• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 43: Bị kịch bản

Hoàng thất Hưng Triều tìm bảo tàng nhiều năm như vậy, tìm từ kiến quốc đến tận lúc diệt quốc cũng chưa thấy, thế nhưng cứ vô thanh vô tức như vậy mà dừng ở trong tay Triệu Ký?

Cố Hoài Chi chấn kinh, sau khi phản ứng lại chỉ có một câu nói từ nội tâm phát ra Triệu Ký ngưu bức, vị này tuyệt đối lấy được kịch bản đại nam chủ sảng văn nếu không làm sao vận khí có thể tôt đến mức này.

Nói thật, lúc trước khi mới vừa xuyên qua, Cố Hoài Chi mong chờ một chút xem bản thân có phải cầm kịch bản nam chủ hay không, sai khi ba tuổi vỡ lòng liền thu được chỉ số thông minh áp chế đến từ Cố Huyền, làm Cố Hoài Chi nháy mắt tỉnh táo lại, minh bạch trên đời này có rất nhiều đại lão, hắn miễn cưỡng cũng chỉ có thể tính là ưu tú, không thể xem như đám người ở đỉnh núi kia.

Cho tới bây giờ, Cố Hoài Chi đã minh bạch, hóa ra là tư thế xuyên qua của hắn không đúng lắm, đại nam chủ chân chính ở chỗ này.

Bất quá Cố Hoài Chi càng thêm tò mò, "Như vậy tính ra mẹ ruột Triệu sứ quân hẳn là tỷ tỷ Phùng Khắc Kỷ đi? Phùng Khắc Kỷ lợi hại như vậy, vì sao tỷ tỷ hắn lại bán cho Mã gia làm nô?"

Chuyện này Cố Huyền thật đúng là biết, "Lúc trước khi Phùng Khắc Kỷ cùng ta nói chuyện phiếm từng nhắc tới qua, khi hắn còn bé, nhà nghèo, phía trên có ba tỷ tỷ, một người chết bệnh, một người muốn vào núi muốn tìm chút đồ ăn, sau đó lại không có tin tức, đều nói là đã bị dã thú ăn. Trong nhà thật sự không có biện pháp, mới bán đi tỷ tỷ nhỏ nhất, đi nhà người khác, tốt xấu có thể giữ lại tính mạng. Sau lại, cô nương này qua tay vài mẹ mìn, cuối cùng bị Mã gia mua đi. Sau đó đã xảy ra chuyện gì mới có chuyện gả thay này thì ta không được rõ lắm."

"Như thế thì Phùng Khắc Kỷ còn rất có nghị lực, nhiều năm như vậy còn có thể tìm được tỷ tỷ." Cố Hoài Chi nhẹ giọng lẩm bẩm một câu, "Cũng không biết khi hắn tìm được thân nhân, tỷ tỷ hắn còn tại nhân thế không?"

"Hẳn là không còn nữa." Cố Huyền nghĩ nghĩ, lại lần nữa phân tích cho Cố Hoài Chi một đợt, "Đời này Phùng Khắc Kỷ trải qua nhấp nhô, chưa kịp nhược quán đã không có cha mẹ, sau lại cưới vợ sinh con, trải qua một đoạn ngày tháng thái bình, lại không dự đoán được nơi một nhà bọn họ ở lại có ôn dịch, cả nhà cũng chỉ còn lại hắn, nguyên nhân như thế, hắn mới tâm như tro tàn nơi nơi du lịch, rồi sau đó thanh danh thước khởi, thẳng bức Từ Quý Lăng. Tính thời gian, khi Mã thị qua đời, Phùng Khắc Kỷ còn đang chịu đựng nỗi đau tang thê tang tử, có lẽ còn chưa tới kịp nhận lại nhau."

Cố Hoài Chi thầm than, vì người chết bi ai cầu phúc một lát, sau đó mới phản ứng lại đây, trách không được Phùng Khắc Kỷ sẽ dốc lòng dạy dỗ 3 nhi tử rõ ràng không có thiên phú học tập của Triệu Ký, hóa ra là đang giúp cháu ngoại trai quản giáo nhi tử. Cũng trách không được Phùng Khắc Kỷ một đống tuổi, con trai Phùng Thích lại bằng tuổi Triệu Mãnh.

Như vậy thì tất cả đều hợp lý.

Thấy Cố Hoài Chi bừng tỉnh đại ngộ, Cố Huyền lại lần nữa dặn dò hắn, "Việc này ngươi nghe xong liền lạn ở trong bụng, không được cùng người khác nói một chữ. Trên đời này chưa bao giờ thiếu người tham tài, một khi tin tức truyền đi ra ngoài, cho dù là mấy Thứ Sử một Châu đã cùng Triệu sứ quân kết minh, tâm tư đều sẽ di động. Đến lúc đó, nội chính không xong, ngoại có cường địch, mới là tai họa."

Đạo lý này Cố Hoài Chi đương nhiên hiểu, nghe vậy lập tức gật đầu, còn bổ sung một bộ phận lý do, "Tốt nhất vĩnh viễn giả ngu. Nếu có một ngày Triệu sứ quân quân lâm thiên hạ, Phùng Khắc Kỷ chính là quốc cữu. Hiện tại chúng ta bóc hắn đế, khó bảo toàn hắn cùng sứ quân sẽ không ghi hận. Tuy rằng sĩ tộc chúng ta không sợ huân quý thậm chí hoàng thất, nhưng cũng không cần thiết trêu chọc mấy cái địch nhân thực lực cường đại."

"Nói rất đúng." Cố Huyền vui mừng gật đầu, nhìn về phía Cố Hoài Chi tràn đầy tán thưởng, "Ngươi đã bắt đầu nắm được kịch bản chốn quan trường, chỉ thiếu một hồi tự mình rèn luyện."

Cố Hoài Chi nháy mắt nhớ tới đại biểu ca xui xẻo Vương Ôn còn ở huyện An Bình bị tội , trong lòng lập tức lộp bộp, biết Cố Huyền không thích những người khác đều thể hieenjtaats cả cảm xúc trên mặt, Cố Hoài Chi ổn định biểu tình, tận lực vân đạm phong khinh mà nói một câu, "Trước mắt chiến sự cấp bách, quyết chiến cuối cùng sắp xảy ra. Vẫn là chờ một chút, chờ tới lúc sứ quân thuận lợi đăng lâm cửu ngũ, lại để con đi rèn luyện cũng không muộn."

Cố Huyền mỉm cười nhìn Cố Hoài Chi, nhìn thấu tiểu tâm tư của hắn, lại không chọc thủng ý đồ hắn, chỉ là đạm cười nói: "Lời này của ngươi cũng có vài phần đạo lý, dù sao cũng chính là chuyện hai ba năm, nháy mắt liền đi qua."

Cố bán tiên đoán đâu trúng đó lại mở quán, Cố Hoài Chi cũng không phải tay mơ còn ngây thơ mờ mịt lúc trước, cân nhắc một chút đã minh bạch ý tứ của Cố Huyền. Trước mắt hậu cần quân nhu của Lương Túc không bằng Triệu Ký, luận binh lực, hai bên cũng coi như lực lượng ngang nhau. Bất quá Triệu Ký có nhiều đồng đội thần như vậy, Lương Túc bên kia lại dùng Tần vũ, lại còn có một cái nằm vùng thần tiên ở trong tối kéo chân sau, thời gian hai năm, cũng đủ làm nội chính bên Lương Túc hỏng bét.

Trụ cột dần dần suy sụp, căn nhà này sập cũng không lâu. Chẳng sợ thuộc hạ Lương Túc còn không ít binh mã, đến lúc đó cũng sẽ bị Triệu Ký như tằm ăn lên không còn một mảnh.

Cố Hoài Chi hồi tưởng một chút hậu quả sửa chế của Vương Mãng, châm cây nến thay Lương Túc. Kia chính là nam nhân có thể kéo thù hận của tất cả mọi người: đại địa chủ, nông dân, thương nhân,..., sĩ nông công thương, bốn giai cấp hắn đều đắc tội, kết cục đương nhiên thực thảm thiết.

Nghĩ như vậy, tuy rằng Lương Túc còn ngồi trên long ỷ, nhưng trong lòng Cố Hoài Chi đã thay hắn chọn bài " Lạnh Lẽo" phát lặp lại.

Giống như Cố Huyền đoán, từ trong ra ngoài tan tác, thời gian hai năm cũng không sai biệt lắm, đến lúc đó Triệu Ký lại thêm ít lửa, Lương Túc có thể sửa tên thành Lương Thấu.

Triệu Ký hiển nhiên cũng biết đạo lý này.

Ba ngày sau, tin tức Triệu Ký bị Triệu tướng quân trừ tộc từ kinh thành truyền tới. Nghe nói, sau khi nghe thấy cái tin tức này, Triệu Ký phẫn nộ ném đi trương gỗ sưa án kỉ trong phòng nghị sự của phủ Thứ Sử, cũng tình cảm mãnh liệt thăm hỏi tổ tiên Lương Túc. Bất quá lúc ấy chỉ có Phùng Khắc Kỷ ở đó, cho nên Cố Hoài Chi cũng không biết tin tức thật hay giả. Có thể khẳng định là, Triệu Ký tuyệt đối tức giận không nhẹ.

Phùng Khắc Kỷ lý trí hơn nhiều, chờ Triệu Ký tức giận xong, trực tiếp cho hắn một cái kiến nghị, "Ngươi không phải đang lo tìm không thấy cớ xuất binh sao? Hiện tại, cớ tới. Triệu tướng quân xưa nay cùng ngươi phụ tử tình thâm, nếu không phải Lương Túc bức bách, Triệu tướng quân làm sao phải nhịn đau khai trừ ái tử như ngươi khỏi tộc? Lương Túc dám hiếp bức tánh mạng Triệu tướng quân, ngươi là đại hiếu tử, như thế nào cũng nên xuất binh vì phụ thân thảo công đạo đi?"

Lời này nói được rất là đường hoàng. Nói thật, Triệu Ký nghe xong một đoạn trước quả thực muốn nôn, nếu không phải là Phùng Khắc Kỷ nói lời này, Triệu Ký nghe xong đều muốn trực tiếp đuổi người cút ra.

Bất quá sau khi nghe vào, Triệu Ký bình tĩnh lại, nháy mắt minh bạch ý tứ của Phùng Khắc Kỷ, chịu đựng ghê tởm gật đầu nói: "Kế này được. Tốt nhất là khiến Lương Túc khó thở, một đao làm thịt cả nhà bọn họ thì càng tốt!"

Nói đến cùng, Triệu Ký cũng chỉ là một người bình thường, không phải thánh phụ. Mặc cho ai khi còn nhỏ phải chịu đựng như hắn, đều sẽ hận không thể khiến cho cả nhà người kia đều xuống địa ngục. --

Càng khiến Triệu Ký phẫn nộ là, nương hắn đều qua đời nhiều năm như vậy, nhưng đám súc sinh Triệu gia còn dám lấy chuyện trinh tiết của mẹ hắn ra gièm pha, Triệu Ký muốn lột da rút gân bọn họ.

Triệu Ký phẫn nộ, Phùng Khắc Kỷ đồng dạng tức giận vô cùng, người Triệu gia chỉ trích thất trinh là tỷ tỷ hắn, cháu ngoại hắn lại bị Triệu gia mắng là con hoang. Tuy rằng Triệu Ký ước gì phân rõ quan hệ với Triệu gia, nhưng làm cữu cữu nghe cháu ngoại trai bị mắng là con hoang sao có thể nhịn được tức giận.

Hành động này của Triệu gia châm nổ thùng thuốc sung trong lòng Triệu Ký cùng Phùng Khắc Kỷ, hai người nhanh chóng điểm binh, lãnh hai mươi vạn tinh binh, một đường bắc thượng chuẩn bị cùng Lương Túc liều mạng.

Không thể không nhắc đến sau khi Triệu Ký lấy được bảo tàng hẳn là đã âm thầm thay đổi rất nhiều lương thực cùng muối thiết, các loại vật tư, nếu không, trong tay Cố Huyền cũng sẽ không có phượng hoàng tôn kia.

Cộng thêm Cố Hoài Chi làm thần trợ công tạo ra áo giáp giấy, hiện tại Triệu Ký mặc kệ là trên phương diện lương thực hay vũ khí đều nghiền áp Lương Túc.

Một khi khai chiến, sẽ giống với Cố Huyền nói, phần thắng của Triệu Ký lớn hơn Lương Túc rất nhiều.

Cố Hoài Chi nghĩ nghĩ, chỉ cần Lương Túc không phải vị diện chi tử, là ma pháp sư có thể triệu hoán thiên thạch, trận này, cơ bản là Triệu Ký thắng chắc. Đánh trực diện, Lương Túc có hại, đánh lâu dài, vậy Triệu Ký càng vui vẻ

Trận này, ổn.

Cố Hoài Chi an tĩnh ăn dưa, chờ ngày tin tức tốt truyền tới.

Lại nói tiếp lần này Triệu Ký lại mang Triệu Mãnh lên tiền tuyến, lưu tại Vân Châu trấn thủ đại nhi tử của Triệu Ký- Triệu Minh, người này là bản sao của Triệu Ký, Cố Hoài Chi cảm thấy đại khái là tất cả chỉ số thông minh mà Triệu Mãnh vứt bỏ đều dồn hết vào trong đầu vị này. Cố Hoài Chi cũng chơi chính trị, so sánh với Triệu Mãnh, Cố Hoài Chi và Triệu Minh càng nhiều đề tài để nói. Nhưng cùng người thông minh giao tiếp lại tương đối mệt, nếu muốn thả lỏng, Cố Hoài Chi vẫn càng thích chơi với Triệu Mãnh hơn.

Hiển nhiên, Triệu Minh cũng nghĩ như vậy.

Cố Hoài Chi tuy rằng tiếp xúc với Triệu Minh không nhiều, nhưng giữa hai người lại có sự ăn ý kỳ quái. Hai người đều trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, mượn Triệu Mãnh gắn bó giao tình, lại đều xem Triệu Mãnh như linh vật, nghĩ như vậy, Cố Hoài Chi cảm thấy bước chân mình Triệu Minh thật đúng là không phải đồng bộ bình thường

Kỳ thật Triệu Ký cùng Cố Huyền cũng muốn Triệu Minh và Cố Hoài Chi tiếp xúc nhiều với nhau. Mặc kệ người ở địa vị nào, thì địa vị của đích trưởng tử vĩnh viễn đặc thù, Triệu Ký chẳng sợ còn chưa giành được giang sơn, nhưng trong òng vẫn luôn coi trọng Triệu Minh, tự nhiên muốn mài giũa hắn, cũng cổ vũ Triệu Minh kết giao quân sư.

--

Mục địch của Cố Huyền cũng thực minh xác, có thể có quan hệ tốt với người thừa kế đương nhiên tốt. Tuy rằng việc trah trữ các đời vua nhìn mãi đều quen mắt, nhưng trong 12 đứa con trai của Triệu Ký, 11 người còn lại cộng vào mời có thể sáng ngang với Triệu Minh, vấn đề là nhỏ nhất -Triệu Mãnh- có thể đánh nhất vẫn là fan não tàn của Triệu Minh, việc tranh trữ cơ hồ không hề trì hoãn.

Cố Huyền tự nhiên vui mừng để Cố Hoài Chi trước tiên tiếp xúc Triệu Minh.

Trước mắt Triệu Ký bên ngoài xuất chinh, Triệu Minh muốn trấn thủ Vân Châu, đó là cơ hội của Cố Hoài Chi. Cố Hoài Chi dù chưa có chức quan trong người, nhưng Triệu Minh thường thường tới tìm hắn thương lượng một ít chính sự, tích lũy xuống dưới, Cố Hoài Chi bất tri bất giác lý luận phái trong trong trường trở thành thực tiễn phái có dày dặn kinh nghiệm.

Cố Hoài Chi lúc này mới hậu tri hậu giác phản ứng lại: Hình như có chỗ nào đó không đúng, hình như ta lại bị a công kịch bản?

Tác giả có lời muốn nói: Cố Hoài Chi: Luôn đột nhiên không kịp phòng ngữa mà rớt hố

Cố Huyền hơi hơi mỉm cười: Chân chính đào hố cao thủ là có thể hố người vô hình <

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK