CHƯƠNG NĂM MỐT
…
Trên sườn núi, Dịch Thủy chăm chú đọc tờ chiếu lệnh trong tay, Vong Nguyệt ngồi bên cạnh hắn thì có vẻ nhàn nhã nhìn con ngựa đang thong thả gặm cỏ. Ước chừng Dịch Thủy đã đọc xong, nàng mới quay sang hỏi: “Ngươi nhìn rõ ý tứ bên trong chiếu lệnh này chứ?”
Dịch Thủy gật đầu, thờ ơ đáp: “Thì là lần thứ hai tuyển binh nô thôi chứ sao? Bất quá lần này lần này ban thưởng trọng hậu hơn lần trước nhiều.”
Vừa nghe hắn nói vậy, Vong Nguyệt liền hừ một tiếng rồi cao giọng: “Ngươi chớ có bày trò giả ngu với ta. Dịch Thủy ngươi là hạng người nào chứ, băng tuyết thông minh, nếu cả điểm bất thường trong chiếu lệnh này cũng nhìn không ra, ngươi còn là Dịch Thủy nữa sao?”
Dịch Thủy mỉm cười đáp: “Ây nha, Vong Nguyệt cô nương quá khen. Luận thông minh, ai bì được với cô nương đây? Ta bất quá chỉ nói một câu ngươi có thể tới thăm ta, liền bị ngươi suy xiên suy xẹo thành diệu kế đặng hiến cho chủ nhân nhà ngươi. Vong Nguyệt cô nương trong Vương phủ giờ lời nặng ngàn cân, đến tổng quản cũng phải nhường nhịn mấy phần, tài trí của ngươi đích thị không thể xem thường a.”
Vong Nguyệt xì một tiếng, cãi lại: “Ngươi còn nói bậy~ Ai lại tới giờ vẫn giận dỗi ta. Ngươi thử ngẫm xem, ta theo Vương gia bao nhiêu năm, chịu bao nhiêu ân tình của hắn, lúc đó thấy bộ dạng hắn không bằng cái xác không hồn, ta liệu có thể đứng nhìn không giúp được không? Chúng ta kết bằng hữu cũng đâu phải mới ngày một ngày hai, lúc ngươi bị Vương gia hiểu lầm, chẳng phải ta vẫn đứng về phía ngươi còn gì? Cuối cùng còn chờ đúng tới khi ngươi ‘chết’ rồi mới đem bí mật kia nói cho hắn, giúp ngươi trả thù hả dạ đúng không?”
Nói tới đó, nàng chợt nghiêm sắc mặt: “Lần trước tuyển binh nô vẫn còn hạn chế số lượng, lần này lại hoàn toàn chẳng đả động gì cả. Dịch Thủy, ta không tin ngươi không nhận ra bụng Vương gia nghĩ gì, hắn đều vì ngươi nên mới cố gắng sức tìm cách xóa bỏ thân phận thấp kém cho thật nhiều nô lệ. Hơn nữa, lần này Vương gia lệnh ta đem chiếu lệnh này tới cho ngươi xem bằng được, đến tột cùng tâm ý hắn thế nào ngươi thật không hiểu sao? Vương gia thực mong muốn ngươi lần này sẽ tòng quân, lập chút công lao để hắn có cớ trừ bỏ thân phận nô lệ mà ngươi vẫn canh cánh trong lòng… hắn rốt cuộc vẫn muốn bù đắp cho ngươi thôi.”
Dịch Thủy cười lạnh, nói: “Bỏ đi, ý tốt của hắn ta không dám nhận. Vong Nguyệt, ngươi quay về nói với hắn ta xin cảm tạ, nhưng nói thực bây giờ việc đồng áng, trồng trọt rất thuận lợi, cuộc sống của ta giờ cũng được yên ổn rồi, ta không muốn lại tòng quân để phải gặp hắn nữa.”
Vong Nguyệt tức mình la toáng lên: “Ai, ngươi thật..! Ngươi sao lại cố chấp đến thế hả?! Mấy tháng qua Vương gia vì ngươi mà nếm đủ khổ cực, chưa nói đôn đáo ngược xuôi trong, ngoài thành; chỉ tính riêng chuyện hắn đường đường là Vương gia mà nhất nhất chịu ở lại nhà ngươi ăn ngày ba bữa, đành rằng nhà các ngươi ăn uống đã đầy đủ hơn xưa, nhưng so với hắn luôn luôn hưởng dụng mỹ vị quý hiếm mà giờ có thể vui vẻ chịu đựng ăn uống như vậy cả tháng trời… Dịch Thủy, tấm lòng của hắn còn chỗ nào không thành thật nữa đây? Đành rằng ý chí ngươi sắt đá, nhưng mãi rồi cũng nên bao dung một chút a.”
Dịch Thủy vẫn chỉ hậm hừ, ra bộ xem thường, đáp: “Ta lại ước phải chi hắn đừng có ló mặt tới làm phiền ta. Nhờ ơn hắn mới hại ta cả tháng qua không bữa cơm ăn được no.” Nghe hắn nói thế, Vong Nguyệt không nhịn được bụm miệng cười, Dịch Thủy càng bất mãn tợn: “Ngươi đúng là nữ nhân xấu bụng, còn hả hê được.”
“Hảo hảo, ít nói bừa, giờ ngươi có chịu đi hay không?” Vong Nguyệt thu liễm nụ cười, bày ra bộ dạng hằm hè dọa dẫm.
“Không đi.” Dịch Thủy thẳng thừng đáp, giương mắt khiêu khích nhìn lại Vong Nguyệt. Nhưng ngay trước khi nàng ta chuẩn bị phát hỏa, hắn bỗng ghé đầu lại kề sát tai nàng, nhỏ giọng thì thào mấy câu.
Lập tức Vong Nguyệt trợn mắt quay sang nhìn hắn, mồ hôi lạnh cũng bắt đầu lấm tấm trên trán, một hồi nàng mới lẩm bẩm nói: “Ai nói tối độc phụ nhân tâm* chứ, Dịch Thủy, bụng dạ ngươi mới là khó lường nhất. Còn nghĩ ra cả chuyện giả dạng lượn qua lượn lại trước mặt hắn, ngươi thật… Ai da, ngươi a~” Bất quá Vong Nguyệt miệng than nhưng trên mặt lại rành rành nụ cười kỳ quái, một hồi nàng ta hăm hở đứng dậy, nói:
“Rồi! Coi như quyết vậy. Giờ ta về báo cáo Vương gia.”
…
Vong Nguyệt vừa về tới Vương phủ đã thấy Hạ Hầu Lan nôn nóng ra đón, nàng thừa biết vì sao nhưng vẫn cố ý khách sáo nói: “Ấy, Vương gia, sao dám phiền người thân chinh ra đón, nô tỳ đáng chết.” Nói xong lại cung kính nâng áo thi lễ.
Hạ Hầu Lan cũng không buồn truy cứu bộ dạng nàng vừa hành lễ vừa tủm tỉm cười, hắn lập tức kéo Vong Nguyệt vào thư phòng, vội vàng hỏi: “Thế nào? Hắn có chịu đi không? Hắn… hắn nói sao?”
Vong Nguyệt thở dài, lắc lắc đầu: “Dịch Thủy không chịu đi, hắn bảo ta gửi lời cảm tạ Vương gia. Hắn còn nói gần đây việc đồng áng rất thuận lợi, cuộc sống của hắn cũng ổn định rồi, không muốn lại tòng quân để phải gặp người nữa.”
Hạ Hầu Lan vừa nghe đã ngây ngẩn cả người, hắn vốn đã suy đi tính lại trăm bận, tin chắc với tính cách và thân thủ của Dịch Thủy, hắn nhất định sẽ tình nguyện ra trận bảo gia vệ quốc*. Đến lúc ấy chính mình tự khắc có thể thường xuyên được gặp hắn. Đâu ngờ hôm nay Dịch Thủy lại từ chối thẳng thừng như vậy, nếu chỉ nói cuộc sống đã yên ổn, không muốn lại ra chịu hiểm nguy, vào sinh ra tử… hắn căn bản không thể tin, vì những điều ấy quyết không thể là lý do khiến người cao ngạo như Dịch Thủy không chịu tòng quân. Cơ mà… Dịch Thủy còn nói không muốn thấy hắn, xét cho cùng bằng cá tính của Dịch Thủy đây tuyệt đối là chuyện hắn dám làm.
Lần này Hạ Hầu Lan hoàn toàn tuyệt vọng, Dịch Thủy của hắn… khúc mắc trong lòng hắn sợ rằng cả đời này đã chẳng thể giải khai nữa rồi.
—-
*tối độc phụ nhân tâm: độc địa nhất là lòng dạ đàn bà. ( =)) này là cái câu nó vầy nha =)) ~ )
*bảo gia vệ quốc: bảo vệ nước nhà Ò_Ó~
***