Chủ Nhà Của Tôi Là Mỹ Nữ
Tác giả: Ngọa Nam Trai
Chương 56: Quan hệ vững chắc
Người dịch: co_duoi_ga
Sưu tầm by Jiuzhaigou
Nguồn: Mê Truyện
Kỳ thật Hải Đông hiểu rất rõ, anh ta không phải là đối thủ của Lăng Phong. Chuyện này thực sự là ván đã đóng thuyền. Cho dù cả hai người anh ta và Trầm Nam, cũng không chắc có thể là đối thủ của Lăng Phong! Hơn nữa, còn ông chú bên cạnh Lăng Phong cũng có thực lực không đơn giản! Hiện tại, rõ ràng là người ta đã chiếm ưu thế tuyệt đối, ưu thế không thể thay đổi. Loại tình huống này, thể hiện 13 hành vi giả vờ đều là ngu ngốc!
Lăng Phong vẫn không nói gì! Không ngờ Báo Tử lại là người đầu tiên nổi giận!
- Hải Đông, nuôi mày không bằng nuôi con chó. Bây giờ đã là lúc nào rồi. Mau lên đi! Tao thua lúc nào chứ? Chỉ cần hai người khôngi ngã xuống, đám bọn tao sẽ không thua!
Báo Tử quát lạc cả giọng.
- Anh Báo, hảo hán không ăn thiệt trước mắt! Nhận thua, cũng không phải là chuyện quá xấu hổ!
Trầm Nam tức giận nói.
- Nhận thua cái rắm. Mày đã tính là gì vậy. Trầm Nam! Tao là đại ca. Lúc nào đến phiên mày tới giáo huấn tao! Toàn bộ hai người lên cho tao. Cố gắng chống đỡ, tao sẽ gọi điện thoại cho anh tao, nói anh ấy dẫn người tới san bằng nơi này!
Báo Tử đá một cước vào trên đùi Trầm Nam. Kỳ thật không phải gã không muốn đạp vào mông, chỉ có điều bình thường sống an nhàn sung sướng đã quen, dù thế nào chân cũng không thể nâng cao tới như vậy.
Trầm Nam không trốn tránh, để gã đạp mình một cước!
- Anh Báo, anh đúng là người tốt! Anh dẫn theo một đám người đến gây sự, tôi cũng không nhắc tới chuyện gọi thêm người! Anh thật sự là tấm gương tốt cho tôi. Tôi phải học anh về điểm này! Tuy nhiên tôi sợ với tốc độ để đại ca anh dẫn người tới không ổn lắm. Hùng trọc ở ngay xung quanh đây. Không biết đại ca anh có thể đến trước hay không đây!
Lăng Phong cười gian nói.
- Lăng Phong, tao nói cho mày biết! Hôm nay nếu mày dám động một sợi tóc của tao, cho dù đại ca tao có đuổi tới chân trời góc biển, quật ba thước đất, cũng phải bắt cho bằng được mày, băm thây thành vạn đoạn!
Mặc dù Báo Tử có chút sợ hãi, nhưng nghĩ mình có một đại ca mạnh như vậy, liền trong nháy mắt đã hoàn toàn tự tin.
- Ha ha, vậy sau này mới có thể thấy được! Lăng Phong tôi không có sở thích gì khác, chỉ thích nhất là khiêu chiến! Tôi không tin, chẳng lẽ đại ca anh còn có cái mũi chó, thật sự thính tới mức có thể tìm được tôi?
Đúng lúc này, xe cảnh sát gào rú chạy qua. Trầm Nam nhìn đồng hồ một chút. Chà, đúng vậy, trong vòng ba phút đã chạy tới!
Một người cảnh sát xuống xe liền hỏi.
- Ai là người gây tai nạn?
Báo Tử vừa nghe, lập tức liền nổi giận.
- Cái gì mà người gây tai nạn. Mày không thấy ở đây đang đánh nhau sao? Mày ở phân cục nào, sao lại chạy tới đây? Còn không nhanh cút đi cho tao!
Người cảnh sát nghe gã nói như thế, đáng ra định nổi cơn thịnh lộ. Nhưng anh ta vừa thấy được mặt Báo Tử, lập tức liền biết, mình cũng đã nghe mắng. Người như thế, cảnh sát bình thường thật sự không thể trêu vào. Gã thường xuyên ăn cơm với Cục trưởng, đồng thời những cảnh sát nhỏ như anh ta không thể trêu chọc được nhân vật phía đằng sau gã.
- À, hóa ra là anh Báo! Thất kính thất kính!
Người cảnh sát thực sự có thể khom lưng uốn gối đứng đầu Trung Hoa.
Báo Tử rất hưởng thụ khi thấy tình huống như vậy. Chỉ có điều này mới có thể tôn lên cảm giác thành tựu của gã! Gã rất hung hăng càn quấy nhận điếu thuốc. Người cảnh sát lại ngoan ngoãn châm điếu thuốc cho gã.
- Anh Báo, ở đây có chuyện gì vậy? Có muốn tôi giúp một tay không?
Người cảnh sát lấy lòng nói.
- Mày còn không nhìn ra sao? Hai người này đang khi dễ người đấy!
Báo Tử nói trắng suy nghĩ của mình.
- Đã hiểu!
Người cảnh sát ngầm hiểu.
- Người đâu, bắt hai kẻ đánh người này, dẫn về phân cục!
Người cảnh sát đứng thẳng người, chỉ vào Lăng Phong Dương Hùng quát.
Lăng Phong cảm thấy bất đắc dĩ, lắc đầu, thương xót cho hiện trạng của xã hội! Đây là nước Trung Hoa. Cảnh sát đều đã biến thành đàn em của xã hội đen! Thật đáng buồn!
- Khoan đã!
Đột nhiên Lăng Phong cười lạnh hai tiếng. Đi tới trước mặt người cảnh sát.
- Thế nào? Chẳng lẽ anh muốn chống lại người thi hành công vụ?
Người cảnh sát này không biết Lăng Phong, tất nhiên sẽ không bị hắn hù dọa.
- Không, tôi nào dám chống lại người thi hành công vụ! Chỉ có điều tôi có một số điện thoại, phiền anh bấm số giúp tôi!
Lăng Phong cười lạnh, lấy di động ra, nhảy tới một dãy số.
- Cái này...
Lúc ấy, người cảnh sát thấy tên biểu hiện trên số điện thoại này liền xanh mặt.
Lăng Phong không để ý đến sự kinh ngạc của người cảnh sát, lập tức liên lạc với dãy số này.
- Alô, chú Cốc, chú rảnh không, chúng ta cùng uống vài chén rượu đi!
- Ai nha, hiện tại cháu gặp chút chuyện phiền toái? Muốn mời chú Cốc giúp một chút!
Lăng Phong cười nói.
Tiếp theo, Lăng Phong liền đưa điện thoại di động cho người cảnh sát!
Chỉ thấy người cảnh sát này sợ tới mức mặt toát mồ hôi lạnh. Trong nháy mắt, lưng cong lại.
- Báo cáo, tôi là nhân viên cảnh sát phân cục thành đông!
- Dạ, tôi đã biết nên làm thế nào rồi!
Người cảnh sát sợ tới mức vội vàng nói.
Sau khi trả điện thoại lại cho Lăng Phong, sắc mặt của nhân viên cảnh sát nhìn Lăng Phong đã hoàn toàn thay đổi! Bộ dáng của anh ta rất sợ hãi!
- Sao vậy? Xảy ra chuyện gì vậy?
Báo Tử cảm nhận được tình hình có vẻ không ổn.
- Anh Báo, thật sự ngại quá, người này rất quen thân với Cục trưởng chúng tôi. Điện thoại vừa rồi là của Cục trưởng chúng tôi!
Nhân viên cảnh sát tỏ ra rất khó xử nói.
- Cục trưởng Hoàng phân cục mấy người sao?
Báo Tử khinh thường nói.
- Còn cao hơn nữa!
Nhân viên cảnh sát sợ hãi nói.
- Chẳng lẽ là...
Báo Tử sợ tới mức mặt cũng tái lại. Người này còn cao hơn so với Cục trưởng phân cục thành đông Hoàng, hơn nữa cũng là Cục trưởng. Đó không phải là Cục trưởng Cục công an thành phố sao? Không ngờ Lăng Phong có thể biết nhân vật số 1 như vậy.
- Rất xin lỗi, anh Báo, chuyện này tôi không có cách nào giúp anh được! Anh phải tự mình giải quyết rồi!
Người nhân viên cảnh sát tỏ ra rất có lỗi nói.
- Thu đội!
Không đợi Báo Tử từ trong kinh hãi kịp phản ứng, nhân viên cảnh sát vung tay lên nói.
- Này, khoan đã, khoan đã, đưa tôi đi với!
Báo Tử sợ tới mức vội vàng chui vào xe cảnh sát, chết sống không chịu đi ra. Gã biết, nếu đám người cảnh sát đi, mình có thể gặp nguy hiểm. Đến lúc đó nếu hai người Lăng Phong đánh mình, thì không có cách nào khác. Hải Đông cũng không phải là đối thủ của Lăng Phong. Trầm Nam cũng không phải là đối thủ của Dương Hùng. Thế cục rất rõ ràng. Nếu bây giờ mình còn không khẩn trương trốn vào trong xe cảnh sát, vậy cũng chỉ có nước bị đánh.
- Nếu để tao biết là ai đã báo cảnh sát, tao nhất định sẽ không tha cho nó!
Khi lên xe, Báo Tử còn không không quên học lũ sói hoang, khí thế nói.
Lăng Phong chỉ vào chỗ Ngô Lượng đang đứng ở vừa, kêu lớn với Báo Tử.
- Anh Báo, chính là Ngô Lượng báo cảnh sát đấy. Nhớ rõ muốn trả thù, cứ tìm y nhé!
Ngô Lượng tức giận đến mức thiếu chút nữa thì hộc máu. Đây không phải là đổ oan cho mình sao? Nhưng y vừa định giải thích, xe cảnh sát đã chạy đi rồi!
Hải Đông đi đến trước mặt Lăng Phong.
- Thật có lỗi!
- Không sao. Anh Đông, nhưng tôi vô cùng thưởng thức hai người. Nếu hai vị làm thủ hạ của anh Báo không vui, bất cứ lúc nào cũng có thể đến bên chỗ tôi. Cửa lớn của tôi, bất cứ lúc nào cũng rộng mở chờ hai người!
Lăng Phong thật sự vô cùng thưởng thức thân thủ của hai người bọn họ. Với thực lực như vậy, ngay cả trong những binh lính hàng đầu cũng không có mấy người. Mà một trăm tinh binh mãnh tướng như vậy, có thể ngăn cản được ba nghìn quân địch!
- Cảm ơn anh Phong! Chỉ có điều sợ là...
Hải Đông có chút khó xử. Anh ta thật sự không ngờ được Lăng Phong thẳng thắn như vậy.
- Anh Đông không cần khó xử. Tôi không có ý ép hai người. Cho dù hai người từ chối tôi, Lăng Phong tôi vẫn tôn trọng hai người!
- Cám ơn! Vậy chúng tôi quấy rầy nữa, cáo từ!
Hải Đông ngại quá nói.
- Mấy người còn nằm đó làm gì? Đều đứng cả lên cho tôi!
Trầm Nam hét to một tiếng.
Những người nằm trên mặt đất trong lòng đều than khổ. Nếu bọn họ không giả chết, để đối phương thực sự lại xuống tay nặng hơn, thực sự sẽ không đứng dậy nổi!
Vài người vừa kêu thảm, vừa chậm rãi đứng lên, di chuyển bước chân, thật vất vả đi lên xe!
- Được rồi, anh Dương, chuyện đã giải quyết xong rồi. Chúng ta tiếp tục trở về ngồi điều hòa đi!
Lăng Phong nói ra thực khiến Ngô Lượng muốn hộc máu.
Tới trong văn phòng, Dương Hùng khó hiểu hỏi.
- Lăng Phong, chuyện này Ngô Lượng khẳng định sẽ đi báo cáo đơm đặt thêm mắm thêm muối với xưởng trưởng! Chẳng lẽ cậu không lo lắng chút nào sao?
- Lo lắng, đương nhiên tôi rất lo lắng! Tuy nhiên, anh Dương, anh có biết vì sao xưởng trưởng lại xem trọng tôi như vậy không?
Lăng Phong rất thần bí nói.
- Vì sao? Không phải cậu và xưởng trưởng là bằng hữu sao?
Dương Hùng khó hiểu.
- Đó chỉ là những lời nói nhảm thôi! Sở dĩ xưởng trưởng Lý nói tôi trở thành là bằng hữu, đó là bởi vì ông ta cần tôi!
Lăng Phong rất tự tin nói.
- Hả? Nói nghe một chút xem nào!
Lăng Phong liền kể lại chuyện ngày đó cho Dương Hùng nghe! Lúc này Dương Hùng mới chợt hiểu ra!
- Tôi vẫn thắc mắc, vì sao tên Hùng trọc lại tìm cậu. Hóa ra là có chuyện như vậy! Thì ra chuyện trước giờ là như vậy. Cậu nói ra tôi mới biết!
- Ha hả, cho nên, xưởng trưởng Lý vì an toàn của mình, anh nói ông ta sẽ dễ dàng sa thải tôi sao?
- Điều này cũng đúng, hiện tại xưởng trưởng Lý nịnh bợ cậu, cho cậu cái chức quản lí này, chính vì muốn giữ cậu lại! Ông ta biết, cậu còn ở đây, an toàn của nhà máy sẽ không có vấn đề! Tuy nhiên, cậu vẫn phải cẩn thận. Ngô Lượng cũng không là người tốt. Nếu y thêm mắm thêm muối nói lung tung, hẳn đầu xưởng trưởng Lý này cũng phải nóng lên!
Dương Hùng vẫn có chút lo lắng.
- Vậy được rồi, nếu xưởng trưởng Lý thật sự dám làm như vậy, tôi sẽ trực tiếp nói cho ông ta biết, người bằng hữu đã thu phục Hùng trọc, kỳ thật chính là bản thân tôi! Nói cho ông ta biết, hiện tại Hùng trọc là đàn em của tôi! Ông ta sẽ biết phải làm thế nào cho phải!
Lăng Phong cười xấu xa nói.
- Ha ha, tôi thật sự là không nhìn ra, Lăng Phong cậu cũng có một bụng đầy suy nghĩ xấu xa như vậy!
Danh Sách Chương: