo với sếp mình.

Chỉ là anh ở cửa trang viên bị Cảnh đại thiếu bị ngăn lại không vào được, bị anh ta bám theo vào cùng.

Mà sau khi nhìn được màn kia, anh cũng hiểu tại sao Cảnh Thiếu bị giữ lại không được theo vào.

Đàn ông nha, đối với người phụ nữ của mình tính chiếm hữu rất mãnh liệt, đặc biệt là người đàn ông mới được nếm thử tư vị của tình yêu, cho dù bởi vì đủ loại nguyên nhân mà không thể không buông tay, nhưng mùi dấm này … Chậc chậc.

Trên mặt thư ký Lý duy trì bộ dáng tinh anh tài giỏi của chính mình, trong lòng đã đủ các loại oán thầm, đồng thời liếc Triệu Cảnh Hàn ở bên cạnh, đột nhiên cảm thấy người này hôm nay tâm tình cũng không tốt lắm, màu xanh trên đầu càng ngày càng phát sáng. 

Triệu Cảnh Hàn không biết thư ký Lý suy nghĩ như vậy, nếu có không phải anh đã phun ra ngụm máu mà tức chết rồi sao.

Quả thật lúc này anh có chút mất hứng, hôm qua anh đã được ba chấp nhận thuận lời, cùng con trai bảo bối và người trong lòng vui vẻ náo nhiệt cả một buổi chiều. 

Nhìn Kỳ Minh Thành cùng Hứa Nhã Nhã gần gũi thân thiết như vậy, anh cảm giác nguy cơ càng thêm trầm trọng, vì thế buổi tối nhất định phải đến chỗ bà nội một chuyến.

Vốn tưởng rằng có chuyện của chắt nội, bên phía bà nội sẽ dễ dàng thông qua chuyện kết hôn, kết quả bị vả mặt không chút thương tiếc.

Lão phu nhân sau khi nghe qua câu chuyện tình yêu, biết tất cả mọi chuyện, cũng không đồng ý anh cưới Nhã Nhã vào cửa.

Triệu gia con cháu đơn bạc, nhưng là không phải là không kén chọn, bà ấy chỉ cần cháu nội, không cần mẹ đứa bé.

Đối với chuyện vài năm trước dễ dàng dùng ít tiền có thể đuổi đi Hứa Nhã Nhã, ấn tượng của lão phu nhân về cô ta cũng không có gì tốt, hiện tại nghe Triệu Cảnh Hàn kể lại rõ ràng chuyện tình yêu, biết nhà gái lừa gạt bọn họ lén sinh đứa con này, cho tới bây giờ còn điều khiển thằng cháu nội ngu ngốc, ấn tượng của bà đối với cô ta liền rơi xuống dưới đáy. 

Huyết mạch Triệu gia thì có thể nhận tổ quy tông, người già như bà cũng nhiệt liệt hoan nghênh, nhưng dùng tâm cơ để vào cửa nghĩ thôi cũng đừng nghĩ, không cần bàn nữa!

Triệu Cảnh Hàn thật sự không nghĩ đến chuyện này ở chỗ bà nội lại gặp trở ngại như vậy, hơn nữa người bà trước nay đều nuông chiều ưu ái anh vì chuyện này còn nói ra những lời cay nghiệt. 

“Ba con nói quả nhiên không sai, là ta mấy năm nay đã quá mức nuông chiều con, dưỡng con thành kẻ có hoa không quả, bị một người phụ nữ tùy ý điều khiển.”

“Hiện tại bà cũng đã quyết định, muốn nói rõ với con một chút, đứa chắt này chúng ta sẽ nuôi nhưng vợ của con phải môn đăng hộ đối, hãy để cô ta chết tâm đi, đừng cả ngày dở thủ đoạn muốn một bước leo lên cành cao làm Phượng Hoàng!”

Triệu Cảnh Hàn cuối cùng bị bà nội mắng xong liền đuổi đi, một chút cũng không có ưu ái nuông chiều như ngày trước, khiến anh cảm thấy mất mát không ít.

Chẳng qua trước mắt toàn bộ suy nghĩ của anh đều bị chuyện kết hôn với người trong lòng chiếm cứ, chỉ chuyên tâm muốn đánh dấu lên người hai mẹ con Nhã Nhã, muốn uy hiếp người nào đó luôn luôn mơ tưởng hai mẹ con bọn họ.

Cho nên hiện tại không được bà nội nuông chiều ưu ái cũng không quan trọng đến vậy, dù sao anh vẫn là con cháu Triệu gia, về sau mang vợ đẹp con ngoan đến hiếu thuận với lão nhân gia là được.

Lão phu nhân sau khi đuổi đi đứa cháu nội càng thêm đau lòng, lại càng thêm ác cảm với Hứa Nhã Nhã.

Mà Triệu Cảnh Hàn căn bản không nghĩ đến chuyện như vậy chính là đào một cái hố to cho người trong lòng, cả đêm trằn trọc trăn trở nghĩ đến việc đi tìm ba mình nhờ vả, như vậy bên phía bà nội cũng dễ giải quyết hơn nhiều.

Tốt nhất hôn sự này nên là ba anh đứng ra tán thành, như vậy bên phía bà nội cũng sẽ không có nhiều trở ngại.

Nghĩ như vậy, sáng sớm Triệu Cảnh Hàn đã chạy đến tập đoàn Thịnh Hải nhưng lại biết tin hôm nay ông chủ nghỉ ngơi, anh lập tức lái xe đến trang viên, lại bị nhóm gác cổng ngăn lại bên ngoài, muốn tiến lên cũng không được.

Nếu như không phải theo sau thư ký Lý đi vào, anh sống chết mặt dày mày dạn đuổi theo, đoán chừng đến tối cũng không thể đi vào trang viên nửa bước.

Hiện tại thật vất vả mới vào được cửa, Triệu Cảnh Hàn vội vã xin giúp đỡ, vừa tiến liền chỉ chạy tới đối tượng mục tiêu, bỏ qua Kiều Nhan một cách triệt để, sau đó ngồi ở phòng khách oán trách mấy người gác cổng rồi đi thẳng vào vấn đề.

“Ba, ba có thể giúp con việc này không, việc này liên quan đến hạnh phúc cả đời con, ba không thể không quản.”

Triệu Cảnh Hàn vì người trong lòng ngay cả trước mặt ba mình cũng không cần mặt mũi cầu xin, một người đàn ông cũng đã trưởng thành mà lại học theo con trai mình giả bộ làm nũng, đáng tiếc bởi vì không được thành thạo, động tác hay lời nói nhìn có chút buồn cười.

Triệu Quân Khiêm không có phản ứng, vẫy tay trước tiên để anh chờ đợi, sau đó cho thư ký Lý báo cáo công việc.

Thư ký Lý từng bước đem nội dung công việc báo cáo rõ ràng, không để ý đến ánh mắt thúc dục uy hiếp của Triệu Cảnh Hàn, chung quy anh ta so với ông chủ mà nói, Cảnh thiếu gia còn non và xanh lắm.

Kiều Nhan ngồi bên kia xem TV, lỗ tai khó tránh khỏi căng lên nghe lén cách vách nói chuyện.

Phòng khách được ngăn cách bởi một tấm bình phong chia làm hai gian, khoảng cách cũng không xa, giọng nói hay bất cứ âm thanh nào bên này cũng có thể nghe được rõ ràng, bên kia có ít tin trước truyền tới, bên này cô gần như nghe được tất cả.

Trên TV còn đang phát kênh chăm con, bởi vì nghe lén nói chuyện ở cách vách, cô hạ thấp âm lượng xuống một chút.

Nữ giúp việc nhỏ giọng bưng lên cho cô đồ ăn hoa quả thích hợp, cơ bản đều đã gọt vỏ sạch sẽ, trong đó phần lớn đều là đồ ăn từ nước ngoài Triệu Quân Khiêm mang về cho cô. Còn nhớ lần đi công tác trước, anh từ nước Anh trở về mang cho cô không ít hoa quả đồ ăn vặt, sau đó biết Kiều Nhan thích nên cứ đúng hạn sẽ mua thêm đồ, toàn bộ đều cho cô dùng.

Tuy rằng chuyện này anh không nói với cô, nhưng thông qua nhóm người làm trò chuyện cùng tính tỉ mỉ quan sát, Kiều Nhan vẫn biết, cô không khỏi tâm tư hỗn loạn, bất giác bị một làn gió xuân thổi cho xiêu lòng vẫn không tự mình hiểu rõ.

Nay Triệu Cảnh Hàn nhiều ngày xa cách tìm đến cửa, lại xem cô như không tồn tại, đối với đứa con trên danh nghĩa cũng không có một chút quan tâm, chỉ một lòng nói chuyện về Hứa Nhã Nhã, tình nguyện chạy ngược chạy xuôi tranh thủ thân phận cho bọn họ, một chút cũng không muốn dành sự chú ý cho ” đứa con” này. 

Đưa hai bên so sánh, Kiều Nhan âm thầm cảm thán đại tổng tài không hổ là người cha trong truyền thuyết, sau khi biết được chuyện vẫn có thể để Triệu Cảnh Hàn ra rìa, thuận tiện cô cũng trào phúng một chút tên tra nam đầu heo ra vẻ thâm tình nhưng bên trong bản tính lại bạc tình bất nghĩa.

Trên TV vẫn đang chiếu tiết mục vui vẻ, nhưng trong lòng cô không khỏi thổn thức một trận. 

Cuộc đối thoại cách vách cô cũng không cố ý nghe, trừ nội dung công việc hàng ngày thư ký Lý báo cáo, dù sao tiếp đó cũng chỉ là lời hay ý tốt của Triệu Cảnh Hàn dành cho Hứa Nhã Nhã.

Lại nói tiếp, Hứa Nhã Nhã thế nhưng lại che dấu chuyện con trai cô ta, Kiều Nhan cũng mới biết được, cũng chỉ tính nghe qua, không cần để ý tới làm gì.

Cô không thèm để ý, bên phía Triệu Quân Khiêm cũng chẳng để tâm, đối với chuyện thỉnh cầu này không hề đáp ứng.

“Ta nói đồng ý hôn sự này, nhưng bên phía lão phu nhân phải tự mình giải quyết, đừng chuyện gì không giải quyết được cũng tìm đến đây, không ai có trách nhiệm trong chuyện này.”

Triệu Quân Khiêm nhẹ bẫng kết thúc đề tài, cuối cùng nói xong lời kia, không riêng hai người ở đây cảm thấy rõ ràng, mà bên phía Kiều Nhan cũng thật sự hiểu rõ.

Hứa Nhã Nhã muốn làm thiếu phu nhân của Triệu gia, chính mình làm Lã Vọng thả cần câu, làm cho Triệu Cảnh Hàn chạy tới chạy lui, tính toán vô cùng tốt, lại cho rằng mọi người đều là đồ ngốc, trên đời này chỉ có cô ta chính là người thông minh.

*Lã Vong câu cá: mọi người có thể search google.

Triệu Cảnh Hàn rơi vào lưới tình EQ hay chỉ số thông mình đều bằng không, đứng ở đỉnh Lư Sơn đều bị mây mù che mắt, nhưng người khác cũng không phải là người dễ bị lừa gạt, trong giới người nào không phải tinh anh, làm sao xem còn không hiểu gánh xiếc này nữa.

Cho nên lần này vẫn như cũ anh ta không đạt được kết quả lại còn bị thư ký Lý lôi người đuổi đi, nói cách khách chính là bị đám vệ sĩ gác cổng đuổi ra ngoài.

Nhưng không đạt được mục đích, Triệu Cảnh Hàn không cam lòng, trong quá trình lôi kéo giữ chặt sofa không chịu rời đi.

Kiều Nhan lẳng lặng đứng bên cạnh nhìn xem, cảm thấy có chút chê cười, nhưng không để ý lại bị anh ta chạy tới.

“Con không đi, con còn chưa kịp bồi dưỡng tình cảm với đứa con chưa ra đời đâu, để con ở lại thêm một chút!” Nói xong, anh ta liền mạnh mẽ nhào tới dưới chân Kiều Nhan, một móng vuốt khoát lên cái bụng nhô lên của cô ấy.

Hành động mạnh mẽ như vậy, thư ký Lý không kịp giữ chặt, may mà Triệu Cảnh Hàn không tự mình bổ nhào lên người Kiều Nhan không thì đã gây ra tai họa lớn.

Nhưng áo ngủ của Kiều Nhan chẳng biết lúc nào đã bị rơi ra một nút, dưới móng vuốt của Triệu Cảnh Hàn vừa vặn mở rộng vạt áo phía dưới.

Chưa nói đến việc này, lúc anh ta nói xong câu kia cũng đã vừa vặn chọc phải tổ ong vò vẽ, Triệu Quân Khiêm nháy mắt đen mặt, nộ khí bốc lên.

Cùng lúc đó, Kiều Nhan hất tay anh ta, ôm bụng r3n rỉ một chút.

Không đợi Triệu Quân Khiêm thay đổi sắc mặt, tiến lên đem người đá văng, lúc này Triệu Cảnh Hàn kinh hô một tiếng liền nhảy ra.

“A! Nó nó nó động! Cử động rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK