CHƯƠNG BỐN BA
Hạ Hầu Lan gật đầu, chờ lão thái y lui ra ngoài kê đơn thuốc, hắn mới quay người lại nhìn Dịch Thủy. Nào ngờ đâu vừa cúi xuống suýt chút nữa hắn la hoảng lên, đã thấy đôi con ngươi trong suốt lạnh lùng mở lớn từ bao giờ. Dịch Thủy lúc này đang nhìn hắn chằm chằm, trong ánh mắt lấp lánh còn lẫn những tia nghi hoặc.
“A… ngươi… ngươi tỉnh rồi!” Hạ Hầu Lan mừng rỡ kêu lên. Hắn vốn đã chất đầy một bụng những lời giải thích, hối lỗi, khẩn cầu, thề thốt này này nọ nọ muốn nói với Dịch Thủy; thế nhưng trong khoảnh khắc đứng trước ánh mắt hỗn độn cả nghi hoặc cùng phòng bị rồi lại tới oán hận, khinh thường; đột nhiên một câu hắn cũng cất không ra lời.
“Hạ – Hầu – Lan?” Dịch Thủy gọi tên hắn một cách do dự, rồi bỗng khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười lạnh lùng:
“Sao? Vương gia cao quý ngươi hóa ra cũng là ma đoản mệnh sao? Thật không ngờ nguyền rủa lúc hấp hối lại linh nghiệm vậy a.”
Hắn vừa dứt lời, Hạ Hầu Thư đã một bước tiến lại, thấp giọng nói: “Dịch Thủy, đừng nói bậy. Ngươi không có chết, Vương gia đã dùng hạt Định Hồn châu của Quốc sư đại nhân để cứu ngươi đó. Ngươi có biết không hả? Định Hồn châu đó thế gian chỉ có hai hạt, năm xưa khi Vương gia thảo phạt Đông Vãn, Quốc sư đại nhân mới đem tặng một hạt cho người, có thể coi là trân quý vô đối. Giờ Vương gia không chút lưỡng lự đem cứu ngươi, bằng không sao ngươi còn được nằm đây trừng mắt chứ?”
Dịch Thủy nhíu mày, lại liếc xung quanh một chút đã thấy Vong Nguyệt đứng một bên, sung sướng không kìm được nước mắt mà vẫn cười đến ngây người. Nhìn thêm một chút cảnh vật xung quanh, lúc ấy hắn mới tin mình thực đã được cứu sống. Ngay lập tức, Dịch Thủy gạt chăn ngồi dậy, chực xuống khỏi giường; có điều vừa mới hồi hồn, thân thể sao có thể tùy tiện hành động, bỗng chốc hắn đã lại nhũn người ngã xuống. Hạ Hầu Lan cuống cuồng nhào tới ôm lấy hắn rồi vội nói:
“Dịch Thủy, ta biết ngươi hận ta, có lời gì chờ chữa thương rồi hẵng nói. Ngươi muốn thế nào ta cũng thuận theo.”
“Gì cũng thuận theo?” Dịch Thủy giương mắt nhìn hắn, miệng nhẩm đi nhẩm lại bốn chữ kia, bỗng hắn hé ra một nụ cười sầu thảm rồi nghiến răng nói:
“Đêm hôm đó, ngươi cũng như vậy nói thích ta, nguyện ý cho ta tất cả, bất kể thứ ấy ta có được nhận hay không… Khi ấy ta quá ngây thơ nên mới cảm động, còn mộng tưởng ấy là lời ngươi thề non hẹn biển, tình nghĩa vàng son. Thế nhưng kết quả thì sao?!” Ngữ khí của hắn bỗng đanh lại:
“Kết quả thì sao hả?! Hạ Hầu Lan, ngươi không quên chứ? Sự ngu ngốc của ta cuối cùng nhận được cái gì? Giờ ngươi còn muốn dùng những lời mật ngọt ấy lừa gạt ta lần nữa… Hạ Hầu Lan! Dù ngươi khinh ta xuẩn ngốc cũng đừng tự biến mình thành kẻ ngu muội. Đừng quên, ngươi là Lạc Vương cao cao tại thượng, được chúng dân kính ngưỡng a.”
“Dịch Thủy!” Hạ Hầu Thư nóng nảy kêu lên, lại liếc liếc mắt sang Vong Nguyệt, tiếc rằng nàng vẫn một mực trầm mặc đứng lặng. Trong khi ấy, Hạ Hầu Lan đã cúi gằm đầu hổ thẹn, chỉ có thể không ngừng nói: “Xin lỗi, Dịch Thủy… ta… ta không phải…”
“Ngươi không phải nói nữa, cũng không cần hối lỗi.” Dịch Thủy đột ngột ngẩng đầu lên, cao giọng nói tiếp:
“Ngày đó ta đã nói rồi, ta còn muốn cảm tạ ngươi, cảm tạ ngươi dạy cho ta bài học trọng yếu nhất đời người. Hạ Hầu Lan, ta sẽ không quên điều ngươi dạy đâu… bởi thế… ngươi cũng đừng si tâm vọng tưởng lại dùng thứ ‘chân tình’ của ngươi để động lòng ta. Tâm của ta… sớm đã vì hiện thực mà vỡ nát rồi. Thêm nữa, ngươi cũng nên rõ ràng, Định Hồn châu trân quý kia hoàn toàn không phải ta cầu ngươi cho ta. Nói thật, nếu khi đó khả dĩ phản đối, ta tuyệt không đời nào nhận bất luận thứ gì đã bị ô nhiễm bởi sự giả dối từ ngươi… dù ta có chết, dù ta bị đày xuống địa ngục, vĩnh viễn không được luân hồi! Ngươi minh bạch lời ta chứ?”
Hạ Hầu Lan lúc này nào dám phản bác, hắn chỉ thở dài sầu thảm: “Ta minh bạch, ta đều minh bạch. Dịch Thủy, đều tại ta… phụ ngươi… Thế nhưng ta…”
Không để hắn được nói thêm, Dịch Thủy lạnh nhạt ngắt lời: “Ngươi minh bạch là được, đã vậy giờ chúng ta cũng không còn hệ lụy gì nữa.”
Nói rồi hắn lại gắng gượng muốn ngồi dậy, nhưng Hạ Hầu Lan vẫn cương quyết kéo hắn vào lòng, kích động nói:
“Ngươi muốn đi đâu? Thương thế còn chưa khỏi, không phải hồi hồn rồi là vạn sự đã êm đẹp đâu. Dịch Thủy, ta không cho ngươi đi, ta quyết không cho ngươi đi! Ta biết chỉ cần một lần buông ngươi ra, ta sẽ vĩnh viễn mất ngươi…”
“Ngươi cưỡng ép ta sao?”
Ánh mắt bình thản đối diện với ánh mắt khẩn cầu tha thiết, hàm chứa trong đôi con ngươi trong suốt đó không hề có một tia ấm áp, có chăng chỉ là sự giễu cợt, khinh khi. Dịch Thủy đột nhiên lại ngồi xuống, nhũn nhặn nói:
“Vương gia là chủ nhân, ta là nô lệ, Vương gia đã thị uy, đừng nói một Dịch Thủy, kể cả trăm ngàn Dịch Thủy cũng chống đối không được. Hay Vương gia lại muốn đem cái gì cải thiện đời sống nô lệ để trao đổi, Dịch Thủy cũng xin vui vẻ nhận lời. Nhưng Vương gia à, người khả dĩ chiếm được thân xác Dịch Thủy, nhưng trái tim đã vỡ nát của ta… vĩnh viễn không cho người được đâu. Một cái xác không hồn như vậy, Vương gia thật còn muốn ta sao? Nếu quả thực là thế, thỉnh Vương gia tùy tiện. Chỉ cần người đừng quên lại cải thiện đời sống nô lệ thêm một bậc nha.”
Đôi mắt băng lạnh hoàn toàn không hàm chứa bất kỳ một tia cảm tình nào, nhưng từ đầu đến cuối trên gương mặt mỹ lệ như hoa luôn hé ra nụ cười quyến rũ mê mị. Dịch Thủy lại nhấc một cánh tay, chậm rãi cởi từng nút áo.
—–
*thiên địa kỳ bảo: bảo vật quý hiếm trong đất trời.
***