Đi làm về, thỉnh thoảng dạo chơi với Mai, còn lại đại bộ phận thời gian chỉ ngồi ở nhà.
Tôi kiên quyết từ chối sự giới thiệu tiếp theo của bố mẹ tôi: “Con mới đi làm, đây là học kỳ đầu tiên, áp lực rất lớn“.
Bố mẹ tôi đều là giáo viên nên tự nhiên cũng hiểu. Có điều mẹ tôi nói đến kì nghỉ đông nhất định phải đi gặp người tiếp theo.
Nghỉ đông? Đến nghỉ đông tính tiếp!
Chưa đến kì nghỉ đông mà chỉ một tuần sau Hạ Trường Ninh lại xuất hiện. Hắn rất lạnh lùng đứng bên một chiếc xe máy còn lạnh lùng hơn.
Đi ra cổng trường nhìn thấy hắn tôi lại thấy khó xử. Bây giờ nên nói gì với hắn? Nói thật hắn làm tôi rất khó ăn khó nói. Vừa do dự tôi vừa nhớ lại lần trước trên đường ngân hạnh, hắn không tới tìm tôi mà tôi lại chủ động tới chào hỏi hắn, vì vậy lần này tôi quyết định làm như không thấy.
Tuy đã quyết định như vậy nhưng tôi vẫn không nhịn được nhìn lại chiếc xe máy của hắn. Mà không phải chỉ mình tôi, tất cả mọi người đi qua đều không nhịn được nhìn hắn và chiếc xe bên cạnh.
Đối với xe cộ, tôi cũng giống như cũng cô gái khác, chỉ thích xem mà không thích tìm hiểu. Chiếc xe máy này đẹp thật, hấp dẫn hơn Hạ Trường Ninh nhiều. Xe sơn đen bóng với hoa văn màu đỏ và màu cam, hình dáng rất hầm hố khiến tôi thực sự rất ấn tượng.
Hạ Trường Ninh vỗ vỗ yên xe cười nói: “Em thích cái này à? Có muốn thử không?”
Dù muốn gật đầu nhưng tôi lại lắc đầu rất kiến quyết. Xe máy và Hạ Trường Ninh bây giờ có liên quan chặt chẽ, chỉ cần tôi dám ngồi lên xe thì nhất định sẽ không thoát được hắn.
”Harley Davidson, có thể so với BMW. Cảm giác như lướt đi theo gió!” Hắn bất ngờ nói được một câu rất văn vẻ.
Đúng là hợp với phong cách lưu manh! Tôi thở dài, thì ra là Harley Davidson, giá một chiếc khoảng trên dưới một tỷ! Giật mình, tôi đang suy nghĩ cái gì thế nhỉ? Lẽ ra tôi phải nghĩ xem tại sao Hạ Trường Ninh lại xuất hiện chứ?
”Tôi cười nhìn hắn: “Đi chơi vui vẻ nhé, tạm biệt!”
Không có động tĩnh? Tôi vừa đi vừa tự nhủ, Hạ Trường Ninh đổi tính rồi? Hoặc hắn thật sự không phải tới tìm tôi? Đúng lúc sắp về đến nhà thì nghe thấy tiếng gầm rú của động cơ xe máy, tôi hoảng sợ quay lại, Hạ Trường Ninh và chiếc xe của hắn đã dừng lại bên người tôi. Hắn cười hì hì móc ra một cái hộp được gói rất tinh xảo nói: “Tuần trước anh đi công tác, mua quà cho em!”
Không nhận, kiên quyết không nhận!
”Nhận lấy đi, anh sẽ không cố ép em làm bạn gái anh nữa!”
Những lời này quá hấp dẫn, tay tôi cầm lấy cái hộp trước khi kịp suy nghĩ về vấn đề này.
Hạ Trường Ninh cùng chiếc xe lướt qua góc phố rồi biến mất như sao băng, không nói thêm một lời.
Đơn giản như vậy?
Tôi thành thạo mở gói quà ra, bên trong là một cái nhẫn, một cái nhẫn vàng bên trong có khắc một chữ “Phước” rất tầm thường.
Tôi lần nữa bị sét đánh trúng.
Ai cũng biết tặng nhẫn có ý nghĩa gì, nếu không phải cầu hôn thì cũng tuyệt đối rất mập mờ. Tôi không thể nhận được! Tôi gọi điện thoại cho Hạ Trường Ninh nói: “Anh cầm lại nhẫn đi! Em không nhận được!”
Tựa hồ Hạ Trường Ninh chỉ chờ những lời này, hắn khẽ cười nói: “Phước Sinh này, anh nói chuyện giữ lời, cho em một cơ hội...”
Cái này gọi là cơ hội? Tôi khóc không ra nước mắt.
”Em không nhận có nghĩa là em muốn làm bạn gái anh đúng không?”
”Không phải!”
”Nghĩa là em sẽ nhận?”
”Em nhận rồi vứt đi!” Tôi định cắt cuộc gọi.
Hạ Trường Ninh nói chậm rãi: “Anh cá là em không dám“.
Cái hộp trong tay tôi như một củ khoai lang nóng, vứt đi đâu bây giờ? Vứt vào đống rác? Đích xác tôi không dám. Một ý tưởng chợt lóe lên, không phải còn có dì tôi sao? Tôi cắn môi nói: “Em nhận thfi anh sẽ không tới tìm em nữa à? Anh nói được có làm được không đấy?”
”Ờ, anh luôn luôn nói được làm được“.
”Tốt, em nhận!”
Hạ Trường Ninh tựa hồ hơi ngoài ý muốn, hắn chần chừ một lát mới nói: “Anh tặng em nhẫn đấy nhé! Phước Sinh, em phải suy nghĩ cho kĩ“.
”Em nghĩ kĩ lắm rồi, anh không được quay lại quấy rầy em nữa, nhất là sau khi say rượu!” Tôi còn nhớ bộ dáng lưu manh của hắn sau khi uống say hôm nọ.
Nói xong tôi tắt điện thoại, vui vẻ đi tìm dì tôi nhờ dì trả lại nhẫn cho Hạ Trường Ninh.
Dì tôi thở dài: “Phước Sinh này, điều kiện của Hạ Trường Ninh rất không tệ, cháu thật sự không động lòng à?”
Tôi kiên quyết lắc đầu.
Dì tôi nhìn chiếc nhẫn một lát rồi cũng lắc đầu: “Tại sao nó lại tặng cháu một cái nhẫn xấu như vậy chứ, muốn tặng sao không tặng nhẫn kim cương? Hay là vì chữ Phước khắc trên này nhỉ?”
Dì tôi càng nói càng thái quá, nghe như kiểu Hạ Trường Ninh sắp trở thành nô lệ dưới váy tôi rồi ấy, tôi vội vàng cắt đứt dòng suy nghĩ của dì, kéo tay dì làm nũng: “Trả lại cho hắn, dì ạ. Nếu không yêu hắn mà còn nhận nhẫn của hắn thì còn ra thể thống gì?”
Dì tôi lập tức nghiêm túc, suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng đúng, chúng ta không chọc Hạ Trường Ninh được, cháu không thích nó thì đừng dính dáng gì đến nó sẽ tốt hơn“.
Mục đích đã đạt được, trong lòng tôi hết sức vui mừng.
Có thể dì tôi sẽ không trả lại cho Hạ Trường Ninh mà sẽ tới nhà tìm mẹ hắn, nhân cơ hội đó tâm sự việc nhà, củng cố tình cảm. Việc chuyenr công tác của dượng còn chưa xong, dì tôi sẽ xử lý việc này thích đáng.
Suy nghĩ của tôi quá ngây thơ.
Tôi phạm phải một sai lầm lớn nhất chính là không nên báo cáo vượt cấp, chưa nói với mẹ đã nói với dì.
Dì tôi đến nhà trưởng phòng Vương rồi lại cầm nhẫn về kể lại với mẹ tôi.
Mẹ trợn mắt nhìn tôi: “Cái nhẫn này là thế nào? Thảo nào con không muốn tìm hiểu người khác nữa, thảo nào cón lại nói Hà Cổ đã thích người khác rồi. Con và Hạ Trường Ninh đã phát triển đến mức nào rồi?”
Tôi ngoan ngoãn kể lại mọt lượt những gì đã trải qua, mẹ tôi giận dữ chỉ vào người tôi nói: “Con... con không thích người ta thì còn đi đến bãi tập bắn với người ta làm gì?”
Ơ kìa, chỉ là đến bãi tập bắn thôi mà??? Tôi ấm ức.
”Biết trưởng phòng Vương nói thế nào không? Bà ấy nói cả phòng cảnh sát thành phố đều bàn tán về việc thằng con thứ hai của bà ấy không thích làm cảnh sát mà lại tìm một bạn gái thiện xạ. Phước Sinh, con còn không nói thật à? Không có lửa sao có khói, nếu con không đồng ý thì sao nó lại nói con là bạn gái nó, lại còn tặng nhẫn nữa? Cái nhẫn này không phải nó mua mà là di vật bà ngoại Hạ Trường Ninh để lại cho nó! Một thứ quan trọng như vậy mà nó lại dễ dàng tặng người khác sao?”
Mẹ tôi mắng như té nước làm tôi tủi thân gần chết. Tôi cố giải thích như mẹ cứ khăng khăng là không có lửa sao có khói. Vừa tức vừa sốt ruột, tôi lập tức gọi điện thoại cho Hạ Trường Ninh rồi ấn mở loa ngoài: “Hạ Trường Ninh, anh nói tôi Ninh Phước Sinh đã từng mập mờ gì với anh chưa? Anh nói rõ cho bố mẹ tôi xem nào!”
Tôi gần như gào lên.
”Phước Sinh, em làm sao thế? Bình tĩnh nào, anh biết anh cầu hôn hơi vội một chút, nhưng đó là vì anh muốn cho em thấy anh rất nghiêm túc, anh đã tính đến việc kết hôn“. Âm thanh của hắn rất nhẹ nhàng nhưng lại không khác gì một quả bom nổ tung giữa nhà tôi.
Bố mẹ tôi đang ngồi trên sofa chợt nhảy dựng lên đến sát bên điện thoại.
Nước mắt tôi sắp trào ra, tôi nghẹn ngào nói: “Tôi là bạn gái anh từ bao giờ? Tôi đã nhậ lời anh bao giờ? Anh nói nhăng nói cuội gì thế?”
”Em đừng khóc, thôi thì cứ coi như anh nói nhăng nói cuội là được“. Hạ Trường Ninh vội vàng trả lời.
Tôi lập tức thấy vui vẻ, khịt mũi rồi nói với bố mẹ: “Thấy chưa? Hắn thừa nhận hắn nói liên thiên rồi!”
Bố mẹ nhìn tôi rất quái dị, mẹ giành lấy điện thoại, hơi trầm tư hỏi: “Cháu Hạ, có phải cháu với Phước Sinh cãi nhau không? Cô với bố nó còn chưa gặp cháu, việc này... Ờ ờ, vậy thì tốt, tiếp xúc thêm một thời gian rồi nói tiếp, lúc nào rảnh cháu đến nhà cô chú chơi...”
Mẹ đang nói cái gì thế? Tôi há hốc miệng.
Mẹ dừng cuộc gọi rồi thở dài: “Cái con bé này, bố mẹ có phải người khó tính đâu, yêu đương bình thường có gì mà xấu hổ? Hôm nào bảo Hạ Trường Ninh đến nhà, mẹ với bố con gặp nó rồi nói tiếp. Con với nó mới biết nhau chưa được một tháng, nói đến chuyện kết hôn thì vẫn quá sớm, bố mẹ không đồng ý. Phước Sinh này, con phải gặp nó nhiều hơn, tìm hiểu rõ hơn, nhất định không được quá giới hạn, sau này lại hối hận chưa tìm hiểu kĩ“.
Mẹ càng nói càng vui, sắc mặt sáng lên: “Phước Sinh chưa yêu bao giờ, ngượng cũng cũng là chuyện thường. Sau này đừng giấu bố mẹ nữa, có hẹn hò cũng cứ việc chính đại quang minh!”
Dì tôi cũng vui vẻ, lại tiếp tục nói chuyện với bố mẹ tôi về gia đình Hạ Trường Ninh. Tôi dù có trăm cái miệng cũng không nói rõ được nên đành lấy soạn bài về phòng.
Đóng cửa phòng lại, tôi dùng điện thoại di động gọi cho Hạ Trường Ninh, đang định mắng hắn hắn đã giành nói trước: “Phước Sinh, anh đã thừa nhận anh nói nhăng nói cuội rồi, em còn muốn anh nói thế nào nữa?”
”Anh có thể nói với mẹ tôi là tôi với anh không có bất cứ quan hệ gì!”
”Ha ha, Phước Sinh, em thật là ngây thơ. Nếu anh chịu nói như vậy thì anh đã nói từ lúc em còn bật loa ngoài cho cả bố mẹ em cùng nghe rồi!”
Tôi ngẩn ngơ: “Sao anh biết tôi bật loa ngoài?”
Tiếng cười của Hạ Trường Ninh kéo dài đến mấy giây, tôi cũng có thể cảm thấy hắn rất vui vẻ. Cười chán rồi hắn mới nói: “Anh làm dịch vụ bảo an, tiếng ấn phím loa ngoài của máy bàn mà còn không nhận ra được sao? Càng huống chi em còn nhắc anh là nói cho bố mẹ em biết nữa. Có đôi khi em ngốc thật đấy!”
”Hạ Trường Ninh, anh buông tha cho tôi được không? Tôi không có gì đáng để anh như vậy. Dây dưa với một người không thích anh thì có gì tốt?” Không nói lại được hắn, tôi đành phải xin hắn.
”Em thật sự muốn biết vì sao?”
Đương nhiên, tôi đương nhiên muốn biết. Quả thực tôi không rõ vì sao: “Anh để tôi được chết rõ ràng được không? Tôi sắp bị anh làm cho phát điên rồi!”
”Ngày kia hết giờ làm anh đến đón em, lúc đó anh sẽ nói cho em biết là vì sao“. Âm thanh của Hạ Trường Ninh đột nhiên trở nên hơi mệt mỏi, hắn nhẹ giọng nói xong rồi cắt điện thoại.
Cả đêm đó tôi lại không ngủ ngon được.