• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG BẢY MỐT

“Cái gì?! Ngươi nói Trẫm hồ đồ?” A Ba Kim lập tức nhảy dựng lên như hầu tử* bị chặt đuôi: “Hảo hảo, nếu Trẫm đã bị coi là kẻ hồ đồ, hảo, đã vậy cứ hồ đồ một phen xem.” Tròng mắt đỏ rực của hắn đã chiếu thẳng vào Dịch Thủy.

Lập tức Dịch Thủy thấy hối tiếc, hận không thể tự tát mình hai cái. Cớ sao rốt cuộc vẫn nhịn không được chứ?! Giờ chỉ còn đường chạy trốn thôi, mà mẹ nó, thứ thuốc chết tiệt kia sao dai thế này, lâu đến thế mà dược lực một chút cũng không giảm bớt a.

“Đợi… đợi đã…” Gắng gượng né trái né phải nhưng căn bản không có chút tác dụng nào, Dịch Thủy thoáng cái đã bị A Ba Kim ôm vào lòng, rốt cuộc hắn đành chịu không chống cự nữa, đương nhiên, hắn tuyệt đối không thể thuận theo ý đồ của tên tự kỷ cuồng này, “A Ba Kim, ngươi không phải đã nói muốn đợi đến lúc tân hôn mới… mới làm chuyện ấy sao?”

A Ba Kim vừa lầm bầm vừa không ngơi tay tự cởi y phục: “Không được, Trẫm đổi ý rồi. Ngươi như vậy, chỉ cần có cơ hội, nhất định ngươi sẽ bỏ chạy về với tên Hạ Hầu Lan kia, đến lúc ấy Trẫm thành ra mất cả giải dược lẫn người. Hừ, không được, dù thế nào cũng phải hưởng chút tiện nghi rồi sự gì bàn sau. Huống chi, Dịch Thủy a, Trẫm hiểu ngươi lắm, ngươi một khi đã thành người của Trẫm thì dù Hạ Hầu Lan không để bụng, ngươi nhất định cũng không trở về bên hắn nữa. Ha ha, người Tuyết Duyên các ngươi chú trọng nhất trong phải thủ thân* như ngọc sao?”

Trước mắt Dịch Thủy một phen tối sầm, hắn chỉ thiếu nước giận tới hôn mê. Vốn vẫn cho rằng Hạ Hầu Lan đã đủ hỗn đản, không ngờ tên A Ba Kim này so với hắn còn hỗn gấp trăm lần. Nhưng hiện tại không phải lúc choáng váng, để thoát khỏi tình huống nguy hiểm này, Dịch Thủy đành tạm thời khuất phục, nghiến răng oán hận nói: “A Ba Kim, nếu ngươi buông ra, ta đáp ứng làm Hoàng hậu của ngươi.”

“Thật sao?!” A Ba Kim hưng phấn muốn nhảy dựng lên, tay chân luống cuống mặc lại y phục đã cởi phân nửa, “Hắc hắc, hắc hắc hắc, Hoàng hậu, ngươi thực sự đáp ứng rồi a. Hắc hắc, thật tốt quá, ầy, vừa rồi Trẫm là quá nóng ruột thôi, đối đãi với bậc diệu nhân như Hoàng hậu sao có thể thô lỗ như vậy, phải không? Ha ha, Trẫm là quân tử, Trẫm tuyệt đối là một quân tử, Hoàng hậu, ngươi nhất định phải tin tưởng Trẫm a.” Vị quân vương này da mặt so với Hạ Hầu Lan còn dày hơn nhiều, miệng nói láo mà hơi thở một chút cũng không suyễn.

Dịch Thủy bụng nghĩ: ‘Đòi ta tin tưởng ngươi? Hừ, trước tiên ngươi tròng nốt y phục vào người đi đã.’, bất quá ngoài miệng hắn cũng không dám nói vậy, chỉ e tên kia lại trở mặt rồi báo hại mình. Hắn nghiêm mặt nói: “Ngươi chớ vội cao hứng, ta đáp ứng làm Hoàng hậu của ngươi là có yêu cầu cả.”

“Nói đi nói đi, yêu cầu gì Trẫm cũng đáp ứng.” A Ba Kim vội vàng gật đầu, hắn thực tình rất thích Dịch Thủy vừa xinh đẹp vừa không kiêng dè hắn thế này.

“Thứ nhất, ngươi đã đáp ứng với ta, sẽ cho ta tận mắt thấy Hạ Hầu Lan đã được giải độc, điểm ấy ngươi không được nuốt lời.” Vô luận thế nào, lúc này trọng yếu nhất vẫn là chuyện đó, một ngày chưa thấy hắn, lòng Dịch Thủy thủy chung không yên được.

“Ừ ừ ừ…” A Ba Kim gật quáng quàng: “Hoàng hậu ngươi yên tâm, Trẫm đã đáp ứng rồi, tuyệt đối không nuốt lời. Trẫm đích thị quân tử a.”

“Thứ hai…” Dịch Thủy đột nhiên nở nụ cười, “Ngươi ghé tai lại đây…”

A Ba Kim bừng bừng cao hứng ghé sát tai lại, nhưng Dịch Thủy mới thì thầm được vài câu, sắc mặt hắn đã đổi xanh đổi trắng, rốt cuộc hắn sừng sộ nhảy dựng lên: “Không được, Trẫm không đồng ý! Hừ, đến lúc đó tên Hạ Hầu Lan tới thật thì sao?! Chẳng phải Trẫm sẽ mất ngươi sao?! Đây là thứ yêu sách quỷ quái gì chứ, Trẫm tuyệt đối không đáp ứng, Trẫm đâu phải đồ ngu!”

Dịch Thủy hừ một tiếng, nói: “Ngươi nghĩ trong tình huống này, hắn có mấy phần khả năng sẽ đến đón ta? Hạ Hầu Lan, hắn là loại người cao ngạo không ai bằng a. Ta đưa ra yêu cầu như vậy, chẳng qua chỉ là muốn triệt để chặt đứt hy vọng của chính mình mà thôi. Hơn nữa, nếu thành công, đối với ngươi mà nói cũng coi như phần thắng đã nắm trong tay, nhược bằng ngươi một chút can đảm ấy cũng không có, xin lỗi, Dịch Thủy ta không đời nào chịu gả cho loại người như vậy, có làm Hoàng hậu ta cũng không thèm. Giờ ngươi động thủ được rồi đấy, thừa dịp ta không thể phản kháng cứ việc cưỡng ép ta đi. Nhưng ta nói cho ngươi biết, ngươi có thể chiếm thân xác, nhưng đoạt không được ý chí của ta. Ngươi nếu đã khiến ta mất hết tự tôn, ta cũng tuyệt đối không sống thêm một khắc. Để xem ngươi thấy được ta lúc này, còn có thể thấy ta cả đời không?”

“Chớ, chớ chớ!! Trẫm… Trẫm đáp ứng ngươi là được. Ai~ ngươi a, ngươi a, tính tình sao có thể cường liệt đến vậy a?” A Ba Kim giậm chân đấm ngực, tự biết mình vừa chấp nhận một yêu cầu không có lợi chút nào.

“Hừ, tính tình ta vốn cường liệt như vậy, ngươi muốn được ôn nhu như nước thì đừng tìm ta.”

Dịch Thủy ngoài miệng nói cứng đặng cố ức chế trái tim đang đập bình bình trong ngực: ‘Hạ Hầu Lan a, ngươi nghìn vạn lần không được quên lời hứa của ngươi, nghìn vạn lần… nghìn vạn lần đừng để ta thất vọng lần nữa, bằng không, ta tình nguyện tìm chết, hóa thành lệ quỷ bay về trừng phạt ngươi….’, lời tụng niệm vẫn ong ong trong đầu, mà nỗi nhớ nhung cũng nương theo trào dâng như hồng thủy, vô phương chế trụ.

Lát sau, một thị vệ tiến vào thì thầm với A Ba Kim mấy câu. Dịch Thủy chỉ thấy hắn cư nhiên nở nụ cười thâm hiểm rồi chợt choàng tay ôm lấy mình, cười phá lên: “Hoàng hậu a, ngươi không phải muốn tận mắt nhìn Hạ Hầu Lan đã được giải độc chưa sao? Ngày mai Trẫm sẽ đưa ngươi đi xem hắn. Ha ha, Trẫm nhất định phải ôm ngươi đứng ở nơi bắt mắt, dễ nhìn nhất, ha ha ha ha… Chờ không được xem cảnh Hạ Hầu Lan bốc hỏa a~”

——

*hầu tử: con khỉ =))~

*thủ thân: giữ mình 8-> ~

***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK