Chủ nhà của tôi là mỹ nữ
Tác giả: Ngọa Nam Trai
Chương 43: Tống Thiên bị thương(2)
Người dịch: co_duoi_ga
Sưu tầm:
- Được rồi, đội trưởng! Theo tôi thấy kế ly gián của anh xem ra chỉ mới học tới nhập môn thôi! Nhưng Lăng Phong tôi trước nay sống không thẹn với lương tâm. Hơn nữa anh có chứng cớ gì nói là trong hai người chúng tôi có một người nào đó đã lấy điện thoại của anh? Tôi lại cho rằng, nói không chừng chính là người nào đó đã cố ý vu oan hãm hại thì đúng hơn!
Lăng Phong một câu nói toạc ra.
- Được rồi, lời cần nói tôi cũng đã nói hết! Giờ tôi đi trước. Tôi cho hai người một đêm suy nghĩ, cố gắng cân nhắc một chút!
Nói xong, Ngô Lượng nhờ Tiền Hưng đỡ, đi ra ngoài, trực tiếp rời khỏi nhà xưởng.
- Lăng Phong, cậu nói xem rốt cuộc gã định làm gì?
Tống Thiên rất khó hiểu hỏi.
- Ai mà biết được. Ngô Lượng luôn toàn tâm toàn ý muốn chỉnh chúng ta! Tôi sợ gã đến là dương đông kích tây! Vừa rồi tôi không ở cửa sau lâu như vậy, hẳn muốn tranh thủ để có người xông vào nhà xưởng trộm đồ. Đây cũng không phải là không có khả năng!
Lăng Phong nhướng mày nói.
Nói xong, Lăng Phong trực tiếp mở ra máy tính nhỏ gắn trên cánh tay, chăm chú quan sát, đẩy một loạt hình ảnh theo dõi, điều chỉnh đến tần số nhìn phát đi, phát hiện không có gì động tĩnh. Chỉ có điều khi đang chăm chú nhìn tới camera theo dõi chiếc xe tải kia, hắn chợt cảm thấy lại chợt cảm thấy một điều gì đó.
- Nhất định là có điều gì không bình thường!
Lăng Phong ngoài miệng khẽ nói thầm.
- Nhưng rốt cuộc là không bình thường ở chỗ nào chứ? Sao mình lại không phát hiện được!
- Yên tâm đi! Không vấn đề gì đâu! Ngô Lượng không có khả năng lại ngu ngốc như vậy. Nếu gã đã đuổi cậu đi, khẳng định không dám hành động trong khoảng thời gian này. Nếu làm vậy, cho dù ngu ngốc cũng biết chuyện này khẳng định không tránh khỏi có quan hệ với gã!
Tống Thiên vỗ bả vai Lăng Phong nói.
- Không bình thường! Tôi vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không bình thường!
Lăng Phong rất cố chấp chạy trở về.
Ngồi ở trước máy tính, hắn bắt đầu nghiên cứu đoạn băng này.
- Nhất định là có chỗ nào đó không bình thường! Vì sao mình cảm giác được, nhưng cuối cùng lại tìm không thấy chỗ nào bất thường chứ?
Lăng Phong vắt óc suy nghĩ, nhưng vẫn tìm không ra chỗ mấu chốt của vấn đề.
- Vẫn không nhúc nhích! Vẫn không nhúc nhích!
Lăng Phong nhìn đi nhìn lại đoạn băng. Trong khoảng thời gian này, trong xe tải bên trong vẫn không có động tĩnh gì. Không bình thường, điều này thực sự không bình thường.
- Đúng, không thay đổi, không thay đổi!
Đột nhiên Lăng Phong ngẩng đầu lên. Không phải xe vẫn không nhúc nhích, mà là thời gian trên đoạn băng lại hoàn toàn không thay đổi.
Lăng Phong lại nhảy tới nhìn lại đoạn băng, phát hiện thời gian vẫn đã hoàn toàn dừng lại. Vậy không phải chiếc xe không hề có chút động tĩnh nào trong thời gian này, mà là cái camera này đã bị dừng hình ảnh. Trên phương diện này chỉ là một hình ảnh bị dừng lại mà thôi.
Lăng Phong vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc xe trong đoạn băng, cố gắng suy nghĩ. Không biết, không biết từ lúc nào, đoạn băng này bị người ra động vào, hoàn toàn biến thành một hình ảnh chết như vậy.
- Cao thủ, xem ra đối phương nhất định là một cao thủ! Có thể mê hoặc được mình, nhất định là không đơn giản!
Lăng Phong nói xong vội vàng điều chỉnh lại camera. Hắn phát hiện chiếc xe vẫn còn ở đó. Chỉ có điều cửa xe đã mở ra.
- Không tốt!
Lăng Phong vội vàng lấy ra bộ đàm nói với Tống Thiên ở bên kia.
- Anh Tống, không tốt rồi. Có người lén đột nhập! Anh đi theo dõi chiếc xe kia, ngàn vạn lần đừng để nó chạy mất. Tôi sẽ tới ngay!
- Được!
Tống Thiên vừa nghe, cũng cảm giác được tính nghiêm trọng của sự việc. Nếu quả thật có thứ gì bị trộm đi, vậy có thể trách nhiệm sẽ rất lớn.
Sau khi nói xong, anh ta trực tiếp cầm gậy cao su, vọt về chiếc xe tải.
Trong lúc đó, Lăng Phong chạy về phía kho hàng. Trong lòng hắn cầu nguyện, hi vọng không có thứ gì bị kẻ trộm vận chuyển ra ngoài!
Nhưng khi hắn tới cửa kho hàng, thấy cửa sắt của kho hàng đã mở rộng, trong lòng lập tức cảm thấy ớn lạnh! Không có một bóng người!
- Không tốt, anh Tống có nguy hiểm!
Lăng Phong đột nhiên kêu to. Nếu những tên trộm này đã đi mất, vậy Tống Thiên một mình chạy tới xe tải, khẳng định sẽ gặp phải bọn chúng. Bây giờ còn không rõ rốt cuộc đối phương có bao nhiêu người. Nhất định sẽ gặp phải nguy hiểm.
Nghĩ vậy, hắn vội vàng quay trở ra, chạy về phía chiếc xe tải.
************************************************** ************************************************** ******************************
Khi Tống Thiên chạy tới chỗ xe tải, đúng lúc nhìn thấy hai thanh niên đầu đội mũ lưỡi trai kéo sụp xuống mặt, tay khiêng một giấy thùng lên xe tải.
- Đang làm gì vậy? Bỏ thứ trong tay xuống!
Tống Thiên vội vàng quát lớn.
Hai người đội mũ lưỡi trai thấy Tống Thiên chạy qua, vội vàng buông thùng giấy trong tay, cầm lấy hai thanh đao rỉ rét trên xe, đi về phía Tống Thiên. Người thanh niên đội mũ lưỡi trai phía bên trái nhếch miệng nói.
- Không cần như vậy đâu. Người anh em, tất cả mọi người lăn lộn cũng chỉ vì miệng cơm ăn mà thôi!
- Cút. Lăn lộn trộm cắp là kiếm cơm sao? Có chân có tay, sao không dựa vào bản lĩnh của mình mà kiếm tiền, không ngờ lại đi làm kẻ trộm cắp! Thật sự là có lỗi cha mẹ mày!
Tống Thiên phun ra một bãi nước bọt, mắng lớn.
- Anh không phải là một nhân viên bảo vệ trị an sao? Giả vờ thanh cao làm cái gì! Tôi nghĩ người anh em chung quy sẽ không đến mức vì công tác của mình, mà bỏ đi tính mạng đấy chứ? Không đáng giá đâu!
Người thanh niên đội mũ lưỡi trai phía bên trái tiếp tục nói.
Người thanh niên đội mũ lưỡi trai phía bên phải hạ thấp giọng nói.
- Đúng vậy, hiện tại anh nên quay đầu lại, như vậy cũng tiện cho tất cả mọi người!
- Cút đi. Hoặc là buông thứ đó xuống rồi cút đi! Hoặc là hôm nay tôi sẽ đưa hai tên trộm chúng mày vào cục Công an, cho mấy người về sau động chân động tay cũng không cần vội vàng!
- Vậy thì không thể trách được chúng tao!
Hai người thanh niên đầu đội mũ lưỡi trai cầm đao vọt về phía Tống Thiên.
Hai tên trộm, trong tay đao hung ác không gì sánh được. Mà trong tay Tống Thiên chỉ có một cái gậy cao su nho nhỏ mà thôi. Với sức chiến đấu hai bên như vậy, căn bản không phải là đối thủ của hai gã thanh niên cầm đao trong tay. Chỉ xét về binh khí, anh ta đã đứng ở thế hạ phong!
- Tao sợ sao.
Tống Thiên một cước đá vào cằm một người thanh niên đầu đội mũ lưỡi trai, trực tiếp đã khiến gã nằm ngửa ra sau, phơi mặt trên mặt đất, mũ đều bị đánh bay.
- Mẹ nó, tao thấy mặt của mày rồi. Xem mày làm sao trốn được!
Tống Thiên mắng lớn.
- Tự tìm cái chết!
Người đàn ông đầu đội mũ lưỡi trai còn lại bổ mạnh một đao về phía đầu Tống Thiên.
Tống Thiên liều mạng né tránh, nhưng vẫn không tránh kịp. Thanh đao rỉ rét chém một cái thật sâu vào đầu vai anh ta. Thịt cũng lộ cả ra. Không quá vài giây, máu tươi từ vết thương ở đầu vai trào ra như trút nước.
- Tao giết chúng mày!
Tống Thiên đau đớn hét lớn một tiếng, một cước đá bay người thanh niên này.
Sau đó anh ta ôm chặt vết thương ở bờ vai đang phun máu của mình, vẻ mặt rất đau đớn.
Lúc này, người thanh niên bị Tống Thiên nhìn thấy mặt, từ trên mặt đất đứng lên, vòng qua phía sau Tống Thiên, sắc mặt dữ tợn, hét lớn một tiếng.
- Mày đã nhìn thấy mặt tao, tao phải chém chết mày!
Tống Thiên không kịp trốn tránh, lại bị một đao chém vào phía sau lưng. Anh ta đau đớn bất tỉnh, ngã nhào xuống mặt đất!
- Anh Tống!
Lúc này Lăng Phong mới bay chạy tới, rống lớn một tiếng, bay lên đá một cước, đạp bay gã thanh niên vừa chém Tống Thiên, trực tiếp khiến gã bay ra ngoài, đập vào bức tường vây quanh nhà xưởng, ngã xuống đất, bất tỉnh.
Người thanh niên thứ hai vừa đứng lên nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức sợ tới mức vỡ mật. Sát thần dũng mãnh sát thần như vậy, ai dám trêu chọc chống lại chứ! Gã vội vàng bò lên xe, nhanh chóng khởi động xe chạy trốn!
Điều khiến Lăng Phong lo lắng chính là tình trạng vết thương của Tống Thiên. Hắn cũng không đuổi theo, mà quỳ trên mặt đất nâng Tống Thiên dậy, lo lắng hỏi.
- Anh Tống, anh không sao chứ!
Giờ phút này Tống Thiên đã hôn mê. Máu ở phía sau lưng và đầu vai phun ra ướt cả một mảng đất!
Lăng Phong cũng mặc kệ, ôm lấy Tống Thiên, chạy vội ra đường, chặn một chiếc xe taxi, trực tiếp chạy về phía bệnh viện!
Trên xe, Lăng Phong gọi điện thoại cho Dương Hùng.
- Anh Dương, đã xảy ra chuyện rồi!
- Làm sao vậy?
Ở đầu điện thoại bên kia, Dương Hùng mơ màng vì buồn ngủ đột nhiên mở mắt hỏi.
- Anh Dương, không có thời gian nói nhiều với anh. Anh nhanh chóng chạy tới nhà xưởng, bắt lấy tên trộm đã bị tôi đánh ngất! Chính tên khốn kiếp đó đã chém anh Tống bị thương rồi!
- Được, tôi tới ngay! Hiện tại cậu nhanh chóng đưa Tống Thiên đến bệnh viện. Chuyện ở đây cứ giao cho tôi!
Dương Hùng không nói dư thừa, trực tiếp nói.
- Yên tâm đi, anh Dương, anh Tống không có việc gì đâu!
Giọng nói Lăng Phong có chút nghẹn ngào. Dù sao chính do hắn bảo Tống Thiên đi theo dõi xe tải, nên hiện tại mới xảy ra chuyện này. Lăng Phong cảm thấy mình không thể trốn tránh trách nhiệm.
Lăng Phong, đừng khóc! Như vậy không giống với Lăng Phong mà tôi từng biết! Hiện tại cậu đã không phải là Lăng Phong một nhân viên bảo vệ trị an nho nhỏ, mà là đại ca của mấy chục người! Nhất định là cậu phải chịu được áp lực gấp người khác mấy lần! Cậu kiên cường, đàn em của cậu mới có thể không bị người ta khi dễ!
Dương Hùng lạnh giọng nói.
- Cám ơn anh Dương! Tôi sẽ nhớ kỹ!
Sắc mặt Lăng Phong thay đổi, thở một hơi thật dài, sau đó rất kiên định nói vào di động.
Danh Sách Chương: