• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có lẽ mối tình đầu của bất kì ai cũng vô cùng đẹp đẽ, khi mất đi rồi nhớ lại luôn chỉ nhớ đến sự ngọt ngào và mông lung của nó.

Sau khi ra quân Hạ Trường Ninh đã quyết định mở công ty riêng để làm ăn, và hắn đã gặp Dật Trần lúc đi nhập hàng.

Lúc đó Hạ Trường Ninh vẫn còn trẻ, Dật Trần cũng vừa tốt nghiệp đại học đi làm. Dật Trần là một cô gái nho nhã, nói theo lời của Hạ Trường Ninh thì cô ta giống một đóa sen trắng.

“Ngũ Nguyệt Vi là người đẹp cổ điển, nếu cô ta im lặng thì như một nhành lan đẹp trong khe núi. Sao anh không thích cô ta?” Vẫn nghe nói đàn ông yêu bằng mắt, tôi vẫn luôn cảm thấy kì lạ.

Hạ Trường Ninh cười: “Lan trong khe núi? Em thấy hoa lan nào có gai chưa? Nói hai câu không vừa ý là cô ta sẽ động thủ, muốn làm lành thì phải cũng bắt được cô ta đã. Vi thì hãy để người khác hưởng thụ thôi! Cùng lắm là anh làm đại sứ thân thiện, giúp cô ta tìm người đàn ông bị cô ta đánh tới mức muốn bỏ cô ta rồi xách về”.

“Vi mà biết anh nói xấu cô ta thế này chắc sẽ liều mạng với anh”.

Hạ Trường Ninh cười ha ha, trong ánh mắt vẫn có sự ấm áp, không biết có phải vì hắn đang nhớ lại lúc nhỏ vô tư không? Hắn cảm khái nói: “Em cũng gặp Dật Trần rồi, cô ta không xinh đẹp bằng Vi nhưng rất nữ tính, là đàn ông thì sẽ muốn bảo vệ cô ta. Lúc đó Vi cũng đằng đằng sát khí nhưng khi gặp Dật Trần cũng chỉ chứng thực một câu nói”.

“Câu nói gì?”

“Sắt luyện trăm lần cũng sẽ mềm như bún”.

Hắn nói như thế lại khiến tôi cảm thấy hơi khó chịu. Ngay cả một cô gái ương ngạnh như Ngũ Nguyệt Vi đứng trước mặt Dật Trần cũng trở nên dịu dàng, huống hồ là Hạ Trường Ninh? Tôi nhớ lại dáng vẻ Dật Trần khi khoác tay Hạ Trường Ninh, hình dung bằng cụm từ non nớt đáng thương thì vô cùng phù hợp.

Hạ Trường Ninh mỉm cười gõ trán tôi hỏi: “Nghĩ gì thế?”

Tôi sực tỉnh và ngại ngùng đáp: “Nghĩ tới cách anh tả cô ta, xem ra cô ta là người rất dịu dàng. Sao hai người lại chia tay?”

Câu nói này dẫn đến một câu chuyện rất cũ, rất hiện thực. Hạ Trường Ninh lúc đó mới mở công ty, không có tiền, lại là người ngoại tỉnh, bố mẹ Dật Trần không đồng ý cho họ yêu nhau.

Tôi nhớ lại hàng đống mánh khóe bám người của Hạ Trường Ninh. Nếu hắn muốn ở bên Dật Trần chắc chẳng có gì ngăn cản được.

“Dật Trần đề nghị chia tay, bị kẹp giữa anh và gia đình cô ấy thực sự rất mệt mỏi. Lúc đó anh còn quá trẻ, chỉ nghĩ tới việc kiếm tiền mà chưa nghĩ tới chuyện kết hôn. Thực ra, bây giờ nghĩ lại mới thấy thái độ của anh khiến Dật Trần cảm thấy không chắc chắn. Cô ấy cũng không thể bỏ lại công việc mà theo anh được, thế là chia tay nhau thôi”. Hạ Trường Ninh nói nhẹ như mây khói, ánh mắt cũng rất thoải mái.

Tôi cười thư và nhớ tới một câu chuyện.

Một cô gái hai mươi ba tuổi nói với người bạn trai ba mươi bảy tuổi rằng, chúng ta gặp nhau thật đúng lúc, nếu gặp sớm hơn thì anh vẫn còn là chồng của người khác, mà muộn hơn thì em đã là vợ của người khác rồi.

Không ai nói tình đầu nhất định phải khắc cốt ghi tâm, chấn động lòng người. Gặp đúng người, thời gian không đúng, môi trường không đúng thì cũng không thành đôi được. Chỉ có thể nói, Dật Trần và Hạ Trường Ninh không có duyên phận.

Sau đó Dật Trần lấy chồng, lấy một người giàu có và tới Hồng Kông. Sau khi lấy chồng được hai năm mới liên lạc với Hạ Trường Ninh, quá khứ đã xa rồi nên hai người giống như những người bạn cũ.

“Vẫn có thể làm bạn à? Không phải vẫn nghe nói yêu mà không thành thì cũng không thể làm bạn nữa sao?”

“Tình cảm của con người rất phức tạp, không có gì là tuyệt đối cả. Anh hy vọng cô ấy sống tốt, nghe nói cô ấy đã có một đứa con trai. Không ngờ chồng cô ta lại mới mất”.

Chồng Dật Trần mất, cô ta liền gọi điện thoại cho Hạ Trường Ninh, lúc đó Hạ Trường Ninh mới biết cô ta là vợ kế. Chồng Dật Trần có hai đứa con riêng một trai một gái, cả anh em họ hàng ông ta cũng muốn đuổi Dật Trần ra khỏi nhà và phân chia tài sản. Hạ Trường Ninh đi giúp cô ta.

“Không có di chúc sao?”

“Không. Chồng cô ấy chết bất ngờ. Về luật pháp thì cô ấy có thể được chia tài sản nhưng người nhà đó liên kết lại với nhau, hai mẹ con cô ấy rất khó sống. Anh đang tìm bạn bè giúp giải quyết vụ này. Dật Trần sợ, cô ấy sợ xảy ra chuyện, vì thế anh quyết định dẫn cô ấy đi khỏi đó, đợi khi nào mọi chuyện giải quyết êm xuôi thì về”.

“Dật Trần và con trai cô ta đều tới đây à?” Tôi rất thương cảm với Dật Trần, cảm thấy ở tuổi cô ta đã trở thành quả phụ rồi nuôi con thật không dễ dàng chút nào.

“Phước Sinh, em còn giận anh không? Anh làm việc hơi quá đáng một chút. Có điều nếu không làm thế thì sao anh biết được chứ?” Hạ Trường Ninh không trả lời câu hỏi của tôi mà tỏ ra vô cùng đắc ý.

Tôi hừ một tiếng mà không trả lời.

Sự việc không nhẹ nhàng như hắn nói.

Khi tôi gặp Dật Trần ở nhà Hạ Trường Ninh, trực giác mách bảo tôi, chuyện này rất kì quái.

Dật Trần mới mất chồng, tới nhà Hạ Trường Ninh cho khuây khỏa, Hạ Trường Ninh ra mặt giành tài sản cho cô ta, nhưng cô ta lại tới một mình, con trai cô ta không tới. Một đứa trẻ bốn tuổi sao có thể xa mẹ được chứ?

Hơn nữa, tôi cứ cảm thấy hình như Dật Trần coi Hạ Trường Ninh như đối tượng được lựa chọn để tái hôn.

Dật Trần không ở khách sạn mà ở nhà hắn! Không chỉ ở nhà hắn mà tiếp đón tôi cũng không khác gì bà chủ nhà.

Tôi ngồi đối diện với Dật Trần, Hạ Trường Ninh đứng sau lưng cô ta, tay chống lên sofa. Nếu dùng máy ảnh chụp lại thì đây sẽ là một bức ảnh rất đẹp.

Ngay cả khi nói chuyện Dật Trần cũng ngả người về phía Hạ Trường Ninh, lúc nói chuyện đầu nghiêng về phía anh, ánh mắt ngập tràn sự dịu dàng.

MK! Chơi trò hai gái tranh chồng à? Ngũ Nguyệt Vi chạy đâu mất rồi? Sao cô ta không xuất hiện chứ?

“Vẫn nghe anh Hạ nhắc đến em. Phước Sinh, tên em rất đặc biệt”. Giọng cô ta khi nói tiếng phổ thông rất ngọt ngào. Tôi thì khác, nói chuyện có dịu dàng đến mấy thì cũng như cãi nhau.

Có điều, Ninh Phước Sinh tôi đã đọi lốt nhã nhặn hai mươi ba năm rồi, cũng không kém. Tôi cố gắng để âm lượng của mình nhỏ hơn một chút, ngữ điệu chậm rãi một chút. Tôi mỉm cười và nói: “Tên của chị mới gọi là đẹp, tên của em quê lắm”.

Dật Trần cười dịu dàng, dù uể oải nhưng vẫn quyến rũ: “Anh Hạ, anh đừng bắt nạt Phước Sinh, cô ấy hiền quá”.

Hạ Trường Ninh cười gian như cáo: “Ừ, hiền lắm, lúc lên cơn ghen mới hiền khủng khiếp”.

Tôi cúi đầu, che giấu đôi mắt tràn đầy sát khí. Lúc tôi ngẩng đầu lên sát khí đã tan thành mây khói: “Em đâu có giống Ngũ Nguyệt Vi, cô ta ghen mới khủng khiếp”.

Tôi thấy Dật Trần chớp chớp mắt, sau đó cô ta lại nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng đáng yêu. Tôi thất vọng vô cùng khi nhớ ra Ngũ Nguyệt Vi cũng bị nụ cười của cô ta làm tan chảy.

Tôi thất vọng khi thấy Hạ Trường Ninh nhíu mày, chỉ một khoảnh khắc hắn đã dịu dàng nói với Dật Trần: “Tính Vi như thế mà”.

Dật Trần cười cười, có vẻ không để ý. Có phải khi cô ta và Hạ Trường Ninh yêu nhau hắn đã che chở cô ta và bỏ mặc Ngũ Nguyệt Vi nên Dật Trần mới không sợ sự đanh đá của Nguyệt Vi? Ừ, suýt nữa thì tôi quên, Hạ Trường Ninh nói Dật Trần lấy một người chồng giàu có, có lẽ sự khinh bỉ và ngạo mạn của Ngũ Nguyệt Vi đối với cô ta không có tác dụng.

Tôi cố ý xem giờ trên điện thoại sau đó đứng dậy nói với bọn họ: “Hạ Trường Ninh, anh nói chuyện với Dật Trần đi. Muộn rồi, em phải về nhà. Dật Trần, chào chị”.

Dật Trần tỏ ra tốt bụng nói: “Dù sao cũng muộn rồi, ở lại ăn tối đi. Anh Hạ đã nấu rất nhiều món rồi”.

Tôi chỉ có thể chửi thầm trong bụng một lần nữa: Hạ Trường Ninh, anh là đồ con lợn!

“Xin lỗi, bố mẹ em dặn em về cùng ăn tối”.

Hạ Trường Ninh cũng không giữ tôi lại, hắn biết tôi đang nói dối và chỉ cầm áo khoác đưa tôi về.

Tôi không từ chối. Tôi có một bụng lửa cần phát tiết!

Về tới nhà, xuống xe, tôi hít thở không khí buổi tối lành lạnh rồi quay sang nói với hắn: “Xử lý hết mớ quan hệ lằng nhằng của anh rồi mới được tới tìm em”.

Hạ Trường Ninh chau mày, hắn xuống xe đi tới trước mặt tôi: “Phước Sinh, không phải anh đã nói với em rồi sao? Dật Trần tới đây vì nhà cô ấy có chuyện”.

“Tại sao cô ta lại ở nhà anh mà không ở khách sạn?” Tôi rất bất mãn vì điểm này.

“Đừng trẻ con thế, có nhà ở sao phải ra khách sạn. Nào, hôn một cái”.

Tôi giơ tay đẩy mặt hắn ra. Tôi trẻ con à, hừ!

Cả chuyện Dật Trần khoác tay hắn theo thói quen, cả chuyện Dật Trần dựa sát vào người hắn, tôi không thể chấp nhận được.

Có lẽ giữa Dật Trần và Hạ Trường Ninh có những kỉ niệm mà tôi không biết, có tình yêu mà tôi không hay. Nhưng đã là quá khứ của bốn năm trước, không phải là hiện tại.

Sao tôi lại xui xẻo thế này!

Vốn biết ghen tuông chẳng thoải mái gì, bởi vì đã chấp nhận Hạ Trường Ninh, từ đối tượng theo đuổi trở thành bạn gái của hắn là tôi phải thể hiện sự rộng lượng của mình sao? Thà cứ để hắn bám lấy tôi như kẹo cao su còn cảm thấy an toàn hơn! Đỡ phải nhọc lòng!

Bất giác lúc này gương mặt Đinh Việt lại hiện ra, tôi nhớ tới lúc tôi và anh cùng đi dạo phố, anh đã đối xử với Ngũ Nguyệt Vi thế nào? Tâm trạng tôi lúc này cực kì xấu.

Sắc mặt Hạ Trường Ninh bỗng trở nên rất nghiêm túc: “Phước Sinh, anh là một người rất nhớ chuyện cũ. Nhưng anh sẽ không làm chuyện có lỗi với em. Chuyện này em cũng biết mà, Dật Trần chỉ có một mình, rất đáng thương”.

Tôi cũng rất đáng thương! Tôi đáng thương mà còn không thể phát tác được! “Anh không thấy cô ta tình cũ dạt dào với anh sao? Ngay cả con trai cô ta cũng không mang theo, anh không thấy kì lạ sao?”

“Ha ha, con trai cô ấy ở nhà bà ngoại! Cô ấy không muốn ở nhà nên mới tới đây cho khuây khỏa”.

“Hạ Trường Ninh, anh chắc chắn là con trai cô ta không phải con anh chứ? Nó sinh đúng năm anh và cô ta chia tay đấy!” Trong lòng tôi không thoải mái chút nào, mở miệng nói hết những điều đang nghĩ.

Sắc mặt Hạ Trường Ninh thay đổi, trở nên nặng nề, lông mày co rúm lại.

Tôi cảm thấy sợ hãi, vội giật giật áo hắn xin lỗi: “Em nói bừa thôi, anh đừng coi là thật”.

Hạ Trường Ninh cười đáp: “Đừng nghĩ ngợi lung tung, về nghỉ ngơi sớm đi”.

Tôi nghe lời, đi được vài bước lại cảm thấy không thoải mái, tôi chạy lại lắc lắc tay hắn: “Anh đừng nói với Dật Trần nhé, em chỉ không thích cô ta ở nhà anh thôi”.

“Biết rồi, mấy ngày nữa cô ấy về”. Hạ Trường Ninh bẹo má tôi và hài hước: “Nếu không yên tâm thì chuyển tới nhà anh ở đi. Anh cảm thấy cách này hay đấy”.

Tôi nóng bừng mặt. Mẹ tôi mà biết chắc mắng tôi chết mất, có cho mười lá gan tôi cũng không dám sống thử! Tôi le lưỡi: “Cứ ở đấy mà mơ”.

Tôi chạy vào ngõ, quay lại nhìn hắn, hắn vẫn đứng nhìn theo. Tôi thở dài rồi lại cười. Có lẽ tôi nên học cách tin tưởng hắn, chấp nhận hết thảy của hắn?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK