Bảo Trâm vội vã đi vào xem mẹ. Thấy bà đang được truyền nước biển và đã ngủ say, cô mới yên tâm. Nhẹ nhàng ngồi bên mẹ mà chăm sóc. Ông Ân và ba người Chương Dương cũng vào, họ không dám gây một tiếng động nhỏ nào để cho bà được nghĩ ngơi. Ông Ân định nắm lấy bàn tay bà thì Bảo Trâm đã dùng ánh mắt kẻ địch nhìn ông, khiến ông cũng không dám chạm vào. Thật là đau khổ.
Hai người cứ lẳng lặng ngồi bên cạnh bà Lệ như vậy mà không nói tiếng nào. Cả ba người Chương Dương, Ngọc Hải, Trí Bảo cũng lặng lẽ đi ra ngoài. Ra đến bên ngoài, ba người cặp cổ nhau ngồi trên ghế nói nhỏ. Ngọc Hải nói.
- Này! Hai người xem! Bác Ân hay thật đấy! Từng tuổi vậy mà cũng có thể khiến mẹ Bảo Trâm mang thai được! Tôi thật ngưỡng mộ đấy!
Chương Dương cũng nói.
- Thì ông ấy là bác sĩ mà! Chuyện gì trên cơ thể con người lại không điều khiển được. Mình cũng rất ngưỡng mộ đây! Nếu như Bảo Trâm cũng có con của chúng ta thì hay biết mấy.
Trí Bảo cũng gật đầu nói.
- Em cũng nghĩ vậy! Chỉ có điều muốn cho cô ấy mang thai thì có nước trói trên giường ba ngày ba đêm còn mặc may. Chứ nếu không cô ấy cũng có cách ngừa thai hà!
Chương Dương và Ngọc Hải đều gật đầu đồng ý. Chương Dương nói nhỏ.
- Vậy phải tìm cách nào đó cho cô ấy mang thai mới được. Như vậy cô ấy mới không thể chạy thoát.
Ngọc Hải nói.
- Cậu nói phải! Nhưng lần trước chạm vào một lần rồi. Muốn chạm vào nữa không phải chuyện dễ đâu.
Trí Bảo cũng gật đầu nói.
- Ừm! Đúng là không phải dễ! Phải nghĩ cách thôi!
Chợt có một giọng nói vang lên.
- Nghĩ cách gì vậy chứ?
Cả ba đều giật mình, nhìn lên thì thấy Bảo Trâm đang khom người nhìn họ. Cả ba đều cười hà hà phất phất tay nói là không có gì. Chỉ là chuyện công việc thôi. Trí Bảo bèn hỏi.
- Sao em cũng ra đây? Mẹ sao rồi?
Cô bực bội ngồi xuống ghế thở dài đáp.
- Mẹ đã thức, nói là muốn nói chuyện riêng với ông ta nên bảo tôi ra ngoài.
Trí Bảo cười nói.
- Em đừng lo quá! Chuyện người lớn họ sẽ có cách giải quyết thôi. Chúng ta cần lo là chuyện của chúng ta a!
Chương Dương cũng nói.
- Phải đó em yêu! Chúng ta chỉ nên lo việc chúng ta thôi. Bao giờ em mới đồng ý lời cầu hôn của bọn anh đây?
Cả hai người còn lại đều gật đầu, mắt tỏa sáng nhìn cô. Bảo Trâm vội vã đứng lên, nói muốn đi tolet. Rồi ba dò bốn cẳng chạy mất tăm. Cả ba chàng trai đều nhìn nhau lắc đầu.
Không biết hai ông bà đã nói chuyện gì, mà khi ra về ông Ân như trẻ ra 10 tuổi. Mặt mày vui như mở hội, còn bà Lệ được ông bế trên tay cũng xấu hổ không thôi. Cả bốn người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn họ. Bà Lệ khẽ hô nhỏ.
- Anh mau bỏ tôi xuống, bọn trẻ đang nhìn kìa...
Ông Ân mỉm cười dịu dàng nói.
- Em thẹn thùng gì chứ. Em đang mang thai không nên vận động nhiều a. Chúng nhìn mặc chúng nó, sớm hay muộn chúng nó cũng sẽ như vậy thôi.
Bảo Trâm nhìn hai người rồi thở dài đi theo. Nếu mẹ cô đã chấp nhận tha thứ thì cô cũng không có ý kiến. Ba người Trí Bảo thì lén lén dựng cho ông Ân một ngón tay cái. Muốn hỏi bí quyết chinh phục vợ của ông quá đi! Và dĩ nhiên là họ cũng đã tìm cơ hội hỏi ông. Ông mỉm cười đáp.
- Không người mẹ thương con nào mà muốn con mình không có cha cả!
Ồ...thế là ba chàng trai đã bắt đầu lên kế hoạch chinh phục vợ yêu a. Nhưng mà còn phải chờ cơ hội.
Bà Lệ được đưa về nhà, ông Ân muốn đưa bà về nhà ông nhưng bà không chấp nhận, bà không quen. Thế là, ngày nào ông cũng đến để chăm sóc cho bà. Ông là một bác sĩ, còn Bảo Trâm kiếp trước là một điều dưỡng. Hai người thay phiên chăm sóc, đã giúp sức khỏe bà hồi phục rất nhanh. Thai nhi cũng rất khỏe mạnh.
Vài tuần sau đó, ông Ân đã dẫn bà Lệ đi đăng ký kết hôn. Đám cưới sẽ tổ chức sau, ông phải nhanh chóng buộc chặt bà lại mới được. Bà Lệ cũng dỡ khóc dở cười, còn Bảo Trâm thì nếu mẹ đồng ý thì cô không ý kiến. Nhưng cô vẫn không chịu gọi ông ta là ba, chỉ xưng ông thôi. Dù ông là ba ruột của cô, nhưng cô vẫn không thể đặt trọn niềm tin được. Ông Ân cũng không ép cô làm gì, ông đợi được. Ông tin chỉ cần ông chân thành thì có một ngày cô cũng sẽ chấp nhận ông.
Hai tháng sau, khi thai nhi đã hoàn toàn vững vàng hai ông bà bắt đầu tổ chức đám cưới. Ông Ân định tổ chức một đám cưới thật long trọng, nhưng bà Lệ lại không đồng ý. Bà còn chẳng muốn tổ chức nữa là. Bảo Trâm đã trưởng thành, còn có thêm đứa nhỏ đang mang trong bụng. Bà cũng không biết nên vui hay nên buồn nữa. Nếu chỉ có mình Bảo Trâm có lẽ bà cũng sẽ không chấp nhận lấy ông làm gì. Nhưng mà, đứa bé đang mang trong bụng này cũng không thể giống như Bảo Trâm được. Cả Bảo Trâm cũng nghĩ giống y hệt mẹ cô vậy. Nên cô mới có thể để hai ông bà lấy nhau. Xem như ông Ân gừng càng già càng cay đi. Biết nắm điểm yếu của hai mẹ con mà đánh vào.
Thế là, lễ cưới chỉ tổ chức đơn giản, chỉ mời vài người quen thân nhất. Tuy nhiên, dù mời ít người nhưng lại được tổ chức tại nhà hàng sang trọng nhất, dành cho giới thượng lưu. Kể cả ông Huỳnh Thiện Nghĩa cũng được mời tham dự. Ông Ân đã tìm cơ hội nói rõ tất cả cho em trai mình biết, kể cả việc ông Nghĩa là bị vô sinh. Ban đầu, ông Nghĩa còn không thể tin nhưng khi ông đi khám lại đã hoàn toàn rõ kết quả.
Đúng lý, ông Ân cũng định im lặng luôn. Nhưng ông không nỡ nhìn em mình bị người đàn bà kia dắt mũi. Chẳng những nuôi con người ta mà còn đưa tiền bạc, tài sản cho người đàn ấy nuôi tình nhân bên ngoài. Giả sử nếu người đàn bà đó an phận, ông Ân cũng sẽ nhắm một mắt, mở một mắt. Đàng này, bà ta chỉ lợi dụng ông Nghĩa mà thôi. Biến ông Nghĩa trở thành con người bất nhân, bất nghĩa.
Ông Nghĩa đã tống cổ hai mẹ con người đàn bà đó ra khỏi nhà, còn thê thảm hơn lúc đuổi mẹ con Bảo Trâm đi nữa. Ông cũng đến nhà xin lỗi mẹ con Bảo Trâm, dù không là cha thì cũng là chú. Đúng lý cốt nhục tình thân ông phải chăm lo mới phải, con của anh mình cũng là cháu của mình. Đàng này ngược lại, ông lại bỏ rơi tình thân mà đi nuôi người dưng nước lã thật đáng xấu hổ vô cùng.
Mẹ con Bảo Trâm cũng không trách ông ta làm chi. Ông ta cũng đâu phải ba ruột của cô đâu mà họ phải trách. Có trách thì trách cái người ba ruột đang đứng cạnh bên kìa. Đầu dây mối nhợ cũng do ông mà ra a. Nhưng ông đã hối hận rồi, cũng đang dùng cả đời mình để chuộc tội đây.
Lễ cưới kết thúc, cả gia đình đứng trước bàn thờ bà nội Bảo Trâm để thắp nhang. Gia đình họ Huỳnh đã được xum hợp như xưa và cũng đã có thêm nhiều thành viên mới. Ông Ân, ông Nghĩa, bà Lệ và đứa con trong bụng, Bảo Trâm và ba người Trí Bảo, Chương Dương, Ngọc Hải.
Vì sao cả ba người họ cũng đều được tính luôn? Bởi họ đều quỳ xuống xin ông Ân, bà Lệ, ông Nghĩa được cưới Bảo Trâm. Cả ba ông bà đều không biết chọn ai. Ai cũng tài giỏi, thành đạt và đẹp trai cả. Thật là khó chọn lựa. Thật muốn chọn luôn cả ba, nhưng con gái chỉ có một làm sao bây giờ? Họ đành để cho Bảo Trâm quyết định vậy. Bảo Trâm ban đầu muốn đá ba trái banh này qua cho người lớn, nhưng kết quả không được đành bỏ của chạy lấy người. Ngay khi họ vừa quỳ xuống là cô đã chùn mất tăm rồi. Nhìn lại không thấy cô làm họ dở khóc dở cười. Thôi thì để từ từ tính vậy. Dù sao Bảo Trâm cũng mới 18 thôi, chưa gấp.
Ba người Trí Bảo, Chương Dương và Ngọc Hải chính xác là làm lễ ra mắt thôi. Xin cưới cũng là để cho ba mẹ Bảo Trâm biết họ đều yêu cô và muốn cưới cô làm vợ. Chứ thực tế, họ không phải muốn ông bà chọn lựa ai là con rể. Bởi họ đã quyết định, nếu Bảo Trâm đã không chọn thì ba người họ sẽ cùng cưới cô. Họ không muốn cô khó xử, cũng không muốn ai đau buồn cả. Họ là anh em thân thiết lại cùng yêu Bảo Trâm, hai người buồn, người còn lại cũng sẽ không vui.
Sau lễ cưới, hai mẹ con Bảo Trâm đều phải dời về nhà ông Ân ở. Nhà cũ vẫn để đó, cũng không cho thuê. Vì nó gần trường hơn nên lâu lâu cô cũng sẽ về đó ở. Bình thường Bảo Trâm ngủ với mẹ quen rồi, nay phải ngủ một mình thật không quen tí nào. Phòng rộng lớn cô cũng có phần hơi sợ đấy. Mẹ cô cũng không quen, nhưng có ba cô nằm cạnh ôm vào lòng rồi nên không sợ nữa.
Tuy nhiên, đêm hôm sau thì Bảo Trâm đã tống ông Ân ra khỏi phòng rồi, nằm ngủ chung với mẹ. Ông Ân khóc không ra nước mắt. Không lẽ dành vợ với con gái sao? Kết quả, ông Ân đã sắp xếp công việc lại đưa bà Lệ đi hưởng tuần trăng mật luôn. Dù bà Lệ đang mang thai nhưng ông Ân lại là một bác sĩ. Việc chăm sóc bà trên đường là không thành vẫn đề. Vậy là Bảo Trâm lại tiếp tục phải ngủ một mình trong căn nhà rộng lớn nữa a. Thế là, cô cũng dọn về nhà cũ luôn, tuy nó nhỏ nhưng có võ. Phòng nhỏ ngủ một mình sẽ không sợ.
Nhưng mà, cô không biết là quyết định của cô đã giúp cho ba con sói già nào đó có cơ hội phục kích a. Trí Bảo thì khỏi phải nói, dù cô ở đâu hắn cũng sẽ bám theo không rời. Ngay cả ở nhà ông Ân cũng thế. Hôm nay, cô đột nhiên quyết định trở về nhà cũ ở, chờ khi nào ba mẹ cô về cô sẽ dọn về, hắn cũng không có ý kiến gì, càng vui nữa là khác.
Danh Sách Chương: