Hắn không xuất hiện nữa thì đúng là một chuyện đáng mừng, bởi vì hắn cũng từng biến mất một tuần rồi lại xuất hiện. Tôi không còn muốn suy đoán ý đồ và suy nghĩ của Hạ Trường Ninh nữa.
Nhưng bố mẹ tôi lại thường xuyên hỏi tôi. Trước kia tôi hầu như không có chuyện gì giấu họ, nhưng bây giờ có những chuyện tôi không muốn nói. Cũng không phải tôi muốn giấu họ, chỉ là tôi không muốn nói mà thôi. Tôi trả lời cho có lệ, mẹ hỏi nhiều đến phát bực, tôi bắt đầu nghĩ đến việc chuyển ra ngoài ở.
Từ nhỏ đến lớn hầu như tôi không có không gian độc lập. Tôi có phòng riêng nhưng trong phòng lại không có ngăn kéo nào có khóa, tôi không có nơi nào để cất giữ bí mật của mình, cho đến khi có Internet.
Lúc phiền muộn tôi lại lên blog, trên đó có ảnh chụp khi tôi giấu gia đình đi du lịch cùng bạn học ngày vẫn còn học đại học. Nếu bố mẹ tôi nhìn thấy anh tôi chụp một mình hoặc chụp với bạn nữ thì không sao, nhưng có mấy bức có các bạn nam nghịch ngợm, dù là rất bình thường nhwung chắc chắn họ cũng sẽ có ý kiến.
Trong mắt mẹ tôi, một cô gái ngoan là một người học xong đại học, ngoan ngoãn làm việc rồi tìm một người đàng hoàng để cưới, cả cuộc đời bình an như ý. Họ có là giáo viên cũng không thể hiểu được tư tưởng của thế hệ chúng tôi.
”Phước Sinh, rốt cục con với Hạ Trường Ninh thế nào rồi?”
”Cái con bé này, sao đi làm rồi là tính cách lại trở thành như vậy? Có gì không thể nói với mẹ chứ?”
Tiếp sau ngữ khí sẽ trở nên u oán: “Ôi, con lớn rồi, mẹ cũng già rồi, không quản được con nữa!”
Tôi buồn bực gần chết.
Không phải tôi chưa giải thích, tôi nói không có quan hệ gì với Hạ Trường Ninh, nhưng mẹ vẫn không tin.
Cuối tuần, tôi hẹn Mai đi dạo phố. Mục đích chính là báo cáo công việc, cuộc sống, trạng thái tư tưởng thời gian này.
Mai ngồi trên xích đu cười đến mức suýt ngã xuống, tay cầm một ly kem tên là lửa băng thoải mái nhấm nháp. Hành động của nó tương phản quá lớn với vẻ buồn bã của tôi, tôi tức giận nói: “Người ta sắp buồn chết rồi mà bạn còn thong dong như vậy à?”
”Phước Sinh, bạn chờ tớ đắc ý xong rồi nói tiếp!” Mai lại ăn một thìa nữa.
”Đắc ý xong chưa? Bạn đắc ý cái gì?”
Mai cười hì hì nói: “Kỳ thực Hạ Trường Ninh thật sự không tệ, bạn qua lại với hắn một chút cũng không vấn đề gì“.
Sao lại không vấn đề gì? Tôi thở dài. Nếu là người như Hà Cổ thì qua lại vài ngày thấy không ổn rồi nói chia tay không thành vấn đề. Nhưng loại người như Hạ Trường Ninh sợ rằng không phải tôi muốn chia tay là có thể chia tay. Thay vì những rắc rối trong tương lai, tốt nhất là không tiếp xúc từ bây giờ còn hơn.
”Tớ đắc ý là bởi vì tớ nhận định có nguyên nhân khiến Hạ Trường Ninh tới tìm bạn. Nguyên nhân này bạn đã biết rồi“.
Mặt tôi lập tức đỏ lên, tỏ ra hơi mất tự nhiên, nhưng vẻ mất tự nhiên này lập tức bị Mai đánh vỡ: “Tớ thấy Hạ Trường Ninh thật sự từ chối khích nữ chiến hữu của hắn, chỉ có điều hắn không tiện nói thẳng cho nên mới giả bộ tán tỉnh bạn như vậy. Tớ bảo đảm hắn sẽ không tới tìm bạn nữa“.
Tôi nhất thời không nói gì.
Mai gõ gõ ly kem của tôi ngạc nhiên nói: “Phước Sinh, bạn thất vọng lắm à?”
”Thất vọng cái gì? Nếu đúng thế thì tớ tạ ơn thần phật còn không kịp ấy chứ!” Nói xong tôi ngượng ngùng nhìn Mai, mắt nó cũng long lanh nhìn lại tôi, tôi đành phải đầu hàng. “Được rồi, tự nhiên trở thành bia đỡ đạn cho người ta, lại còn bị quay như quay dế, tớ cảm thấy không thoải mái. Dù sao đến giờ mới có một người theo đuổi, để tớ tự hào một chút đi, được không?”
Mai thông cảm vỗ vỗ vai tôi: “Không sao, chỉ cần hắn không còn tới tìm bạn thì tớ cũng không trêu bạn nữa. Tự hào với cả thể diện cái gì, có phải quá lứa đâu mà lo không lấy được chồng. Để tớ giới thiệu cho bạn một người, bạn tốt của Mai Sơn!”
Tôi không còn hứng thú gì với chuyện giới thiệu nữa rồi, nhưng Mai càng nói lại càng phấn chấn, cuối cùng còn lập tức gọi điện thoại cho Mai Sơn, bạn trai nó bảo hắn gọi bạn hắn cùng đi ăn cơm.
Tôi không kịp ngăn cản, nghĩ thầm, cứ cho là cùng bạn đi ăn cơm đi.
Không nghĩ tới là lần giới thiệu này lại làm tôi cảm thấy rất tốt.
Bạn trai của Mai làm việc ở phòng thương mại, nga bạn kia của hắn làm ở phòng ngoại thương, hai người là bạn học thời đại học.
Lúc Đinh Việt bước vào tôi là người nhìn thấy đầu tiên. Anh ta mặc jacket, dáng người rất ổn, lông mày rất thẳng, mắt ra mắt, mũi ra mũi, đẹp trai cực. Tôi đặc biệt thích nụ cười trên mặt anh ta, như gió xuân. Lúc anh ta đến trái tim tôi liền bắt đầu đập mạnh, thình thịch thình thịch, đến mức tôi có thể nghe rõ.
Mai khẽ khều tôi, nhỏ giọng nói: “Chính là hắn!”
Tôi đưa chân đá khẽ vào chân nó dưới gần bàn, đầu đã cúi gằm xuống.
Đinh Việt ngồi bên cạnh tôi, tôi ngó trộm hắn một chút, nhìn thấy gườn mặt anh ta từ bên cạnh. Trời ơi, tôi triệt để bị những đường nét hoàn mỹ rõ ràng trên mặt anh ta khi nhìn nghiêng chinh phục rồi.
Trái tim lại một lần nữa đập mạnh, tôi vùi đầu ăn, rất muốn cười. Tôi thật sự muốn cười, phải cố gắng lắm mới không thể hiện ra. Mai, mày đúng là tốt thật, giới thiệu cho tao một gã đẹp trai lồng lộng. Nếu anh ta mời tôi đi ăn côn trùng biết đâu tôi sẽ có đủ dũng khí để ăn một con châu chấu ấy chứ.
Anh ta bị Mai quay như chong chóng, bắt anh thể hiện phong độ ga lăng bằng cách gắp đồ ăn cho tôi. Đinh Việt tỏ ra rất tự nhiên, không hề tỏ ra một chút khó xử trong lần gặp đầu tiên nào. Cử chỉ của anh ta cũng giống như nụ cười, làm mọi người như tắm trong gió xuân.
Mỗi lần anh gắp thức ăn cho tôi trái tim tôi lại đạp mạnh một lát, trừ cảm ơn tôi không dám nói gì khác. Đột nhiên tôi cảm thấy mình ngốc, rất ngốc. Thậm chí tôi rất hâm mộ sự cởi mở của Mai, nó có quá nhiều chuyện để nói, có thể thoải mái cười lớn tiếng. Còn tôi, tim đập thình thịch, mặt như bị đốt, nói chuyện cũng nhỏ giọng hơn bình thường rất nhiều.
Đinh Việt không cố tỏ ra nhiệt tình với tôi nhưng cũng không tỏ ra lạnh nhạt. Đôi lúc nghe Mai kể về những chuyện vui vẻ của chúng tôi thời cấp ba anh lại quay sang hỏi tôi một vài câu.
Tôi biết Mai sợ bầu không khí quá tẻ nhạt, nó biết khi gặp người lạ tôi rất ít nói nên chỉ tìm những đề tài có liên quan đến tôi. Dần dần tôi cũng tự nhiên hơn, thỉnh thoảng cũng nói được một vài câu, bầu không khí tối nay rất thoải mái.
Mai lấy cớ không cho chúng tôi làm phiền hai đứa nó nên bắt Đinh Việt đưa tôi về nhà.
Quán ăn hôm nay cách nhà tôi không xa, tôi với anh chậm rãi đi bộ về. Cuối mùa thu, gió đã mang theo hơi lạnh nhưng lại không lạnh lắm, rất thoải mái. A a a a! Rốt cục Ninh Phước Sinh ta có thể cùng tản bộ với một người bình thường rồi!
Trong trường học thấy bạn bè có đôi có cặp tôi vẫn không biết cảm giác đó như thế nào, bây giờ cuối cùng cũng biết. Đó là cảm giác hi vọng con đường này càng xa càng tốt, để có thể tiếp tục nói cười, từ chuyện lúc nhỏ đến chuyện đại học, từ Mai Sơn nói đến Mai, rồi những chuyện cười của cặp song Mai này...
”Phước Sinh, vì sao em lại tên là Phước Sinh?”
Tôi cười kể lại chuyện ngày mẹ sinh tôi cũng nhận được quyết định chuyển sang biên chế, sau đó chuyển vào thành phố một nhà ba người được đoàn tụ.
Đinh Việt thì thào mấy lần cái tên Phước Sinh, âm thanh của anh cũng như gió đêm thu, mát mẻ dịu dàng. Mặt tôi lại đỏ lên, trái tim đập dồn.
Dù đi chậm nhưng cũng chỉ mất có nửa tiếng đã về đến nhà, nhìn thấy căn nhà sơn màu xám đó, tôi tiếc nuối vì quãng đường hôm nay quá ngắn. Người khác vẫn nói việc giới thiệu có thành công hay không thì chỉ cần xem đối phương có để lại số điện thoại hay không là biết.
Tôi đi tới trước cửa mà Đinh Việt còn không xin số điện thoại của tôi, trái tim đập dồn lại từ từ chậm lại, anh ta đẹp trai, điều kiện cũng không tồi, có lẽ là không coi trọng mình rồi. Tôi lí nhí nói: “Cảm ơn anh đưa em về. Tạm biệt!”
”Tạm biệt Phước Sinh“.
Đi vài bước tôi quay lại nhìn thấy bóng lưng Đinh Việt, đến tận lúc anh đi qua góc phố rồi biến mất. Đưa tay xoa mặt, rất nóng, đáng tiếc là anh ta không thích mình.
Về đến nhà, Mai gọi điện hưng phấn hỏi tôi: “Thế nào?”
”Rất tốt“.
”Ài, đang hỏi là lúc hai đứa đi với nhau thế nào? Điều kiện của Đinh Việt rất tốt, sau khi chia tay bạn gái vẫn không yêu đương gì, tớ lập tức nhớ đến bạn. Lọt sàng thì phải xuống nia, tớ với bạn là bạn tốt, anh Sơn với hắn cũng bạn tốt, sau này bốn người chúng ta cùng đi chơi chắc chắn sẽ rất vui. Ha ha, tớ với bạn còn có thể thông cung nữa!” Mai càng nói càng vui vẻ.
Tôi không nhịn được hắt cho nó một gáo nước lạnh: “Dường như anh ấy không thích tớ!”
”Thật không?”
”Anh ấy đưa tớ về nhà, không hề biểu thị gì cả. Tớ, tớ đang chán đây này!”
Tôi chán nản, được giới thiệu thì hai lần đầu xui xẻo gặp toàn quái vật, đến lúc may mắn thì đối phương lại không thích mình.
Mai cười hì hì: “Phước Sinh này, sao bạn thiếu tự tin thế? Tốt xấu bạn cũng là một tiểu giai nhân thanh tú có vòng eo rắn nước cơ mà“.
Tôi bị nó trêu đùa bật cười. Tôi gầy, đương nhiên eo nhỏ. Mai thường trêu tôi không có đặc thù của phái nữ, nhưng lại cực kì hâm mộ cái eo của tôi. Lúc cùng tắm nó thường dùng gang tay đo vòng hai tôi.
Tôi sợ buồn liền tránh ra cười bảo nó: “Nếu bạn cũng có vòng eo như tớ thì, bạn thấy cái xúc xích rồi chứ? Cầm hai đầu vặn ngược chiều, đoạn giữa sẽ thắt lại như cái đồng hồ cát, ờ, không thì giống cái côn hai khúc cũng được.
Nó nhìn lại chính mình rồi lại nhìn tôi, dạo đó TV đang chiếu bộ phim “Thanh xà bạch xà”, thế là nó ác độc gọi tôi là eo rắn nước, với ý ngoài lời là: “Eo rắn nước, đáng tiếc là cả thân thể lẫn chân tay cũng rắn nước nốt!”
Tôi soi gương, mặt vẫn còn đỏ, một gương mặt sáng sủa, ngay cả một chút tì vết cũng không có. Trong đầu hiện ra ngoại hình xinh đẹp của Ngũ Nguyệt Vi, tôi tự động viên mình: Tốt xấu cũng là một tiểu giai nhân thanh tú có vòng eo rắn nước! Mai nói nó sẽ đi thám thính tình báo, chỉ cần Ninh Phước Sinh tôi thấy thích thì kể cả phải bức tử Mai Sơn nó cũng sẽ giúp tôi giải quyết Đinh Việt! Tôi không nhịn được vui mừng.
Sáng hôm sau tôi nhận được tin nhắn của Đinh Việt, nội dung: “Phước Sinh, buổi tối cùng đi ăn nhé!”
Tôi lập tức gọi điện thoại cho Mai: “Bạn hỏi Đinh Việt rồi à?”
Mai thở dài: “Tớ định tối nay cùng Mai Sơn gọi hắn đi ăn cơm rồi hỏi, giờ mới là sáng sớm mà đại tiểu thư!”
Tôi hạnh phúc suýt ngất, Mai còn chưa hỏi Đinh Việt đã hẹn tôi trước, việc này cho thấy điều gì? Tôi cố nén vui mừng cười nói với Mai: “Tối nay đừng hẹn anh ấy nữa, anh ấy hẹn tớ đi ăn rồi, ha ha!”
Mai cũng vui mừng, liên tục chúc mừng tôi rồi còn bắt tôi phải mời cơm cảm ơn bà mối. Tôi vội ngắt lời, xấu hổ nói: “Ai biết được chứ, còn sớm lắm. Mai, bạn nói xem, Đinh Việt đẹp trai như vậy, anh ấy thật sự sẽ thấy thích tớ sao?”
”Có chứ, trong mắt tớ thì bạn lúc nào cũng đáng yêu“.
Được Mai khích lệ, vừa hết giờ tôi đi thẳng về nhà, tắm rửa, gội đầu, chọn quần áo, xong xuôi lại chạy khỏi nhà đi đến điểm hẹn. Tâm tình tôi rất tốt, rất vui vẻ.
Đinh Việt dẫn tôi đi ăn thiên hạ đệ nhất canh, nghe nói là món canh gà được hầm với gà tre thuần chủng và ngân hạnh trăm năm.
Anh chu đáo múc canh cho tôi rồi kể chuyện về cây ngân hạnh đã sống trăm năm trước cửa nhà hàng này. Đại khái là một câu chuyện tình yêu dưới gốc cây ngân hạnh, tôi nghe rất chăm chú, thầm coi những quả ngân hạnh trong bát chính là đậu tương tư. Đột nhiên tôi nhớ tới Hà Cổ, người với người thật sự có thể khác xa nhau.
Đinh Việt còn nói: “Phước Sinh, em phải béo thêm vài cân mới đẹp!”
Hà Cổ thfi nói: “Anh nhớ em xé chân châu chấu ăn như chân chim cút, cực kì nhã nhặn“.
Trong mắt tôi, Đinh Việt đẹp trai, hòa nhã, kiến thức rộng rãi, chăm sóc dịu dàng, không có khuyết điểm.
Đinh Việt mỉm cười hỏi tôi: “Nghĩ gì mà ngẩn người ra thế?”
Tôi lập tức bán rẻ Hà Cổ, Đinh Việt cười ngất rồi lại thở dài nói: “Một cô gái ngoan ngoãn đáng yêu như em mà sao anh ta lại mời em đi ăn mấy con côn trùng ấy được nhỉ?”
A...
Anh ấy nói mình ngoan ngoãn đáng yêu? Tôi chớp chớp mắt, trái tim lại đập gấp gáp. Ý Đinh Việt là anh ấy có thiện cảm với mình?
Lúc về nhà, con đường càng trở nên ngắn hơn, xe taxi chạy có mấy phút đã về đến nhà. Tôi cười định tạm biệt Đinh Việt nhưng anh cũng bước xuống xe đi tới trước mặt tôi, nhìn tôi một lát rồi nói: “Phước Sinh, ngày mai mình lại cùng đi ăn tối nhé!”
Tôi gật đầu, trong lòng cực kì ấm áp vì anh đã xuống xe tiễn tôi.
”Anh nhìn em đi vào!”
Tôi chào tạm biệt rồi đi vào, nụ cười trên mặt rốt cục lộ ra không che giấu được. Vừa mới tối qua tôi còn là người nhìn chằm chằm bóng lưng anh ấy, ha ha!
Hôm sau tôi hỏi mẹ: “Con vẽ lông mi thế này nhìn có được không mẹ?”
Mẹ nghi hoặc hỏi lại: “Hôm nay con lại đi hẹn hò với Hạ Trường Ninh à?”
”Không ạ!”
”Với ai?”
Tôi cố gắng không trả lời, quan hệ với Đinh Việt vẫn còn chưa xác định, tôi không thể để bố mẹ can dự vào được. Tôi lắc đầu nói dối: “Trường học quy định giáo viên phải chú ý đến hình tượng!”
Rời khỏi nhà, tôi cười trộm.
Hôm nay tôi vào phòng vệ sinh rất nhiều lần, vào soi gương!
Nhìn mặt trời mùa thu đã trở nên dịu hơn nhiều, tôi xem đồng hồ xuống lớp.
Mới cười cười đi ra cổng trường tôi đã nhìn thấy xe của Hạ Trường Ninh. Tâm tình tôi lập tức giống như chiếc lá rụng đang bay qua trước mặt, không có chỗ dựa, quay cuồng trong gió thê lương.