Phiên Hồng đang lơ lửng trong đó, bỗng một luồng sức mạnh vô cùng khó hiểu xuyên qua không gian đánh bật hắn về một hướng, thân ảnh hắn cũng biến mất trong khu vực hỗn độn kia.
- Haizzz, sau này thế nào, đành phải xem cơ duyên của chàng rồi…
Từ trong khu vực đen kịt hỗn tạp ấy, thân ảnh xinh đẹp của Ninh Phi Nguyệt hiện ra, thở dài một hơi rồi lại mờ dần, biến mất như chưa từng xuất hiện qua.
Nhưng nàng lại không hề để ý, một tấm lệnh bài đỏ tươi như một tia chớp xẹt qua không gian, bay về một hướng xa xăm.
….
Mí mắt của Phiên Hồng nặng nề mở ra, trước mắt hắn chính là một căn phòng bài trí đơn giản, nhưng đò đạc toàn bộ là xa xỉ.
- Ừm…
Cố gượng dậy, hắn dùng sinh mệnh lực điều trị vết thương của mình. Chỉ trong khoảng mười cái hơi thở, tất cả đã lành lại như chưa từng bị gì, Phiên Hồng cũng phải ngạc nhiên:
- Xem ra cấp độ sinh mệnh lực lại tăng rồi.
Cạch! Cánh cửa mở một cái, một thiếu nữ tuổi tầm hai mươi, mặc một bộ bạch y đi vào. Khuôn mặt vô cùng tinh xảo như phấn điêu ngọc khắc, ánh mắt to tròn mang chút gì đó ngây thơ.
Khi nhìn Phiên Hồng, thân thể đẫy đà của nữ nhân này không khỏi run lên, khuôn mặt tức thời đỏ ửng, ánh mắt chất chứa thẹn thùng và vui sướng vô hạn.
Tuy nhiên nàng vẫn làm bộ bình tĩnh, dịu dàng hỏi:
- Huynh tỉnh rồi sao?
- Cô nương là…
Phiên Hồng ngồi trên giường ngơ ngác nãy giờ chẳng biết ra làm sao. Bỗng một mỹ nhân đẹp như này không gì lại thẹn thùng với hắn là gì? Không lẽ bản thân hút gái như vậy?
Hắn đang tự kỷ nghĩ thầm thì nghe nữ nhân này kinh ngạc “a” lên một tiếng, không khỏi ngoảnh đầu lại nhìn.
Chỉ thấy cô nàng này nhìn chăm chăm toàn thân không một mảnh vải của hắn, bộ dáng như nhìn thấy chuyện lạ vậy:
- Kì lạ, kì lạ, sao lại có thể khỏi nhanh như vậy được a?
- Ta vẫn còn chưa biết danh tính cô nương a.
Phiên Hồng buồn bực nói, nhìn ánh mắt nữ nhân này khiến hắn có chút rét run.
- À, quên chưa giới thiệu, ta là Phong Yên.
Phong Yên đỏ mặt nói, rồi lại chăm chú nhìn vào người Phiên Hồng. Tuy buồn bực nhưng hắn thực chẳng làm được gì. Lấy từ trong trữ vật giới chỉ một bộ quần áo, hắn mặc vào nhưng như nhớ đến cái gi đó, Phiên Hồng không khỏi gấp rút hỏi:
- Phong Yên cô nương, lịch bây giờ là bao nhiêu rồi?
Phong Yên khẽ nhíu mày rồi nói:
- Tháng ba năm 1233 lịch Tiên Ma, sao vậy?
Nghe được lúc này vẫn đang kém hai tháng trứng mới nở, Phiên Hồng không khỏi thở dài nhẹ nhõm. Chậm đi hai tháng là cái đại lục này dính tai kiếp như chơi a, Vạn Thú Phục Pháp Quyết còn chưa học được cái gì a.
Bỗng hắn chú ý tới phía dưới của Phong Yên. Nơi đó có một chỗ nhô lên, kẻ ngốc cũng biết được trong đó có gì. Phong Yên nhìn thấy Phiên Hồng nhìn vào đó, ánh mắt không khỏi vui vẻ:
- Sao, đây là con huynh đó!
Phụt!
Miệng đang nhấp ngụm thuốc mà Phong Yên đưa cho, sau khi nghe đươc thì phun hết ra bên ngoài. Ánh mắt Phiên Hồng không thể tin được nhìn chằm chằm Phong Yên, hỏi:
- Ta và cô nương mới gặp nhau lần đầu, sao lại có thể làm cho cô nương có thai được?
- Hửm, đúng là huynh đã ngủ say được hơn một năm từ khi ta gặp huynh đến giờ, thế nhưng trong lúc đó chúng ta…
Vừa nghe đến đây, Phiên Hồng lập tức thở dài, hắn đã hiểu chuyện gì xảy ra. Hắn không động chạm Phong Yên, nhưng Phong Yên động chạm hắn a!
Nhưng khi nhìn nàng, ánh mắt Phiên Hồng trận trận co rút, vì hắn không thấy được tu vi chân thật của nàng!
Nên nhớ là người thường đã không thể có con với tu sĩ cấp bậc Ma Giả, Tiên Giả trở lên, vậy chỉ có thể là Phong Yên mạnh hơn nhiều so với hắn.
- Ai..nàng đã như vậy, ta cũng không thể coi nàng như người dưng a.
Phiên Hồng thở dài, giọng điệu ôn nhu hơn nhiều hỏi:
- Phong Yên, vậy đây là đâu vậy?
Phong Yên lúc này mới rời mắt ra, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
- Xem cái lệnh bài bên cạnh người huynh, hẳn là huynh đến từ phía nam. Đây chính là phía đông Tiên Ma đại lục, do Lam Thủy Tông và Huyết Lâu Tông ngự trị.
Nghe xong, Phiên Hồng liền ngẫm nghĩ một lúc, hắn chẳng biết nên về lại giáo hay tiếp tục ở lại đây. Bỗng từ bên ngoài vang lên âm thanh sang sảng của một thanh niên:
- Tam muội, ca vào nhé?
- Ừ!
Phong Yên gật đầu, cánh cửa theo đó cũng mở ra. Một thanh niên vẻ mặt chất phác mặc một bộ lam y bước vào, tay cầm một thanh kiếm hò hét vui sướng:
- Xem ca ca của muội ghê chưa, đây là Tiên khí Linh cấp hạ phẩm a, xem ra ngày mai đi đòi lão béo kia danh hiệu luyện khí sư tam phẩm được rồi…
- Vậy sao?
Phong Yên chỉ vui vẻ cười đáp một tiếng. Thanh niên kia thấy muội muội của mình lại ít nói như vậy, ánh mắt không khỏi dán lên người Phiên Hồng:
- Ồ, thì ra là người tam muội đưa về hơn một năm trước sao? Thế nào, bây giờ khỏe chứ?
Thấy thanh niên này nói chuyện dễ gần, Phiên Hồng cũng vui vẻ mà đáp trả:
- Không sao, đa tạ chiếu cố thời gian qua.
- Không có gì phải khách sáo, dù sao tam muội cũng mang dòng máu của người rồi, gọi ta là ca ca đi?
Thanh niên cười hào sảng, như thể em gái mình có thai không phải là chuyện gì lớn lao.
Nhìn dáng vẻ Phiên Hồng có chút chưa quen, thanh niên cười trừ:
- Nếu chưa quen có thể gọi ta là Phong Lăng là được rồi.
Phiên Hồng chỉ cười khổ:
- Khó khăn cho huynh rồi…
Chưa để hai người kịp nói chuyện, một thanh âm tràn ngập chiến ý từ xa hét lớn, đinh tai nhức óc khiến người hầu xung quanh phải bịt tai lại:
- Ha ha, bản thiếu gia nghe nói cái tên kia tỉnh lại rồi? Ra đây đánh với ta một trận a!
Phiên Hồng vừa nghe, không khỏi liên tưởng tới Mặc Huyền Đao cũng khá giống vậy, ánh mắt cũng tràn ngập chiến ý đi ra ngoài. Suy cho cùng hắn cũng là loại cuồng chiến, một năm không đánh đấm làm hắn khá cứng nhắc rồi.
Thấy Phiên Hồng đi ra, một thanh niên tuấn tú nhưng trên mặt có vài vết sẹo nhỏ nhảy xuống, cả người tràn ngập chiến ý nhìn Phiên Hồng.
Hắn nhìn thanh niên tuấn tú này, lại nhìn Phong Yên và Phong Lăng, thầm nghĩ đây chính là ba anh em kì cục nhất mà hắn từng gặp. Chẳng hiểu sao hắn lại có cảm giác như vậy, nhưng hắn vẫn rất thích mấy người này a, Phong Yên thì hắn đã coi là nữ nhân của mình rồi.